Chương 27: Dấu vết

Edit by Táoo ~

———————————

Lúc Vưu Thị Hoạ tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm.

Cô mơ màng mở mắt, một thiếu niên cao lớn đang ngồi ngay mép giường.

Ý thức của cô còn chưa hồi phục, lẳng lặng nhìn khuôn mặt thiếu niên đến nửa ngày, cảm thấy người này thật đẹp nha, mãi cho đến khi độ cong khoé môi thiếu niên càng lớn, mang theo trêu chọc hỏi, "Đẹp không?", cô mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Cho nên, vừa rồi ăn cơm cơm cô ngủ luôn? Mất mặt như vậy?

Dung Giai nhìn sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, biết cô xấu hổ điều gì, vì thế mở miệng hỏi, "Có phải mấy ngày nay cậu làm bài mệt quá đúng không? Vừa rồi uống rượu trái cây còn dễ say như vậy."

Vưu Thị Hoạ nắm chặt chăn xấu hổ gật đầu, mắt to hoảng loạn ngó khắp nơi, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ loạn như chuồng heo, còn khiến anh nhìn thấy...

Hơn nữa, thân thể cô cũng thật kỳ quái, rất nóng, nhưng cũng không phải do nhiệt độ thời tiết khiến cô cảm thấy vậy, mà là một loại khô nóng, cô cảm thấy bụng nhỏ khó chịu, nơi xấu hổ còn rất ngứa, giống như có dòng nhiệt lưu chảy ra, trước ngực cũng vậy, đặc biệt là đầṳ ѵú, cứ vậy đứng thẳng khiến cô mê hoặc bất an.

Tâm loạn như nước, Dung Giai tìm đủ trăm ngàn lí do thoái thác cô cũng không suy nghĩ kĩ, chỉ lo gật đầu.

Dung Giai thấy cô đã tỉnh, cười đứng lên, "Không còn sớm nữa, tôi đi đây, cậu có bài khó cứ hỏi tôi."

"Hả, được." Vưu Thị Hoạ nhanh chóng xuống giường tiễn anh, lúc đeo dẹp đột nhiên nhớ tới một vấn đề, cô lên giường kiểu gì? Bị Dung Giai ôm lên? Hình như chỉ có khả năng này...

Cô nhìn theo Dung Giai đi vào thang máy, khuôn mặt mỉm cười tạm biệt anh, thẳng tới khi thang máy đóng lại, khuôn mặt thiếu niên hoàn toàn bị che khuất, cô mới thả lỏng khuôn mặt cười đến đau nhức, tổn thọ quá! Sao lại mất mặt vậy chứ!

Vào phòng khách, Vưu Thị Hoạ nằm liệt trên sofa thở dài, mất mặt quá, đây là chuyện gì chứ... Nhưng mà, Dung Giai cắt tóc đi cũng rất đẹp, ngũ quan hài hoà, nhưng càng nhìn kĩ càng cảm thấy có chút xấu xa.

Vỗ vỗ đầu, nghĩ lung tung gì chứ, cô đứng dậy nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, một giấc ngủ này của cô đã năm tiếng liền...

Trời ạ, Vưu Thị Hoạ đỡ trán, đã qua lâu như vậy, cô lết dép lê con thỏ vội vào phòng bếp, muốn dọn dẹp đồ ăn thừa, sau đó đi làm bài tập, dù sao cũng sắp tới kì thi rồi.

Trong bếp, sàn nhà được lau đến không còn một hạt bụi, mở tủ lạnh, đồ ăn thừa đã để trong túi gọn gàng chỉnh tề, bát đĩa cũng được rửa sạch cất đúng chỗ.

Vưu Thị Hoạ nhìn phòng bếp đã dọn dẹp quét tước xong xuôi, có chút ngây ra, cho nên, vì để tỏ lòng biết ơn, cô mua đồ ăn nấu sẵn về cho anh ăn, còn để mặc anh một mình nhìn cô ngủ cả buổi trưa, để mặc người ta rửa bát quét dọn?

Vưu Thị Hoạ, mày cũng thật giỏi!

Cô dựa vào cửa tủ lạnh bình tĩnh một chút, sau đó đi tìm điện thoại, tìm tới vòng thứ ba mới thấy điện thoại ở dưới bàn trà.

Click mở đoạn chat với Vân Đoá, cô mím môi gõ chữ, "Cậu biết Dung Giai thích gì không?"

Trầm mặc...

Mười phút sau, Vân Đoá gọi điện tới.

Vưu Thị Hoạ nghe máy, "Bây giờ cậu muốn đổi đối tượng chinh phục sao!!!!! Chờ tớ, lập tức cho người hỏi thăm!!!!" Giọng nói Vân Đoá vô cùng kích động.

"Hả?" Đây là gì vậy chứ? Vưu Thị Hoạ vội nói, "Không phải, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu ấy giúp tớ một việc, tớ..."

"Tớ hiểu tớ hiểu tớ hiểu, chờ tớ!" Căn bản Vân Đoá cũng không nghe xong cô nói, lập tức tắt máy.

Cảm giác như chuyện đã chuyển sang hướng khác rồi?

Vưu Thị Hoạ nhíu mày, quay về phòng học làm bài. Ngồi ở bàn học, cô mới cảm thấy nội y mình mặc có vấn đề, đưa tay vào trong điều chỉnh một chút mới thoải mái hơn, ừm, chắc là vừa rồi ngủ làm lệch.

Hả? Đây là cái gì? Vưu Thị Hoạ cô tình cúi đầu, thấy một phần da thịt trước ngực có chút đỏ lên? Vưu Thị Hoạ nghi hoặc đè ngón tay lên, cảm thấy hơi đau một chút.

Chẳng lẽ mình bị dị ứng?

Nghĩ trăm lần cũng không ra bị dị ứng với gì, cơ thể cũng không có vấn đề gì khoác, lập tức không thèm nghĩ chuyện này mà tiếp tục làm đề.

Dung Giai bên này đã về tới Cửu Thiên, anh ngồi trên giường ôm điện thoại, trong phòng không bật đèn, vô cùng yên tĩnh.

Anh cúi đầu, giống như phạm nhân phạm phải chuyện không thể tha thứ đang chờ tuyên án, cứ vậy đợi quyết định của cô.

Anh để lại ấn ký rõ ràng như vậy, nhất định cô sẽ thấy, anh cảm thấy cô nhất định không tha thứ cho mình. Dung Giai đoán, bị một nam sinh mình không thích hôn hôn liếʍ liếʍ, nhất định sẽ tức chết, còn cảm thấy anh thật ghê tởm? Ngày mai không chừng còn tới cho anh một bạt tai, sau đó không bao giờ để ý tới anh nữa?

Ha, Dung Giai khẽ cười một tiếng. Anh cũng không hối hận về chuyện hôm nay đã làm với cô, cũng không hối hận vì đã sờ lên thân thể mê người đó, bao gồm hạ dấu hôn lên người cô, anh chỉ hối hận, hôm nay không nên nương tay, đáng ra nên trực tiếp dùng viên thuốc màu xanh.

Đi vào bên trong, làm cô cầu xin mình, sau đó hung hăng mà làm cô.

Dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn, cho dù đời này có chết, Vưu Thị Hoạ cũng là của anh, người khác sao? Liếc cô một cái cũng không được!

Thời gian cứ thế trôi qua, lúc lâu sau Dung Giai cũng không đợi được một tin nhắn hỏi tội.

Dung Giai cũng không nghĩ tới, hôm nay để lại dấu hôn trên da thịt mềm mại của tiểu bảo bối bao nhiêu, hai giờ sau Vưu Thị Hoạ nhìn đến cũng chỉ còn lại vệt đỏ nhàn nhạt.