Chương 45

Thời gian ăn trưa qua đi, Túc Vương Phi để ma ma mang tiểu nhi tử đang ngáp đi nghỉ trưa, sau đó lấy cớ đi tản bộ tiêu thực sau bữa ăn, mang theo hai tiểu hài tử cùng Như Thúy cô nương đến tản bộ ở trong viện. Túc Vương cùng Ôn Lương thì đi thư phòng.

Trận tuyết đầu mùa đông năm nay còn chưa rơi xuống, cho nên thời tiết cũng không có lạnh đến mức khiến tiểu hài tử không thể ra cửa, mỗi khi nữ nhi, hài tử tới trong viện chơi Túc Vương Phi đều kêu ma ma giám sát chặt chẽ nàng.

Hai tiểu hài tử một trước một sau mà đi ở phía trước —— có thể nhìn ra được là nam hài lớn tuổi cố ý đi phối hợp với bước đi của bánh bao nhỏ ba tuổi, Túc Vương Phi cùng Như Thúy cô nương chậm rì rì đi theo phía sau, câu được câu không mà trò chuyện.

"Tiểu thư, Hồ thái y biết chuyện ta ở Đồng Thành bị thương." Như Thúy cô nương thở dài nói, "Việc này đoán chừng là giấu không được."

Túc Vương Phi lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc cũng rõ ràng mục đích tới cửa của Ôn Lương ngày hôm nay. Lúc trước Túc Vương nói nếu là sinh nam hài, liền để nhi tử nhận Ôn Lương làm nghĩa phụ. Nhưng chỉ nhận Ôn Lương, lấy thói quan ở sạch sẽ của Túc Vương, có thể chịu đựng một Ôn Lương là vì ước định lúc trước, cho dù về sau Ôn Lương cưới quý nữ danh môn làm thê tú, nữ nhân kia muốn làm nghĩa mẫu của nhi tử Túc Vương, Túc Vương tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Mà lần này Túc Vương buông lỏng, để Như Thúy nhận nhi tử hắn làm nghĩa tử, cũng coi như là vô hình mà đề cao giá trị con người của Như Thúy cô nương, về sau nếu có ai không bằng lòng, cũng phải nhìn mặt mũi của Túc Vương phủ mà tự mình quản tốt miệng của mình.

"Thế nhân không thoải mái có thể không để ý tới, nhưng lão Trấn Quốc Công sẽ có chút phiền phức." Túc Vương Phi phân tích nói: "Tuy rằng các ngươi không ở cùng nhau, nhưng nói thế nào lão Trấn Quốc Công cũng là phụ thân của Ôn đại nhân, cũng là cha chồng của ngươi, làm con dâu cũng không thể không hiếu thuận. Đến lúc đó lão nhân gia mới là người quấn lấy khó khăn nhất." Vừa nói vừa đồng tình liếc mắt nhìn nha đầu nhà mình, cảm giác con đường của nàng về sau so với mình lúc trước khó đi hơn vài phần.

Như Thúy cô nương nhún nhún vai, "Ta cũng không có biện pháp cho việc này, cho dù ta muốn làm bộ hào phóng nhường Ôn đại nhân nhường, cũng phải nhìn Ôn đại nhân có cho hay không." Nói thanh âm có chút thấp, "Tiểu thư, hiện tại ta mới biết được, Ôn đại nhân cũng không dễ nói chuyện như vẻ ngoài của hắn, có rất nhiều thói quen xấu."

Túc Vương Phi hứng thú, "Trừ bỏ thích rượu, là người có tâm hồn ăn uống, thích xem náo nhiệt, hắn còn có thói xấu gì?"

Thói quen xấu rất nhiều, lười giường, chơi xấu, thích khi dễ người, thích tính kế người, buổi tối đều muốn đánh nhau cùng nàng, không cao hứng mội chút liền phải lăn lộn người......

"Hắn thực cố chấp, chuyện đã quyết định dù là Vương gia cũng không có cách nào làm hắn thay đổi chủ ý." Cho nên những năm gần đây mới có thể nháo đến mức có nhà nhưng không về, cùng Trấn Quốc Công là cha con nhưng không giống cha con.

Túc Vương Phi kinh ngạc, sau đó đem sự tình đã xảy ra trong những năm gần đây hồi tưởng lại một lần, cũng nhìn ra một ít dấu vết để lại. Túc Vương Phi như suy tư nói: "Xác thật là như thế, lúc trước ta cũng không tán thành ngươi gả cho hắn, ai biết hắn sẽ kiên trì như vậy, đem ngươi thu phục, lại thuyết phục được Vương gia."

Như Thúy cô nương nhếch miệng cười cười.

Lúc này, Tiểu Sở Sở chạy vài trong viện, vây quanh cây hải đường to lớn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn mấy đóa hoa đã khô héo ở trên đầu cành, nam hài đi cùng ở phía sau nàng, nhìn thấy tầm mắt của nàng, sau đó nhảy lên, bưu hãn như một đoạn lạt thủ tồi hoa ký, lá cây bị đυ.ng rớt, đột ngột hiện ra một đóa tàn hoa trên nhành cây, sau đó nam hài đem đóa hoa khô cũng có thể xưng là cành khô đưa cho bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ ngơ ngác mà tiếp nhận, nam hài hướng nàng toét miệng, lộ ra một cái tươi cười không tính là dữ tợn —— nam hài còn chưa học được cười như thế nào, cho nên có đôi khi cười rộ lên thật sự là dữ tợn vặn vẹo.

Bánh bao nhỏ cố lấy mặt bánh bao, sau đó quay người đem cành hoa đưa cho Túc Vương Phi vẻ mặt đang 囧 ở phía sau, nghiêm túc nói: "Nương, cho ~~"

"Cho ta làm cái gì nha?" Túc Vương Phi đùa với nàng.

Bánh bao nhỏ nghĩ nghĩ, chỉ vào một nam hài chẳng khác gì một tiểu trung khuyển đang ngồi xổm bên người mình, nói: "Trăn hái, hiếu thuận nương."

Túc Vương Phi sau khi nghe xong, tức khắc cảm động liên tục, giang hai tay đem bánh bao nhỏ cùng nam hài ôm vào trong lòng.

Nguyên lai là vừa rồi bánh bao nhỏ vây quanh cây Hải Đường là muốn lấy cành hoa trên đầu đưa cho nàng, nữ nhi thật là quá tri kỷ, cho dù lớn lên có giống trượng phu nghiêm túc đến mức trứng cũng đau, nữ nhi vẫn là làm nàng đau nhất.

"Của ta đâu, tiểu quận chúa, ta có hoa không?" Gương mặt Như Thúy cô nương tươi cười hỏi.

Vì thế bánh bao nhỏ quay đầu nhìn về phía nam hài, nam hài hướng đến Như Thúy cô nương nhe răng, sau đó quay mặt đi làm như không thấy được.

Như Thúy cũng không giận, duỗi tay qua chọc chọc tiểu nam hài, lần này có chuẩn bị, nam hài không bị nàng chọc được, thân thủ linh hoạt mà lui lại về phía sau mấy bước, làm Như Thúy cô nương không thể không kinh ngạc cảm thán nam hài bạo phát lực.

"Tiểu thư, tuổi còn nhỏ như vậy đã lợi hại như thế, về sau nhất định sẽ là một ảnh vệ đủ tư cách." Như Thúy cô nương khen.

Túc Vương Phi cười cười, nói: "Vương gia nói, nếu là hắn có thể thông qua khảo nghiệm, về sau liền ban cho hắn họ Sở, về sau kêu Sở Trăn."

Như Thúy sau khi nghe xong cũng vì tiểu nam hài mà cao hứng, không để ý tới biểu tình giống như con sói nhỏ của hắn, đem hắn kéo qua phía mình lại là một trận xoa nắn.

Thẳng đến khi bọn nhỏ chơi mệt mỏi muốn đi ngủ trưa, Ôn Lương mới từ thư phòng của Túc Vương phủ đi ra, sau khi cùng phu thê Túc Vương cáo biệt, mới trở về Thái Sư phủ.

*******************

Hôm sau, trong khắp kinh thành liền truyền ra chuyện tiểu thế tử của Túc Vương phủ nhận Ôn phu nhân của Thái Sư phủ làm nghĩa mẫu, vì việc này lại nhấc lên một trận lời đồn đãi, người người đều hâm mộ Như Thúy cô nương vận khí tốt, đương nhiên có không ít lời bàn tán hạ thấp Như Thúy.

Như Thúy cô nương lại nổi danh một lần nữa nhưng cũng không để ý đến lời đồn đãi bên ngoài, vẫn sinh hoạt như cũ.

Mà khi sự tình truyền đến tai Thái Hậu ở trong cung, thiếu chút nữa thở không ra hơi, cực kỳ phẫn nộ, cho rằng một nữ nhân xuất thân là nha hoàn sao có thể để tôn tử bảo bối của nàng kêu một tiếng nghĩa mẫu, đây không phải làm người ta chế giễu sao?

Đối tượng bị tức giận rít gào là Như Thúy cô nương nhặt được tiện nghi, nhưng mà ngày đó Như Thúy cô nương không có nhận được ý chỉ tiến cung, cho nên chạy thoát một kiếp, mà vừa vặn Túc Vương Phi mang theo con gái tiến cung thỉnh an Thái Hậu liền đứng mũi chịu sào. Thái Hậu nương nương tức giận xuống, đối với nàng phun một mặt nước miếng.

Túc Vương Phi bình yên mà chờ khi Thái Hậu nương nương phun hỏa xong, mới vô tội mà nói cho nàng, chuyện để nhi tử nhận Ôn phu nhân là nghĩa mẫu cũng không phải quyết định của nàng, mà là Vương gia quyết định. Cuối cùng thực săn sóc hỏi một tiếng; "Mẫu hậu, Vương gia hiện tại cũng ở trong cung, con dâu có cần cho người đi thỉnh Vương gia tới đây không?"

Thái Hậu bị nghẹn đến nói không được, che lại ngực bắt đầu kêu đau.

Ai không biết tuy rằng Thái Hậu đau tiểu nhi tử Túc Vương nhất, nhưng lại đối với tiểu nhi tử không thể quản được, mỗi khi Túc Vương bưng gương mặt vô cùng nghiêm túc kia tiến cung tới thỉnh an bà, đều làm khí thế của bà yếu đi vài phần. Muốn bà cùng nhi tử nghiêm túc lại một thân mang khí thế cường đại giằng co... còn không bằng bảo bà trực tiếp khi dễ Túc Vương Phi, tuy rằng con dâu luôn làm bà vô cùng nghẹn khuất nhưng ít nhất không có đối mặt với nhi tử làm bà áp lực như núi đè.

Phỏng chừng là Thái Hậu nương nương hỏa khí quá lớn, lúc ấy làm trong lòng tiểu quận chúa của Túc Vương phủ có chút bất an, vì thế sau giờ ngọ, Túc Vương ôm tiểu bánh bao nghiêm túc lớn lên giống hắn như đúc cùng nhau đi đến Trùng Hoa cung thỉnh an Thái hậu, còn việc hai mẹ con nói cái gì, ngoại trừ người trong cuộc ra thì không ai biết, chờ sau khi Túc Vương rời đi, Thái Hậu nương nương đem cây quạt trong tay kia—— dưới cơn thịnh nộ Thái Hậu nương nương đem nó bẽ gãy.

Qua hai ngày, Như Thúy cô nương cũng nhận được ý chỉ của Thái Hậu triệu nàng vào cung.

Từ ngày sinh thần của Thái Hậu qua đi, trong mắt mọi người, Ôn phu nhân là Như Thúy cô nương là được quá coi trọng, thường thường nhận được ý chỉ của Thái Hậu nương nương triệu nàng vào cung làm bạn, đây chính là một vinh dự lớn lao, làm không biết bao nhiêu cáo mệnh phu nhân trong kinh phải hâm mộ lẫn ghen tị, dù là Thái Hậu nương nương có mục đích không mấy tốt đẹp gì, thế nhưng trong mắt người đời, đây đều là một vinh dự rất lớn.

Có thể là chuyện đã qua hai ngày, Thái Hậu nương nương có đại hỏa khí cũng đã bộc phát đến không sai biệt lắm, cho nên Như Thúy cô nương trừ việc đối diện với một cái mặt lạnh, thật sự không có bị Thái Hậu nương nương tức giận mà phun nước bọt vào người, so với Túc Vương Phi thì khá hơn nhiều.

Chờ sau giờ ngọ, Như Thúy cô nương dường như không có việc gì mà từ Trọng Hoa Cung đi ra, người ở trong bóng tối quan sát lập tức thất vọng không ngớt, cũng biết Thái Hậu phỏng chừng là nhận vị này với thân phận là nghĩa mẫu của tiểu thế tử của Túc Vương phủ.

Cô nương này thật là quá may mắn, may mắn đến nỗi làm người ta rất muốn đem tên nàng dán lên người rối gỗ ngày ngày mà đâm chọt.

Trong lúc lời đồn đãi trong kinh thành đang mãnh liệt, đám người Vệ Triều Ấp lại tới cửa, lại còn tiện thể mang theo vài người nữa cùng nhau tới phủ.

Bởi vì đám người Vệ Triều Ấp thường xuyên mất tích vào buổi trưa, đương nhiên sẽ khiến cho mọi người có chút để tâm, rất nhanh hành tung của bọn họ liền bị người trong thư viện biết, vì thế một vài thiếu niên đối với thanh danh của Ôn Lương ngưỡng mộ không ngớt cũng mặt dày mày dạn mà theo tới đây.

Ôn Lương cười khanh khách tiếp đãi bọn họ, đối với tất cả thiếu niên đều đối xử bình đẳng.

Mà Ôn Lương cũng thật mau liền biết bởi vì tiểu mập mạp Mạc Tiềm lỡ miệng nói ra, làm cho rất nhiều thiếu niên trong thư viện cho rằng hắn đem đám người của Vệ Triều Ấp cùng Chu Chửng Húc thu làm đệ tử, khiến cho các thiếu niên sôi nổi tới cửa tới bái phỏng, hy vọng hắn có thể thu nhận mình, Thái Sư phủ trong lúc nhất thời khách đến đầy nhà, khác một trời một vực với sự hoang vắng lúc trước.

Sát vách tường Ôn phủ chính là Ngu Tướng Quân phủ, lúc Ôn Lương cùng Như Thúy vào ngày tân hôn thứ ba dọn đến bên này sống, đã đi bái phỏng qua Ngu Tướng Quân phủ, Như Thúy cô nương cũng cùng Ngu Tướng Quân phu nhân rất là hợp ý, quan hệ hai phủ cũng khá tốt. Mấy thiếu niên vào thời kì trung nhị* đối với Ngu Tướng Quân mang binh phá Bắc Việt vương đình là kẻ thù của Đại Sở mấy trăm năm cũng rất sùng bái không ngớt, thiếu niên đều có tâm huyết, so với việc ngốc tại trong thư viện nhạt nhẽo mà đọc sách, ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia, nhiệt huyết gϊếŧ địch càng làm cho bọn họ hướng tới, vì thế khi biết cách vách là Ngu Tướng Quân phủ, các thiếu niên cũng rất kích động.

*Trung nhị: là hội chứng Chũnibyõ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở.

Bất quá kết quả tất nhiên là kích động cũng vô ích. Kinh thành ai không biết Ngu Tướng Quân nổi danh là sủng thê, lúc này Ngu Tướng Quân phu nhân đang mang thai, Ngu Tướng Quân phân phó quản gia, những người không liên quan không cần mở cửa đón khách, không cho quấy rầy Tướng Quân phu nhân dưỡng thai, cho nên mấy thiếu niên này muốn đến bái phỏng tất nhiên là không thể bước qua cửa chính nhà họ.

Này thật sự là làm cho bọn họ mệt mỏi, như thế một ít thiếu niên thất vọng liền không hề tới cửa, lưu lại đều là các thiếu niên fan trung thành của Ôn Lương, muốn hắn thu mình làm đệ tử. Trong đó thế nhưng lại có Hạng Xuân Thanh bên nguòi Đại hoàng tử cũng gia nhập bái phỏng hành lệ.

Mỗi khi đến thời gian buổi trưa hoặc buổi chiều khi tan học, liền sẽ có mấy thiếu niên tới cửa, thậm chí là thời điểm không có khóa cũng không ngoại lệ, bọn họ phải chăng là đem thời gian của cả một ngày tiêu hết rồi.

Ôn Lương tuy rằng bên ngoài không có đáp ứng thu bọn họ làm đệ tử, nhưng nhắc nhở chỉ đạo cho bọn họ cũng không ít, gần đây không biết vì sao, lăn lộn bọn họ rất hung.

Vào đông bầu trời kinh thành có rất ít ánh sáng mặt trời, không trung một mảnh xám xịt ảm đạm, vừa đến lúc chạng vạng, sắc trời đã tối tăm.

Phòng khách Ôn phủ yên tĩnh phảng phất như chỉ còn lại có tiếng hít thở.

Mà bên ngoài phòng khách dưới bậc thang, hạ nhân đi ngang qua có thể nhìn thấy bốn thiếu niên cong chân ở gió lạnh đứng tấn, trời lạnh như thế bọn họ đứng đó không có bị đông lạnh đến run bần bật, ngược lại trên mặt còn chảy mồ hôi ròng ròng, có thể thấy được ngồi xổm ở nơi này đã được một khoảng thời gian khá lâu. Nhìn đến bộ dáng của mấy thiếu niên kia, hạ nhân của Ôn phủ thực nể tình mà không có trước mặt bọn họ mà cười ra tiếng, nhưng mấy người này đều là các thiếu gia công tử nhà quyền quý ở trong kinh, cũng chỉ có đại nhân nhà bọn họ mới có cái lá gan mà đi phạt bọn họ như thế.

Lúc này, ở phong khách đang có một thiếu niên ngồi trước bàn cờ mà trải qua một trận trầm tư, rốt cuộc cũng phải thấp hèn cuối đầu, thấp giọng mà nói một tiếng: “Ôn tiên sinh, ta thua."

Trên tay Ôn Lương cầm quạt xếp, nửa tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt treo tươi cười như gãi đúng chỗ ngứa, nhìn nhìn người thiếu niên kia lại không cẩn thận mà đỏ mặt, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hắn đem quạt xếp chỉ chỉ bên ngoài phòng khách, âm thanh của nam tử nhu hòa dễ nghe vang lên: “Thực tốt, đi ra bên ngoài đứng tấn. Hạng công tử, nhớ kêu Vệ công tử, lúc này đến phiên hắn.”

Hạng Thanh Xuân một trận vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, bất quá khi nghĩ đến chính mình cũng đâu khá gì, bị gϊếŧ đến một mảnh giáp cũng không còn, đồng dạng phải đi đứng tấn, liền cảm thấy không có gì vui vẻ, mọi người đều kẻ tám lạng người nửa cân.

Bên ngoài Phòng khách bốn thiếu niên đang ở đó đứng tấn nhìn thấy Hạng Thanh Xuân đi ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình cười nhạo, đối với kết cục của hắn không chút nào ngoài ý muốn.

“Vệ Triều Ấp, Ôn tiên sinh kêu ngươi đi vào.” Hạng Thanh Xuân chậm rì rì mà bày ra tư thế đứng tấn, ngữ khí mang theo châm chọc: “Hy vọng lần này ngươi có thể chống cự lâu một chút, đừng nhanh như vậy liền đi ra cùng chúng ta làm bạn.”

Nghe được câu nói phía trước của hắn, trong lòng Vệ Triều Ấp buông lỏng, run rẩy bắp chân run run mà đứng thẳng. Bất quá chờ nghe được câu nói cuối cùng của hắn, Vệ Triều Ấp lạnh lẽo mà nhìn hắn một cái, khinh miệt nói: “Hạng Thanh Xuân, đừng nghĩ ai đều giống ngươi ngu xuẩn như vậy, thời gian ta kiên trì so với ngươi tuyệt đối sẽ dài hơn.” Cho nên ngươi chậm rãi đứng tấn ngồi xổm bụng chân đánh bãi đi.

Hạng Thanh Xuân không có cãi lại cũng không chế nhạo, bên kia tiểu mập mạp đã run rẩy mà mở miệng: “Vệ thiếu, ngươi tuyệt đối muốn nhanh lên a, tiếp theo liền đến phiên ta ~~~”

“……”

Nhìn thấy khuôn mặt của Vệ thiếu gia xanh trắng đan xen, giờ khắc này Chu Chửng Húc đột nhiên thật sâu hiểu được cái tinh túy của câu “Không sợ đối thủ giống như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo”.

Trong lúc Vệ Triều Ấp tiến về phía phòng khách bắt đầu bị người nào đó ở trên bàn cờ thượng làm mọi cách tra tấn, cách đó không xa có hai vị nữ tử ôm hai con tiểu hồ ly thong thả ung dung mà đi đến, mấy nha hoàn cùng ma ma xách theo hộp đồ ăn đi theo phía sau các nàng.

Nhìn thấy các nàng ở xa xa, tiểu mập mạp liền kêu gọi lên: “Tiếu Tiếu cô nương, ngươi, ngươi tới rồi……”

Như Thúy cô nương ở phía sau thiếu nữ ôm mèo con nhìn giống như bạch hồ ly, cong môi cười, hỏi: “Tiểu béo, ngươi ngồi xổm như này đã bao lâu?”

Trong lòng tiểu mập mạp biết chính mình trong lòng người trước rất mất mặt, oán hận mà trừng mắt nhìn Hạng Thanh Xuân ở một bên, ủy khuất nói: “Một canh giờ……” Nếu không phải do Hạng Thanh Xuân này thà chết không nhận thua, bọn họ đã sớm được tha rồi.

Ôn Lương chỉ điểm cờ nghệ cho bọn họ, cũng có thể từ bàn cờ mà nhìn ra ý nghĩ cùng phẩm hạnh của một người, cho nên gần đây có rảnh rỗi đều chỉ đạo mấy thiếu niên chơi cờ nghệ. Mà cũng không phải đơn thuần chơi cờ là được, Ôn Lương thực sẽ lăn lộn người, hắn cùng năm thiếu niên khác cùng nhau chơi cờ, áp dụng chế độ thay phiên, người thua phải đi đứng tấn, không có thời gian hạn chế, thẳng đến khi người thua xong đi ra thì người thua đứng tấn trước tiên sẽ được giải phóng, lại lần nữa đi khiêu chiến hắn, tuần hoàn như thế lặp đi lặp lại.

Hạng Thanh Xuân phảng phất không có nhìn đến oán hận của tiểu béo, nhao nhao cùng đồng bạn cùng nhau vấn an với Ôn phu nhân và tiểu biểu muội vừa đi tới, miệng thập phần ngọt, nhưng không mất đi lễ nghĩa, sau đó mắt trông mong mà nhìn hộp đồ ăn trên tay nha hoàn, bụng không ngoài ý muốn mà phát ra âm thanh ục ục.