Chương 19: Yêu tinh

Edit by Táoo ~

———————————

Vưu Thị Hoạ mở đoạn chat ra xem, phát hiện Dung Giai cũng không nhận bao lì xì mình gửi, cô mím môi, có chút buồn rầu.

Dù thế nào cũng phải trả lời anh, cô trả lời tin nhắn đầu một câu "đỡ hơn nhiều rồi", sau đó nhìn chằm chằm tin nhắn thứ hai, không biết nên trả lời thế nào đành mơ hồ nhắn lại chữ "ừm".

Không nghĩ tới tin nhắn vừa gửi đi, Dung Giai ngay lập tức đã trả lời lại, "Vậy bây giờ đồng ý làm bạn gái tôi không?"

Vưu Thị Hoạ đỡ trán, bây giờ cô chỉ muốn cầm đá đập anh một cái, nhưng dù thế nào thì Dung Giai cũng đã giúp cô, suy nghĩ một chút, cô trả lời lại, "Tôi có người mình thích rồi."

Sau đó cô nhìn giao diện xuất hiện dòng chữ "đối phương đang nhập tin nhắn..." nhưng mà đợi vài phút cũng không thấy tin nhắn đâu.

Vưu Thị Hoạ đang chuẩn bị tắt máy, tin nhắn mới rốt cuộc cũng gửi tới.

Chỉ có một chữ, "Ồ."

Cô đột nhiên nhớ tới biểu tình vừa rồi khi Dung Giai rời khỏi phòng y tế, ra vẻ bình tĩnh khí phách, thực chất lại rất ấm ức, y như chú chó nhỏ bị bắt nạt vậy.

Vưu Thị Hoạ lắc đầu thổi bay suy nghĩ của mình, cô cất điện thoại lấy ra sách chuẩn bị học bài.

Thiệu Động cảm thấy Dung Giai gần đây như bị trúng tà. Vừa rồi cậu ta thấy Lý Tư Vũ khóc lóc sướt mướt tiến vào viết chữ lên bảng đen, chờ Dung Giai quay về, chưa kịp hỏi chuyện đã thấy anh cầm chắc điện thoại nhìn chằm chằm, giống như muốn nhìn xuyên qua màn hình vậy, như này cũng quá mức không được bình thường rồi?

"Haizz!" Dung Giai đột nhiên quay đầu, đυ.ng phải đôi mắt nghiên cứu tìm tòi của cậu, "Cậu cảm thấy tôi xấu không?"

Thiệu Động, "..." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dung Giai, cậu vẫn là lắc đầu.

Dung Giai lại quay đi không nói.

Điện thoại rung lên một chút, Dung Giai cầm điện thoại xem tin nhắn, là bạn anh ở lớp 5 gửi tới, "Anh Giai, chị dâu chuẩn bị tham gia thi toán và lý."

Dung Giai lập tức dùng chân đạp Thiệu Động bên người, "Tới chỗ lớp trưởng lấy giấy báo danh cho tôi."

Thiếu Động xoa mông đứng dậy, nhỏ giọng nói thầm, "Chủ nhiệm lớp tìm cậu nhiều lần hỏi về vấn đề này, không phải cậu không tham gia sao?"

Dung Giai cũng không tiếp lời, nhìn chằm chằm màu tóc mình trên màn hình, chẳng lẽ là cô không thích màu tóc của anh? Cô là nữ sinh ngoan ngoãn, hẳn là không thích màu tóc sáng thế này, buổi chiều vẫn nên nhuộm lại thôi...

*

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Nhất Trung không có tiết học.

Sau khi tan học, các bạn rời đi, Vưu Thị Hoạ chào tạm biệt Vân Đoá rồi ngồi lại lớp làm đề thi toán, cuối cùng cũng chỉ đúng được có 30 điểm. Hơn nữa, cuộc thi chỉ có 30 phút, cô làm đề này mất những 3 tiếng.

Chưa từng trải qua thất bại, cô vẫn luôn cảm thấy mình không gì không làm được, nhưng mà hiện tại, cảm giác bất lực vô cùng rõ ràng.

Cô thu thập sách vở, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cô ngừng một chút lại buông cặp sách xuống.

Ra khỏi cổng trường, ngồi trên tàu điện ngầm, cô muốn làm gì đó để phát tiết mấy thứ cảm xúc không tốt trong người, thật sự quá đau khổ, cô không thể thừa nhận nổi.

Xuống tàu đi bộ hơn mười phút, cô đi vào cửa tiệm cắt tóc quen thuộc, yêu cầu nhân viên làm xoăn bằng máy giúp mình, thuận tiện mượn đồ trang điểm của một chị gái, sau khi xong xuôi nhìn khuôn mặt quen thuộc của mình trong gương, mũi lại cay cay.

Thích một người xa vời, thật sự quá mệt mỏi, đặc biệt là khi bản thân mình biết rõ đối phương sẽ không bao giờ đáp lại.

Con phố này là một phố buôn bán vô cùng tấp nập và phồn vinh, Vưu Thị Hoạ vào chưa tới hai cửa hàng đã mua được bộ đồ muốn mặc đêm nay, lúc xách túi ra ngoài, sắc trời vẫn còn sáng.

Nhìn đồng hồ, bây giờ không đi chút nữa lại tắc đường, cô bắt một chiếc taxi ở ven đường.

"Cô gái nhỏ mới tan học à?" Chú tài xế nhìn thoáng qua đồng phục trên người Vưu Thị Hoạ, cười hiền lành, "Cháu đi đâu?"

"Cửu Thiên." Vưu Thị Hoạ đáp lại, thấy ánh mắt tài xế thay đổi, kinh ngạc như muốn tràn ra ngoài, cô lại tốt bụng bồi thêm một câu, "Chính là quán bar nổi tiếng ở trung tâm thành phố."

Tài xế trầm mặc lái xe, suốt chặng đường cũng không nói thêm câu nào.

Bảy rưỡi tối, Vưu Thị Hoạ tới cửa Cửu Thiên. Sắc trời chưa tối hết, chân trời vẫn còn những đám mây màu hồng kim xinh đẹp.

Ngoài cửa còn có vài cô gái mặc sườn xám đón khách, thấy Vưu Thị Hoạ mặc đồng phục đi tới, một người trong đó mặt không đôi sắc chạy tới đón cô, đưa cô vào trong.

Lúc Vưu Thị Hoạ đi vào, người bên trong đã không ít, cô gái dịu dàng hỏi cô đi mấy người, Vưu Thị Hoạ nói mình muốn một bàn, người kia gật đầu tỏ vẻ hiểu ý đưa cô vào trong, ở đó còn mấy bàn trống. Vưu Thị Hoạ chọn một cái bàn, gọi rượu và trái cây cùng với một bao thuốc Marlboro, sau đó đi toilet thay đồng phục ra.

Chờ đồ được mang lên, không khí trong hộp đêm ngày một nóng dần, ánh đèn nhấp nháy ngày một nhanh, âm nhạc cũng khiến không khí càng thêm sôi động, nam nữ trẻ tuổi ở sàn nhảy cũng ngày một nhiều hơn, tiếng thét chói, tiếng cười đùa không dứt.

Vưu Thị Hoạ uống một ngụm cocktail, mở hộp Marlboro, là hương bạc hà cô thích nhất. Cô rút ra một điếu thuốc đưa vào trong miệng, cầm lấy bật lửa châm thuốc, hương vị quen thuộc truyện tới đại não, Vưu Thị Hoạ chậm rãi nhắm mắt, động tác vô cùng thành thạo mà không mất đi vẻ đẹp. Một màn này lại rơi vào đôi mắt cách đó không xa.

Buổi chiều Dung Giai đã nhuộm tóc về đen, dùng lý do khảo nghiệm nhan sắc, còn đang nghĩ tới chụp ảnh cho cô xem đã bị đám bạn bè sống chết lôi kéo tới nơi này, một hai phải thi uống rượu. Thi thì thi thôi, anh không chút để ý ngồi ở ghế dài, người bên cạnh nói gì cũng chỉ ậm ừ cho xong việc, trong lòng chỉ muốn về nhà trau chuốt cho xong bức thư tình, làm sao cho xứng với khuôn mặt đẹp trai này để đưa cô, sau đó... anh như nhìn thấy ai đó quen thuộc.

Da trắng như tuyết, mái tóc đen cuộn sóng gợi cảm, váy ngắn trễ ngực ôm sát eo mông, dáng người lả lướt, đôi môi hé mở ngậm lấy điếu thuốc lá, dáng người mị hoặc như hồ ly, như này thì con mẹ nó, thằng đàn ông nào mà chịu được?

Cái đồ lừa đảo này, Dung Giai nhìn cô, thiếu chút nữa bóp nát ly rượu trong tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn người nào đó tự vui vẻ rót rượu uống, càng nhìn càng không kiềm chế nổi dã thú trong lòng, này là mặc đồ gì chứ? Vải toàn thân cô có khi còn không bằng qυầи ɭóŧ anh. Nhưng mà... làm sao bây giờ? Thật muốn đè cô xuống giường...

Vưu Thị Hoạ cảm thấy không sai biệt gì lắm, đưa tay gọi phục vụ ở một bên, cô nói với anh ta mấy câu, chỉ thấy anh ta gật gật rồi đi về phía trước.

Đi được vài bước, đột nhiên anh ta bị chặn lại, ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là thiếu niên cả người lạnh lẽo, giọng nói không tốt, "Cô ấy nói với cậu cái gì?"

Nhân viên phục vụ hoảng sợ, sao em trai ông chủ lại tới rồi, tiểu bá vương này đắc tội không nổi, lập tức cung kính trả lời, "Vị tiểu thư đó muốn thuê một gian phòng."

Dung Giai nghe vậy, trực tiếp lấy ví ra khỏi túi quần, rút ra một tấm thẻ phòng đưa cho anh ta, "Đưa cái này cho cô ấy."

Nhân viên phục vụ đưa tay nhận lấy, không ngừng gật đầu, "Được."

Đó là phòng mà anh trai để dành cho anh, trừ anh và nhân viên quét dọn theo giờ cũng không có ai khác được vào. Dung Giai híp mắt nhìn nhân viên phục vụ đưa thẻ phòng qua, Vưu Thị Hoạ không chút nghi ngờ nói cảm ơn, lúc này anh mới chậm rãi cảm nhận được tình cảm mãnh liệt khác thường khó có thể bỏ qua trong lòng — hưng phấn.

Anh đi qua nói tạm biệt với bạn bè, sau đó đi thang máy tới tầng 4, đứng ở một ngã rẽ chờ đợi, cho tới khi thấy Vưu Thị Hoạ vào phòng, anh mới từ đó đi ra.

Dung Giai đứng ở cửa hồi lâu, tưởng tượng cô tắm rửa trong phòng mình, đêm nay còn mặc áo ngủ của mình nằm trên giường lại nhịn không được muốn làm chút gì đó...

Không được nóng vội...

Dung Giai hung hăng nhắm lại đôi mắt đã đỏ lên, tương lai còn dài, không nên doạ tới cô.

Bảo bối, ngủ ngon.

Trong lòng nói thầm một câu, sau đó anh xoay người xuống tầng, lái xe về nhà.