Chương 5

Bước vào tân phòng đỏ thẫm, dựa vào ánh sáng của ngọn nến trên bàn gần cửa sổ.

Ôn Lương liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hắn liền nắm tay tân nương đi đến trước giường uyên ương được trang trí vô cùng phô trương ngồi xuống.

Lúc trước khi ra hỉ đường, Ôn Lương liền vức bỏ dải hoa hồng lụa đỏ thẫm kia, trước ánh mắt kinh dị của hỉ nương cùng nhóm nha hoàn, trực tiếp nắm lấy tay tân nương tử, dẫn nàng đi tới tân phòng. Thần sắc hắn bình thản, cử chỉ thong dong, làm cho hỉ nương vốn định nói như vậy không hợp quy củ nuốt ngược lời nói vào trong. Mà nha hoàn ở đây trừ bỏ hai người là nha hoàn hồi môn của Túc Vương phủ, còn lại đều là nha hoàn của Trấn Quốc Công phủ, tự nhiên cũng không dám hé răng, liền trơ mắt nhìn hắn một đường nắm tay dắt tân nương vào tân phòng.

"Xin chúc mừng tam thiếu gia!" Nhóm nha hoàn tiến lên cười nói, mắt nhìn Ôn Lương, lại e lệ ngượng ngùng mà cúi đầu.

Các nàng đều là nha hoàn do phu nhân an bài hầu hạ bên người tam thiếu gia cùng tam thiếu phu nhân, nếu biểu hiện tốt, tương lai được tam thiếu gia để mắt đến, trở thành nữ nhân của tam thiếu gia, chính là có phúc phận lớn được trời ban cho. Hơn nữa tam thiếu gia phẩm mạo tài hoa còn có gia thế tốt, phỏng chừng nhóm quý nữ cho dù phải ủy khuất mình làm thϊếp cũng cam tâm tình nguyện, huống chi các nàng chỉ là nô tỳ.

Nghĩ đến một ngày tốt đẹp nào đó trong tương lai, dám nha hoàn mỗi người đều cười thật ngọt ngào.

Hôm nay tâm tình rất tốt, Ôn Lương cũng cười trả lời, thấy hai nha hoàn hồi môn Thanh Y cùng Lam Y ở bên cạnh hầu, còn lại mấy nha hoàn khác cũng thật cẩn thận mà hầu hạ, cũng có chút yên tâm.

"Nha đầu, ta đi xã giao với khách khứa, một lát sẽ trở về." Ôn Lương thoáng khom lưng, nói với người nào đó đang an tĩnh mà ngồi trên giường.

Khăn trùm đầu đỏ rực nhẹ nhàng lắc lư một chút, Ôn Lương cảm giác được nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, nhưng bởi vì mũ phượng rất nặng, khiến cho động tác của nàng có chút cứng đờ. Ôn Lương nhếch môi cười, duỗi tay cầm hai tay nàng đang để trên đầu gối, ôn nhu nói: "Nha đầu, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, nàng phải an phận một chút, đừng làm cho ta nhọc lòng."

Trầm mặc một chút, Như Thúy trả lời: "Ôn đại nhân, ngài yên tâm đi, ta thật rất ngoan."

Rất ngoan sao? Ôn Lương ý vị không rõ mà cười một cái, có lẽ là ngoan thật, nhưng lại có thể làm người ta nghẹn khuất. Mắt nhìn mấy nha hoàn kia nghĩ nghĩ, trong lòng tự nhiên biết người đưa các nha hoàn này lại đây là có chủ ý, ở trong lòng không khỏi cười lạnh, nhưng mà có nha đầu ngốc này ở đây, phỏng chừng mấy nha hoàn này cũng sẽ không quá tốt.

"Còn có......"

Nghe được tân nương tử tựa hồ còn có gì phân phó, hỉ nương cùng với nha hoàn Trấn Quốc Công phủ đều không khỏi hơi hơi cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, tân nương tử này có phải nói quá nhiều rồi không, lúc này không phải nên thẹn thùng sao? Chỉ có Thanh Y cùng Lam Y nhịn không được âm thầm nháy mắt, cảm thấy người nào đó sẽ nói những lời phỏng chừng sẽ không dễ nghe như vậy.

"Ôn đại nhân, một lát không cần uống say, tuy rằng ngài ca xướng rất dễ nghe, nhưng mỗi lần say đều bò lên nóc nhà hát trên đó, ta không có biện pháp đem ngài kéo xuống dưới đâu." Ngữ khí của nàng cực kỳ thành khẩn.

"......"

Hình tượng mỹ nam Ôn Lương thành công bị thê tử mới cưới phá hư toàn bộ, liếc mắt nhìn nàng trừng mắt một cái, nghẹn lời cả giận nói: "Nàng đừng nhớ rõ ràng như vậy được không? Ta hôm nay cao hứng, nhiều nhất sẽ uống mấy chén thôi." Mê rượu không phải sai, sai chính là khi hắn uống say sẽ làm ra các loại chuyện cực kì không phong nhã, ở trong mắt nha đầu này, chuyện xấu gì của hắn nàng đều nói ra hết. Cố tình giọng điệu cuat nàng còn thành khẩn như vậy, nói ra làm ngươi ta nín thở không thôi, cũng không có cách chấp nhặt với nàng.

"A."

Những người ở đây đều cúi đầu xuống thật thấp, vờ như không nghe được chuyện bọn họ mới nói, thoạt nhìn còn xem như thức thời.

Ôn Lương lại nói với Như Thúy vài câu, liền đi ra ngoài xã giao với khách khứa.

Ôn Lương đi được không lâu, tân phòng lại có đám cô nương trẻ tuổi tới đây, đều là cùng Trấn Quốc Công phủ có chút quan hệ không tệ, trưởng bối hoặc quan hệ thông gia đều có, ngay cả mấy tiểu thư chưa lấy chồng trong Trấn Quốc Công phủ cũng tới đây. Các nàng tới nơi này một là vì muốn nhìn thấy tân nương tử -- tuy rằng có khăn voan che mặt nên căn bản không thấy. Thường thì sẽ dạy dỗ tân nương tử một chút như là một ít kinh nghiệm cần chú ý trong sinh hoạt. Như vậy có thể giúp cho tân nương tử thả lỏng, lại có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.

Đương nhiên đây là một quá trình mà nhóm phụ nhân mồm năm miệng mười mà nói, tân nương tử chỉ ngồi nghe.

Nhưng mà hôm nay lại có chút khác biệt, mọi người đều không nói chuyện nhiều, trong phòng người tuy nhiều, nhưng không chịu nói chuyện khiến cho không khí thật quỷ dị a.

Thanh Y cùng Lam Y đứng một bên hầu hạ, lén lút quan sát biểu tình những người ở đây. Đối với việc các nàng trầm mặc hai người cũng có thể lý giải được một chút, trong lòng mọi người đều có toan tính riêng của mình, lại hâm mộ tân nương tử ban đầu bất quá chỉ là một nha hoàn lại leo lên thành nghĩa muội của Túc Vương, gả cho một nam nhân mà tất cả các quý nữ trong kinh đều muốn gả nhất, vận may này làm trong lòng các nàng đều hận ghen tị hâm mộ đủ kiểu. Cho dù thân phận của tân nương tử hiện tại rất cao, cũng không thể nào che dấu được trước kia tân nương tử chỉ là một nha hoàn, không khỏi có chút xem thường bộ dáng thanh cao rụt rè của tân nương tử.

Cuối cùng, vẫn là do trưởng tức[1] Trần thị của Trấn Quốc Công phủ mở lời, đem không khí sôi nổi lên một chút.

[1]Trưởng tức: con dâu lớn

Mọi người đứng một bên trò chuyện, không dấu vết nói một ít chuyện bát quái, ngay cả chuyện dạy dỗ tân nương tử gì đó, cũng không có đề cập tới.

Như Thúy cô nương chưa từng gả chồng, mà mỗ vị Túc Vương Phi khi gả chồng năm đó tình huống cũng cực kỳ đặc biệt, cũng là kiểu làm một nửa, căn bản không có người cùng nàng nói qua một ít tình huống, cho nên cũng không cảm thấy chính mình đang bị các phụ nhân bài xích, còn ngồi trên giường nghe các phụ nhân lải nhải chuyện bát quái.

Chờ nghe xong một lát, nàng đột nhiên cảm thấy các phụ nhân đó nói chuyện có chút ẩn ý giống như đang nói cây dâu mà mắng cây hòe, thật mau Như Thúy cô nương liền biết các phụ nhân đó thật sự đang mắng nàng.

"Hạ cô nương, ngươi nói chúng ta nói có đúng hay không? Tức phụ của Trần gia kia, cũng chỉ là con gái của một nhà thương nhân nho nhỏ, năm đó là do Trần lão gia uống rượu say đầu không được linh hoạt, mới có thể để hai nhà đính hôn với nhau, tạo thành bi kịch. Ngươi nhìn Trần gia công tử kia, mỗi lần đi ra cửa tham gia yến hội của bằng hữu tổ chức, cũng không dám mang theo phu nhân của hắn ra cửa, mà là mang một tiểu thϊếp theo, rất mất thân phận. Nhưng Trần phu nhân kia cũng không vừa, da mặt dày đi theo phu quân cùng nhau ra cửa, khiến cho Trần công tử bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ......"

Mọi người an tĩnh mà nghe Dương gia tức phụ thong thả ung dung kể chuyện, trên mặt ẩn ẩn lộ ra một chút biểu tình kinh thường. Thanh Y Lam Y thấy thế, trong lòng có chút phẫn nộ, nhưng những người ở đây đều là những phụ nhân có thân phận, mà hôm nay lại là ngày đại hỉ của tiểu thư nhà các nàng, các nàng cũng không dám nói cái gì.

"Hạ cô nương, ngươi cảm thấy sao?" Dương gia tức phụ kia giống như dò hỏi ý kiến nàng, ăn nói nhỏ nhẹ hỏi.

Hồng khăn hơi chuyển động, mọi người có thể cảm giác được tân nương tử đang xoay người về phương hướng Dương gia tức phụ đang nói chuyện, chỉ nghe được một đạo âm thanh thanh thúy vang lên nói: "Nga, Trần gia tức phụ làm sai cái gì sao?"

Trên mặt mọi người sửng sốt, cho rằng nàng không nghe hiểu, liền lại nói một lần. Chủ yếu cho nàng thấy chính là, Trần phu nhân kia thân phận quá thấp, gả đến Trần gia thật sự là làm cho Trần gia mất mặt, mà nàng còn không biết xấu hổ, không có bởi vì vậy mà tránh người, ngược lại thập phần cao hứng mà du tẩu ở chỗ tụ tập của các phu nhân, bại lộ ra tính tình của nhà nghèo, làm cho người ta nhìn vào đều ngầm chê cười.

Người nào đó tiếp tục bình tĩnh nói: "Nếu không có làm sai, lại không có phạm thất xuất [2], nàng làm cái gì không thể ra cửa? Cưới nàng lại không phải là ta, ta không có ý kiến gì."

[2]Thất xuất: là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong bảy điều được nêu thì bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp. Bảy đều đó là: không con, da^ʍ, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.

"......"

Không biết như thế nào mà, các phu nhân ở đây đều cảm thấy người nào đó đang giả ngu, rõ ràng là đang nhạo báng các nàng quản quá rộng, trong lúc nhất thời đều có chút ngượng ngùng. Càng bởi vì Như Thúy không có làm theo kịch bản của các nàng nên có chút phẫn nộ, cảm thấy chính mình bị một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn xem thường.

Lúc này, một âm thanh điềm mỹ truyền đến: "Ai nha, các ngươi không cần khi dễ tam tẩu ta đâu, tam ca ta sẽ không được cao hứng."

"Tứ tiểu thư đây là đau lòng cho tẩu tử sao." Một phu nhân che miệng cười nói.

"Mới không phải, ta là đang đau lòng cho tam ca ta, không được khi dễ tân nương tử của tam ca ta!" Cô nương kia lớn tiếng nói, nghe âm thanh bất quá chỉ có mười hai mười ba tuổi.

"Uyển Uyển, không được nói chuyện với trưởng bối như vậy." Tần thị nói.

Các phu nhân cũng không có so đo, Ôn Uyển này là đích tiểu thư của Ôn phủ, đôi khi có chút tùy hứng, nhưng nàng cũng biết nặng biết nhẹ nên không quá mức tùy hứng.

Các phu nhân ở tân phòng một thời gian rất dài, chờ mặt trời bắt đầu lặn dần, mới lục tục mà rời đi.

Lúc này, Như Thúy cô nương cũng cảm thấy đói đến mức ngực dán phía sau lưng, trên đầu lại đội mũ phượng cực kì nặng đến mức làm nàng hận không thể trực tiếp nằm luôn xuống giường.

Thấy nàng có chút ngồi không vững, Thanh Y thấp giọng hỏi nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Như Thúy duỗi tay đỡ đỡ mũ phượng, vô tội nói: "Ta đói bụng, có đồ vật gì ăn hay không a?"

"Cái này......" Thanh Y có chút thất thố mà nhìn về phía hỉ nương.

Hỉ nương không biết nói gì chỉ nhìn các nàng, lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử đã đi vào tân phòng còn rất hợp tình hợp lý mà muốn ăn như vậy.

"Hạ cô nương, thỉnh người chờ thêm một lát nữa đi, tân lang thật mau sẽ trở lại." Hỉ nương khuyên nhủ, không thể làm người nào đó phá hỏng quy củ được.

"Thật mau là bao lâu?" Như Thúy hỏi.

"Cái này...... Nghe âm thanh bên ngoài, hẳn là còn khoảng hai khắc nữa đi."

*Hai khắc = ba mươi phút

Vừa nghe xong, Như Thúy liền thất vọng, đành thương lượng nói: "Ta đây mỗi thứ đều lặng lẽ ăn một chút, các ngươi làm như không biết là được rồi."

"......"

Hỉ nương thật sự là bất đắc dĩ, loại vấn đề này cũng hỏi được sao? Làm một tân nương tử, ngươi không cảm thấy chính mình nói nhiều quá rồi sao?