Chương 1: Thành phố Tân Hải

Edit by Táoo ~

-------------------------

Lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Hải đã là buổi chiều, đã tháng bảy tháng tám âm lịch, nhưng nhiệt độ so với mùa hè vẫn nóng nực không thua kém chút nào. Vưu Thị Họa vừa xuống máy bay đã cảm thấy gió nóng thổi vào mặt, ngồi máy bay ba giờ đã làm cô choáng váng đầu óc.

Thật không biết mọi người nghĩ thế nào, nơi nóng như cái lò thế này mà còn quảng cáo là khu du lịch trắng nóng? Vưu Thị Họa bĩu môi, đưa tay kéo thấp mũ lưỡi trai trên đầu xuống.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo trơn màu trắng, phía dưới mặc quần đùi, đeo giày thể thao trắng, còn khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài. Lần này ra ngoài cô cũng lười không muốn trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da rất trắng, đôi chân dài thẳng tắp, chiều cao 1m7 nổi bật trong đám người, cô đứng ở đó mới một lúc, không biết bao nhiêu người đã ngoảnh đầu lại nhìn.

Nếu không phải bà ngoại từ nhỏ yêu thương nhung nhớ mình, không muốn rời khỏi nơi này thì cô tình nguyện ra nước ngoài tránh nóng, nghỉ hè cũng không thu thập hành lý về thành phố này. Vưu Thị Họa đưa tay vuốt mái tóc tím xoăn sóng dài, lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo que nhét vào trong miệng, kéo va li nhẹ nhàng ra khỏi sân bay.

Mới vừa lên taxi, điện thoại trong túi đã rung lên không ngừng, Vưu Thị Họa vừa cầm khăn giấy lau mồ hôi trên chán, vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, là bố cô.

Bố cô là chủ tịch một tập đoàn tài chính, mẹ thường bay tới các nước khác thiết kế quần áo cho người mẫu, cô thường xuyên không gặp được hai người họ.

"Nữu Nữu* xuống máy bay rồi sao?"

(*tên thân mật)

"Con vừa mới xuống thôi ~"

"Chú ý an toàn đó, điện thoại cũng đừng nghe nữa, tới nhà bà rồi mới được nghe, bố đã bảo tìm người đi cùng rồi con không nghe, lại làm bố lo lắng như vậy, phải rồi, còn đủ tiền không, bố lại chuyển cho con..."

"Bố không cần lo đâu." Vưu Thị Họa có chút bất đắc dĩ, "Bố và mẹ cứ tận hưởng thế giới riêng của hai người đi, đừng cho con một em trai hay em gái gì là được, tạm biệt nha, con tắt đây."

Vừa tắt máy, cô mới phát hiện WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, mở ra là thấy nhóm bạn ở Tân Hải gửi, biết cô muốn tới đây nghỉ hè, một đám đều hưng phấn, muốn đêm nay đi chơi.

Vưu Thị Họa cười cười trả lời từng tin nhắn, mẹ nó mấy cái đứa này, gấp đến mức không đợi nổi rồi à, tốt xấu gì cũng phải chờ ngày mai chứ, cô cũng vừa mới xuống máy bay thôi.

Bà ngoại cô thích nơi yên tĩnh không quá ầm ĩ nên ông ngoại đã mua một căn nhà ở tiểu khu trung tâm thành phố, an ninh rất tốt, quang cảnh xung quanh cũng rất đẹp, có nhiều cây cối bóng râm, hồ nước nhân tạo sạch sẽ, nhà dì và cậu cũng quanh đây nên cả nhà cô dù sống thành phố khác cũng an tâm hơn nhiều.

Từ sân bay về tới nhà mất hơn nửa giờ đi xe, Vưu Thị Họa kéo theo hành lý xuống xe, nắng vẫn chưa tắt.

Vừa đi tới dưới lầu, Vưu Thị Họa nhìn thấy một thiếu niên từ cửa bước ra, đồng phục xanh trắng, vai đeo ba lô, dáng người rất cao, mái tóc đen dài, làn da trắng nõn, ngũ quan đẹp mắt, mặt mày như họa giống như bức tranh thủy mặc vậy.

Cậu đi ngang qua bên người Vưu Thị Họa, khuôn mặt không có chút biểu tình, đôi mắt nhìn thẳng, Vưu Thị Họa có thể ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát từ người cậu truyền tới.

Mẹ nó, là cảm giác rung động.

Vưu Thị Họa nhanh chóng quyết định, bỏ va li ra, cầm lấy điện thoại chụp lấy bóng lưng thiếu niên, cô cũng không muốn trực tiếp chạy tới xin WeChat, nếu cậu ấy thích dạng nữ sinh rụt rè ngượng ngùng thì phải làm sao?