Chương 2: Thiếu niên

Edit by Táoo ~

---------------------------

Trong lòng như một đàn nai con chạy loạn, Vưu Thị Họa nhìn thiếu niên đi càng xa, mãi cho tới khi bóng dáng cậu biến mất không còn thấy nữa, cô lập tức gửi tấm ảnh vừa chụp vào nhóm chat.

Aphrodite*: Mười phút, tôi cần tin tức về người này.

(*Nữ thần tình yêu và sắc đẹp theo thần thoại Hy Lạp)

Sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà cất điện thoại đi vào nhà, mặc cho điện thoại rung liên tục.

Vừa vào cửa đã thấy bà ngoại bê một nồi chè đậu xanh từ bếp ra, Vưu Thị Họa đợi bà đặt nồi chè xuống bàn, cô lập tức ném hành lý trong tay xuống, nhào qua ôm chặt bà.

Bà ngoại đã sắp 70 tuổi, vẫn là phong thái yểu điệu, tuổi trẻ bà từng là một nhà vũ đạo, bây giờ đã lớn tuổi, mỗi ngày đều phẩm trà, ăn mặc đủ các kiểu dáng sườn xám xinh đẹp, đeo trang sức ngọc trai trên người, cũng thường tham gia tọa đàm, dáng vẻ ưu nhã vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi còn nhỏ Vưu Thị Họa sống chung với ông bà ngoại, tình cảm của cô đối với hai người cũng rất sâu đậm, tuy rằng bà ngoại đã lớn tuổi nhưng tính cách lại rất hiện đại, tóc tím chính là bà đề cử cho Vưu Thị Họa nhuộm, không ngờ lại hợp với cô vô cùng.

Cơm nước xong, Vưu Thị Họa ngồi với bà ngoại trên sofa, hai người thân mật dựa vào nhau, cô lấy mở album ảnh trong điện thoại ra, hỏi bà ngoại xem có biết nam sinh này không, bà ngoại nhận lấy nhìn cẩn thận, "À, đây là họ hàng của dì Lưu dưới tầng mười, con trai dì Lưu năm nay học sơ trung, cậu bé này tới dạy thêm cho con trai cô ấy."

Dạy thêm? Vậy là có thể thường xuyên gặp được?

"Bà ngoại, cậu ấy thường tới lúc nào ạ?"

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cháu ngoại, lão nhân gia không nhịn được cười cười, "Thế nào? Sao quan tâm người ta vậy?"

"Hì hì, để cậu ấy làm cháu rể bà được không?" Vưu Thị Họa trực tiếp nói ra mục đích.

"Ha ha ha, đứa nhỏ này bà gặp rồi, khuôn mặt cũng đẹp xuất sắc, mỗi ngày đều tới lúc 9 giờ sáng, ăn trưa xong mới đi, Họa Họa cố lên!" Lão nhân gia đưa tay vuốt mái tóc cô, giọng nói hiền từ, "Họa Họa nhà ta tốt như vậy, nhất định sẽ thành công."

Vưu Thị Họa tủm tỉm cười, cho bà ngoại một ánh mắt đó là đương nhiên.

Ngồi xem TV cùng bà ngoại một lát cô mới về phòng, bây giờ mới nhìn xem anh chị em của mình có tin tức gì.

WeChat có 99+ thông báo, Vưu Thị Họa nhẫn nại xem từ đầu tới cuối, bạn bè quả thật tìm được cho cô những tin tức hữu dụng.

Tô Lê Lê, "Vừa trở về đã có chuyện?"

Đường Đường, "Dáng vẻ không tồi, hẳn là một cực phẩm... Mà đồng phục này có chút quen mắt, @HànVânĐóa là trường cậu phải không?"

Hàn Vân Đóa, "Là đồng phục trường tôi, dáng vẻ này có chút quen mắt..."

Hàn Vân Đóa, "Mẹ nó, Quý Trạch Chi!"

Tô Lê Lê, "Tôi từng nghe qua tên này, lớp tôi còn có người viết thư tình cho cậu ta."

Hàn Vân Đóa, "Đó là cậu chưa thấy cậu ta ngoài đời thật thôi, nếu thấy chắc chắn cậu cũng sẽ viết thư tình cho cậu ta."

Đường Đường, "A, cậu ta là người tham gia thi vật lý cấp tỉnh, đạt được giải đặc biệt duy nhất phải không?"

Hàn Vân Đóa, "Phải, Họa Họa, tôi đã tra rồi. Quý Trạch Chi, 17 tuổi, lớp mười một Nhất Trung, nam thần giá trị nhan sắc và chỉ số thông minh cao giống nhau, chưa có bạn gái."

Lúc đọc tới đây, đầu ngón tay Vưu Thị Họa có chút khựng lại.

Hàn Vân Đóa, "Nhưng mà cậu ta rất lạnh lùng, WeChat QQ và số điện thoại không có ai biết."

Không ai biết? Vưu Thị Họa nhếch môi, đó là vì chưa gặp được cô mà thôi.

Nội dung nói chuyện tiếp theo cô cũng chỉ đọc sơ qua, không có tin tức gì hữu dụng, đều là mấy câu đùa giỡn của chị em, tâm tình Vưu Thị Họa rất tốt, cũng cười đùa với bọn họ một lát, sau đó phát một cái lì xì lớn mới được buông tha.