Chương 22: Tới nhà cậu ăn cơm được không?

Edit by Táoo ~

———————————

Vì dậy sớm làm đề, Vưu Thị Họa đặt báo thức lúc 7 giờ sáng, nhưng tới lúc đồng hồ vang lên, cô chỉ muốn tiếp tục vùi đầu trong chăn.

Nằm trong giường lăn lộn một lúc, cô vẫn bò dậy tắt báo thức.

"Đây là... ai gửi cho mình nhiều tin nhắn vậy..." Vưu Thị Họa ngáp một cái, tiếp theo đột nhiên tỉnh táo.

Dung Giai gửi cho cô hơn 40 cái ảnh, đều là đáp án các loại bài tập trong cuộc thi, lý hóa toán đều có cả, mỗi một tờ giấy đều viết kín mít, vô cùng tỉ mỉ.

"Trời ạ..." Vưu Thị Họa không tin nổi dụi mắt, lại nhìn lại, đúng là 40 bức ảnh, cô không hề nhìn lầm.

Nhìn thời gian, còn là 3 rưỡi sáng!

Cái này khiến cô vô cùng tỉnh táo lại.

Suy nghĩ nửa ngày, cô run rẩy hồi âm lại một câu ,"Vô cùng cảm ơn."

Cảm thấy thế thôi không đủ, lại gửi thêm một câu "Vất vả cho cậu rồi", ai nha sao lại giống nghi thức duyệt binh vậy chứ.

Cô chải tóc lại cho gọn gàng, thật ra bây giờ cô cũng không chán ghét Dung Giai như hồi đầu mới gặp, đặc biệt là sau lần cậu ta đưa cô đến phòng y tế, còn mua kẹo cho cô, tối qua còn giảng bài giúp cô, rạng sáng còn gửi cho cô nhiều tài liệu như vậy... Tính ra, cô còn nợ người ta nhân tình... Từ nhỏ Vưu Thị Họa đã được dạy dỗ là không được mang ơn người khác, nếu người ta giúp mình thì cô nhất định phải trả, bây giờ nghĩ đến Dung Giai giúp mình nhiều như vậy, khiến cô quá khó để tiếp thu rồi.

Sau khi do dự một lúc lâu, cô vẫn không biết làm thế nào để cảm ơn, dù sao Dung Giai cũng giống như người không thiếu thứ gì, cô chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại câu cảm ơn.

Trong căn phòng tinh xảo xa hoa, Dung Giai nằm trên giường lớn ôm chặt điện thoại mà cong môi cười, thật ra tối qua anh cũng chỉ làm đến hơn 1 giờ, những đề Vưu Thị Họa hỏi đối với anh cũng không có gì khó khăn, điều anh phải làm chỉ là viết hết vào giấy mà thôi. Nhưng anh cảm thấy thời gian gửi không đủ muộn, sợ không làm cho cô cảm động, dứt khoát ngồi ở bàn đến ba giờ mới gửi qua.

Nhưng mà cô nhóc này cũng không làm anh thất vọng, bây giờ mới 7 giờ hơn đã gửi tin nhắn cảm ơn cho anh, nếu anh không làm gì thì quá ngu ngốc rồi.

"Vậy mời tôi tới nhà cậu ăn cơm đi?"

Vưu Thị Họa còn đang cầm điện thoại ngây ngốc??? Mời cậu ăn cơm không phải là vấn đề, nhưng mà tại sao lại muốn tới nhà cô?

"Từ nhỏ quan hệ của tôi với người nhà không tốt, bố mẹ bất công thiên vị anh trai, lúc nào cũng mặc kệ tôi, ăn ở bên ngoài không có hương vị gia đình, tôi tới nhà cậu ăn cơm được không?"

Vưu Thị Họa đọc mà trong lòng ê ẩm, thì ra anh đáng thương như vậy, "Được, bao giờ cậu tới, tôi gửi địa chỉ cho."

"Vậy giữa trưa hôm nay, được chứ?"

Giữa trưa sao? Cũng được, vậy nói dì giúp việc làm nhiều món một chút là được, Vưu Thị Họa nghĩ xong, lập tức nói, "Được, vậy tôi gửi cậu địa chỉ, có món gì cậu không ăn được, hoặc là thích ăn món gì không?"

"Không có, tôi không kén ăn." Dung Giai nhìn địa chỉ cô gửi tới còn có mật mã ra vào khu nhà kích động suýt chút nữa bóp nát điện thoại.

"Tối qua cậu không ngủ đủ, ngủ một giấc rồi tới cũng không muộn."

Ngủ? Trên giường không có cô sao cậu ngủ nổi, bây giờ chỉ muốn chạy nhanh tới bên cô thôi, nhưng mở miệng ra lại đáp, "Ừm, tối qua ngủ có chút muộn, bây giờ hơi mệt."

Vưu Thị Họa thấy anh nói vậy, trong lòng càng ngượng ngùng, nếu không phải anh thức đêm giúp cô làm bài, cũng sẽ không ngủ muộn như vậy.

Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho dì giúp việc, bảo dì chuẩn bị thêm vài món ăn, hôm nay có bạn tới ăn cơm.

Dung Giai bên kia cũng đang nghe điện thoại, mẹ anh hỏi sao còn chưa về nhà, lại ở khách sạn cả ngày, được nghỉ cũng không về thăm mẹ. Hai đứa con trai cả ngày không về nhà, Dung Giai cầm điện thoại an ủi nửa ngày, nghe con trai nói muốn theo đuổi con dâu, mẹ Dung lúc này mới buông tha, còn cổ vũ anh mau lên, đừng như anh trai anh bây giờ đến bạn gái cũng không có.

Dung Giai tắt điện thoại, ngẫm lại anh trai anh bây giờ vẫn lẻ loi một mình, không khỏi khịt mũi coi thường, anh mới không ngu ngốc như anh trai anh đâu, hừ.

Cũng không hề có suy nghĩ phòng mình đang ở là tài sản trên danh nghĩa của ai đó.

Được rồi, bây giờ ra ngoài mua quần áo thôi. Dung Giai vén chăn lên, nhìn thoáng qua người anh em đã phấn khởi từ sáng sớm, đừng nóng vội, rất nhanh là có thể ăn rồi.

*

Vưu Thị Họa rửa mặt xong xuôi, ra phòng khách thu dọn một chút, dì giúp việc mỗi ngày đều tới dọn dẹp, bây giờ cô dọn cũng không có gì khó khăn, phòng của cô có loạn như chuồng heo cũng không sao, chốc nữa đóng cửa vào là được, người ta chỉ tới ăn một bữa, cũng sẽ không vào phòng cô làm gì.

Thu thập xong xuôi, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó lại ngồi về bàn học, mở tin nhắn Dung Giai gửi cho mình ra đọc, còn dễ hiểu hơn đáp án trong mấy sách tham khảo đó nhiều, cô vừa đọc vừa kính nể Dung Giai.

Lúc điện thoại vang lên, cô còn đang đắm chìm trong biển đề, là Đường Đường gọi tới, đầu tiên oán trách cô vì một nam sinh mà bỏ rơi chị em, còn hỏi cô có phải dạo này học đến choáng váng rồi đúng không, phòng 0802 ở Cửu Thiên là phòng tư nhân, không cho phép người ngoài vào trong, liệu có phải cô nhớ lầm rồi đúng không.

Vưu Thị Họa gãi đầu, không có khả năng, hôm đó cô còn nhìn số phòng nhiều lần, đây là có chuyện gì? Đường Đường bên kia không buông tha cho cô, cuối cùng cô phải đồng ý mua cho cô ấy một mẫu váy giới hạn mới thôi, tắt điện thoại, đồng hồ đã 11 giờ.

Hẳn là dì giúp việc sắp tới rồi, cô dọn dẹp đĩa hoa quả, mở TV ngồi trên sofa chờ mở cửa.

Một lúc sau điện thoại lại vang lên, Vưu Thị Họa cầm máy, là dì giúp việc gọi tới, "Vưu tiểu thư", giọng nói dì vô cùng yếu ớt, "Bệnh đau đầu của dì tái phát, sợ là hôm nay không thể tới rồi, ngại quá."

"Hả?" Vưu Thị Họa nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 10, Dung Giai hẳn là sắp tới rồi, nhưng nghe có vẻ dì rất khó chịu, xem ra thật sự không tới được, "Ừm... vậy dì nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Tắt máy. Phải làm sao bây giờ? Vưu Thị Họa nắm tóc đi lại trong phòng khách.

Cô mở tủ lạnh bỏ hết đồ có thể ăn ra ngoài, một đĩa dưa muối, một bát dưa muối, một hộp dưa muối, còn có hai gói mì tôm.

Trời ạ, thật đau đầu mà!

"Leng keng~" Tiếng chuông cửa vang lên.

Cả người Vưu Thị Họa chấn động, vẫn căng da đầu đi mở cửa, thiếu niên bên ngoài khuôn mặt cười đến vui vẻ.