Chương 24: Thuốc màu hồng nhạt

Edit by Táoo ~

———————————

Trên bàn đặt hai bình rượu hoa quả, là bình thủy tinh tinh xảo, nắp bình dùng nút gỗ, là hương rượu vô cùng thuần khiết.

Ngày đó Dung Giai tra xét sở thích Vưu Thị Họa, đã biết cô có khẩu vị thế nào, hôm nay cố ý muốn mang theo rượu hoa quả cô thích, muốn cô vui vẻ, nhưng bây giờ... Anh nắm chặt viên thuốc màu hồng nhạt trong tay, đôi mắt u ám. Trước đây Dung Khiêm biết anh thích một người, sau đó đưa cho anh hai viên thuốc, anh còn nhớ rõ đôi mắt ý vị thâm trường kia của anh ấy, còn có ngữ khí chắc chắn, "Cầm đi, chắc chắn sẽ dùng."

Vốn dĩ anh muốn bỏ nó không túi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh vẫn để hai viên thuốc này trong túi.

Nhưng mà ngẫm lại mấy bức ảnh trên tường cô, anh cảm thấy hôm nay mình mà không hỏi ra thì thật sự sẽ điên lên mất.

Dung Giai mở nắp một bình rượu, cầm lấy viên thuốc, ngón tay thon dài buông lỏng, viên thuốc lập tức rơi vào trong bình, không đến hai giây đã tan biến không chút dấu vết.

Đóng nắp bình lại, Dung Giai nhìn chằm chằm TV, lại không biết đang xem cái gì, cố gắng bình tĩnh trái tim đập mạnh, đợi cô trở về.

Vưu Thị Họa chạy một vòng, mỗi tiệm cơm mua một món ngon nhất, cô mang theo khá nhiều đồ ăn quay về, thấp thỏm không biết hợp khẩu vị Dung Giai hay không, nhưng lâu như vậy hẳn là anh cũng đói bụng rồi, nếu không, đợi lần sau lại mời anh tới nhà ăn lần nữa cũng được.

Mang theo tám chín túi đồ ăn cũng nặng, Vưu Thị Họa gian nan nhập mật mã mở cửa, Dung Giai thấy cô xách theo túi lớn túi nhỏ vào trong, buông điều khiển trong tay chạy ra giúp đỡ.

Cô dọn đồ ăn xong xuôi, nhìn Dung Giai đang bận rộn lấy bát đũa càng ngượng ngùng, "Xin lỗi nhé, hôm nay dì giúp việc có chuyện không thể tới nấu cơm, lần sau lại mời cậu tới ăn, dì nấu ăn rất ngon đấy."

Đôi tay cầm đũa của Dung Giai run lên, đôi mắt sáng ngời, khóe môi nhếch lên, "Được thôi."

Thấy anh không quá để ý, lúc này Vưu Thị Họa mới thở dài nhẹ nhõm.

Bày biện xong xuôi, hai người rửa tay, bắt đầu ngồi xuống ghế ăn cơm. Phòng ăn không lớn, dù sao cũng chỉ là căn chung cư nhỏ, hai người ngồi một bàn, khoảng cách rất gần.

Đừng nói đến ánh mắt Dung Giai không chút e dè, trực tiếp nhìn khuôn mặt thiếu nữ đối diện.

Vưu Thị Họa bị anh nhìn đến đứng ngồi không yên, nhưng cũng không dám nói gì, không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Một mình cậu ở không sợ sao?" Dung Giai gắp một miếng thịt bò, nhìn chằm chằm cô hỏi.

"Vẫn tốt, cửa nhà tôi là đặc chế, xe tăng cũng không mở ra." Vưu Thị Họa cười cười, dứt khoát nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Dung Giai khiến cô không hiểu rõ.

"À đúng rồi, tôi mang theo hai bình rượu trái cây, hương vị không tồi, muốn thử không?" Dung Giai cười cười, cũng không đợi cô trả lời, đứng dậy ra khỏi phòng khách.

Vưu Thị Họa buông đũa, nghe TV phòng khách truyền tới âm thanh chương trình hài hước, nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Dung Giai vừa nãy xem TV, nhất thời cảm thấy phẩm vị của anh, ừm, độc đáo.

Dung Giai cầm hai bình rượu trái cây đi vào, nhìn đôi mắt Vưu Thị Họa sáng ngời, nồng độ rượu này rất thấp, còn rất thơm làm cô thích vô cùng, đặc biệt là bình rượu hương đào này, trừ ở Cửu Thiên, cô chưa từng uống ở nơi khác.

"Được không?" Dung Giai lắc lắc bình rượu đưa cho cô một bình rượu, bản thân cầm bình còn lại mở ra, "Nào, chúng ta mỗi người một bình."

"Cảm ơn cậu." Vưu Thị Họa cũng không từ chối, khuôn mặt xinh đẹp cười với anh, cô cũng không hề cảnh giác cầm lấy bình rượu uống một ngụm, hương đào thơm ngọt lan tỏa trong miệng, ừm, đúng là hương vị này.

Dung Giai cầm một bình khác, chậm rãi uống, cũng không đánh giá được xem đây là hương vị thế nào, trong mắt toàn là nhất cử nhất của cô.

Anh nhìn cô vững vàng cầm lấy đôi đũa, cũng không có gì khác thường, Dung Giai khẽ nhíu mày, thuốc của Dung Khiêm vô dụng? Sau đó thấy cô gắp một miếng cà chua tới ba lần đều không được...

Hửm? Dung Giai nhướn mày, giúp cô gắp miếng cà chua đưa tới bên miệng, Vưu Thị Họa không hề né tránh, còn vui vẻ há miệng ăn miếng cà chua, còn ngẩng đầu cười với anh.

"Ngoan~" Dung Giai hạ giọng, âm thanh mang theo vẻ mê hoặc, "Liếʍ chiếc đũa một chút."

Vưu Thị Họa nghe thấy, lập tức vươn đầu lưỡi liếʍ chiếc đũa, đó là đũa anh đã dùng qua.

"Mẹ nó!" Tay Dung Giai run rẩy, tiểu yêu tinh này, anh vội thu đũa trở về, cảm thấy hạ thân ngo ngoe rục rịch, thật sự không thể chịu nổi chút dụ hoặc nào từ cô.

Nhưng chỉ có hơn mười phút, anh cần hỏi rõ ràng.

"Em thích Dung Giai không?" Vừa hỏi, trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi.

"Hả? Dung Giai? Cậu ấy khá tốt, giúp tôi chữa bài... còn đưa tôi tới phòng y tế... lớn lên cũng đẹp..." Trái tim Dung Giai còn chưa buông xuống đã thấy cô nói tiếp, "Nhưng mà có vẻ như lạm giao*, không thích..."

(*giống kiểu fuck boy í)

Lạm giao? Dung Giai nhịn không nổi muốn lật bàn, một xử nam như anh lấy cái gì mà lạm giao? Phim người lớn cũng chưa xem, mỗi lần tự an ủi trong đầu đều là cô, lạm giao đâu ra?

Hít một hơi thật sâu, Dung Giai áp xuống lửa giận, "Vì sao nói vậy?"

"À... ở Cửu Thiên, gặp được cậu ấy và một nữ sinh dã chiến..."

??? Sao anh không biết mình dã chiến cùng một người khác lúc nào vậy? Dung Giai đen mặt, rốt cuộc cũng nhớ tới lần mình say rượu suýt bị người nào đó cưỡиɠ ɠiαи.

Con mẹ nó, chuyện đó, "Ông đây không có! Ông đây... thôi..." Dung Giai đưa tay muốn tàn nhẫn bóp lấy cằm cô, ngón tay vừa chạm tới da thịt mềm mại, sao có thể nhẫn tâm nổi, chỉ muốn đè trên mặt đất mà hôn cái miệng nhỏ này thôi.

Còn một vấn đề, Dung Giai cố gắng nhịn xuống ghen tuông trong lòng, "Em... có phải thích Quý Trạch Chi không?"

"Đúng vậy!" Cô mở to đôi mắt mê mang, trả lời như chém đinh chặt sắt.

Dung Giai đợi một lúc cũng không thấy cô nói thêm điều gì, ví dụ như "bây giờ đã không thích" hay là "cảm thấy thích Dung Giai nhiều hơn", dần dần, sắc mặt anh ngày càng u ám.

Vưu Thị Họa cố gắng muốn mở to hai mắt, nhưng bản thân đã vô cùng mệt mỏi, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Dung Giai đứng dậy, bế ngang cô lên trực tiếp đi tới phòng ngủ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Mẹ nó, tiểu yêu tinh, trêu chọc ông đây như vậy, ông đây "làm" chết em!