Chương 32

“Hồ gia gia?” Trấn Quốc Công cũng sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, hỏi: “Là Hồ thái y?”

Như Thúy cô nương khí định thần nhàn nhã đáp: “Đúng vậy, ngày hôm qua Hồ gia gia cũng vì lo lắng những lời đồn đãi đó nên mới qua phủ xem như thế nào, không nghĩ đến lại vừa vặn thấy nha hoàn Diệu Vi bên người của nương được cứu từ dưới ao lên. Lúc ấy có khả năng tâm tình của Diệu Vi không tốt cho nên nói hơi khó nghe một chút, chẳng qua Hồ gia gia chỉ nói có một câu, sau đó nàng liền chỉ vào Hồ gia gia mà mắng, cho nên cuối cùng Hồ gia gia mới có thể nói câu kia, nhưng cũng không có ý tứ gì khác, là do Diệu Vi suy nghĩ nhiều.”

Sắc mặt Trấn Quốc Công tức khắc không được tốt, ánh mắt nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân đều thay đổi.

Trấn Quốc Công phu nhân trong lòng cũng biết là không tốt, những năm gần đây bà cũng hiểu rõ, tuy rằng Trấn Quốc Công phu nhân quá cố bị chết oan uổng, nhưng tận đáy lòng trượng phu vẫn rất kính trọng với nàng, hơn nữa đối với nàng trong lòng cũng mang một loại áy náy, cho nên đối với người Đàm gia bên kia cũng kính nhường vài phần. Hơn nữa tính cách trượng phu luôn cứng nhắc coi trọng quy củ. Đem quy củ xem đến nghiêm ngặt, đặc biệt hận nhất là người hầu không có tôn ti, Diệu Vi vừa lúc đυ.ng vào đầu họng súng này.

Trong lòng biết mình đuối lý, Trấn Quốc Công phu nhân chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Lão gia, thϊếp thân chỉ là sai Diệu Vi đi truyền lời, không có sai nàng làm những chuyện khác, phỏng chừng nàng cũng không biết vị kia là Hồ thái y nên mới làm như thế.”

Sắc mặt Trấn Quốc Công vẫn không được tốt như cũ, nhưng cũng không vì chuyện này mà mắng con dâu thứ ba, hơn nữa lúc nãy ông bị nàng ngăn lại không cho nói khiến cho trong lòng ông một trận khó chịu, con thứ ba lại một bộ dáng không mặn không nhạt, càng khiến ông thêm khó chịu. Nhưng mà lần này cũng làm ông thấy rõ được bản tính của con dâu thứ ba, thật ra là gan lớn, trong nhà mấy đứa con dâu, vào lúc ông tức giận đứa nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ có thể vừa kinh sợ vừa chịu đựng, chỉ có riêng nàng là can đảm dám xen miệng vào đánh gãy lời ông nói.

Thảo nào công chúa cùng hoàng tử hoàng thất đều dám trêu. ( Như Thúy nói nàng thực oan uổng! )

Như Thúy cô nương lại không xem sắc mặt người khác, bổ sung nói: “Nương, lần này người nói không đúng rồi, Diệu Vi thân là một

nha hoàn hẳn là phải có hiểu biết một chút, nàng ở trong phủ chúng ta nhiều năm phải biết những lão giả không mặc y phục của người hầu, đều là trưởng bối tới thăm. Cho dù coi như là không có hiểu biết nhưng cũng phải biết quan sát xem lão nhân đó như thế nào mà lại không tôn trọng? Cho nên nói, đây đều là do Diệu Vi không phải, ánh mắt nha hoàn kiểu này, nương về sau khi dùng người vẫn nên cẩn thận thêm chút nữa.”

Nghe xong lời nói của nàng Trấn Quốc Công phu nhân có xúc động muốn cắn chết nha đầu này, đây không phải là đang bôi đen, nói bà quản giáo nha hoàn không tốt sao? Mà Tần thị ở một bên tâm tình cũng không được tốt, thấy cô mẫu Trấn Quốc Công phu nhân của mình bị một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn khi dễ, làm sao nàng có thể chịu đựng được? Hơn nữa so với làm chị em dâu với Như Thúy cô nương, lấy lòng đương gia chủ mẫu Trấn Quốc Công phu nhân đối với nàng có lợi hơn nhiều.

Tần thị lãnh đạm nói: “Tam đệ muội thật có tài ăn nói, đây là đang trách nương sao? Cho dù là Diệu Vi không phải đi nữa, cũng là do nàng tự mình không tốt, nương còn phải xử lý toàn bộ Trấn Quốc Công phủ, làm sao có thời gian quản giáo một nha hoàn? Cho nên hết thảy đều do Diệu Vi tự ý làm bậy thôi.”

Như Thúy chuyển ánh mắt sang nhìn nàng ta, kinh ngạc nói: “Hóa ra nha hoàn của Trấn Quốc công phủ đều là tự chủ trương, không đúng mực như thế này sao? Chẳng trách a, là ta trách oan nương.” Sau đó thành khẩn nói với Trấn Quốc Công phu nhân: “Nương, thật xin lỗi, là con sai rồi.”

“……”

Trong lúc nhất thời Trấn Quốc Công phu nhân không biết đáp lại như thế nào. Loại phương thức nhắc nhở rồi xin lỗi so với không giải thích càng làm người ta khó chịu hơn.

“Câm miệng!” Đồng dạng khó chịu là Ôn Uyển tiểu cô nương rốt cuộc cũng chuyển

ánh mắt từ người tam ca nàng qua nhìn nàng, tức giận nói với Như Thúy cô nương: “Ngươi nói như vậy rõ ràng là đang châm chọc nương của ta không biết nhìn người, có phải đang muốn châm ngòi quan hệ giữa cha mẹ ta với tam ca hay không? Ngươi như vậy còn có bộ dáng của con dâu hay sao? Ta biết ngay ngươi là một nữ nhân không có ý tốt, căn bản không xứng với tam ca!”

Như Thúy cô nương nhìn nàng một cái, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Tứ muội muội sao có thể chỉ trích ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là tam tẩu, Tứ muội muội chỉ trích ta như vậy không phải cũng không có bộ dáng của một muội muội hay sao? Hơn nữa tại sao ta lại không xứng với phu quân? Phu quân từng nói hai chúng ta thật sự rất xứng đôi.”

“Ngươi……” Thật là không biết xấu hổ! Ôn Uyển bị sự vô sỉ của nàng làm cho không nói ra lời.

Mà cố tình lúc này Ôn Lương lại nói tiếp: “Nương tử nói đúng, chúng ta là do Hoàng Thượng ban hôn cho, đương nhiên là xứng đôi!”

Mặt Ôn Uyển đỏ lên, buồn bực mà trừng mắt nhìn Như Thúy, cho rằng đều là nàng sai, khiến tam ca thiên vị giúp nàng mà không giúp muội muội.

Lúc này, Trấn Quốc Công rốt cuộc cũng lên tiếng: “Được rồi, đều câm miệng hết đi! Uyển Uyển, nàng là tam tẩu của con, phải tôn trọng trưởng bối. Con trở về phòng đi!”

“Cha……” Ôn Uyển đáng thương hề hề mà kêu một tiếng, hốc mắt nhỏ hồng hồng, một bộ dáng lã chã sắp khóc, khiến cho Trấn Quốc Công phu nhân đau lòng vô cùng.

Nếu là trước đây với dáng vẻ này, cho dù Trấn Quốc Công có ý chí sắt đá cũng sẽ mềm lòng đi vài phần, hơn nữa có Trấn Quốc Công phu nhân ở một bên khuyên bảo, rất nhanh sẽ để tùy ý nàng. Nhưng hôm nay Trấn Quốc Công lại không chút động lòng, gọi ma ma tới mạnh mẽ đem nữ nhi đưa về viện của nàng. Nữ nhi này đã được sủng ái và nuông chiều quá nhiều, trước đây thì không cảm thấy gì, nhưng hiện tại lại có thể ở loại trường hợp này dám xen miệng đánh gãy lời trưởng bối nói, làm cho trong lòng ông có chút thất vọng. Tuy rằng nữ nhi nên được nuông chiều, nhưng cũng phải có phép tắc, nếu không về sau khi gả đến nhà người khác bị người ta nói tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ không có giáo dưỡng.

Ôn Uyển thấy làm nũng giả đáng thương cũng không làm phụ thân mềm lòng, lập tức oa một tiếng khóc lên, hung hăng mà trừng mắt nhìn Như Thúy một cái, đi theo ma ma ra ngoài.

Trấn Quốc Công đanh mặt ngồi trở lại vào vị trí, nỗ lực để chính mình bảo trì tâm trạng bình thường, sau đó dò hỏi chuyện kia, Ôn Lương chắp tay sau lưng không nói lời nào, chỉ có Như Thúy cô nương là kể lại một lần. Chờ sau khi nghe nàng nói xong, mọi người ở đây lại một lần nữa hết chỗ nói, trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị đồng dạng đều đáng tiếc nàng cũng quá may mắn đi, sau khi khiến cho hoàng tử công chúa bị thương, vậy mà vẫn có Hoàng Thượng và Vương gia đi nói giúp nàng, Thái Hậu cũng không làm được gì.

Hiểu rõ mọi chuyện, Trấn Quốc Công vẫn đanh mặt, nói: “Thê tử của Lương ca nhi, nháo ra những lời đồn đãi như vậy cũng là do con không phải, lần này may mắn, không bị truy cứu, về sau con hành sự phải cẩn thận một chút, đỡ phải lại gây thêm chuyện thị phi, bị người khác chỉ trích nói con dâu của Trấn Quốc Công phủ ta to gan lớn mật không tuân theo quy củ……”

“Cha, quy củ của con rất tốt mà.” Như Thúy cô nương lại một lần nữa đánh gãy lời Trấn Quốc Công nói, bởi vì nàng cảm thấy đây chuyện cực kì quan trọng: “Sau khi Vương gia nhận con làm nghĩa muội, cũng cho Vương phi mời ma ma trong cung đến cẩn thận dạy quy củ cho con, ngài nói như vậy sẽ thành chất vấn Túc Vương phủ không có quy củ.”

Nghe được lời này, khóe miệng mọi người ở đây đều run rẩy, thầm nghĩ ai lại ngu đến mức dám đi nói Túc Vương phủ không có quy củ giáo dưỡng? Nàng đây không phải là đang lấy Túc Vương phủ ra ngăn bọn họ sao? Thật đúng là âm hiểm!

Nhưng mà đối với việc nàng dám can đảm năm lần bảy lượt đánh gãy lời Trấn Quốc Công nói, trong lòng đám người Trấn Quốc Công phu nhân cũng có vài phần kính nể, chỉ cần Trấn Quốc Công bắt đầu đanh mặt lại hoặc là nổi trận lôi đình, trong phủ cơ hồ không có người nào dám nói một tiếng. Mà không ngờ chính là, nha đầu này lại nói toàn những đều có lý, làm người muốn tức giận cũng không được, nếu thật sự lấy thân phận trưởng bối ra trấn áp nàng, đến lúc đó còn không biết nàng sẽ nói cái gì đâu.

Ai, đau đầu a!

Trấn Quốc Công bị nghẹn họng, nhất thời sắc mặt lại trở nên khó coi, chẳng qua khi thấy Ôn Lương ở một bên nhạt nhẽo cười khẽ, Trấn Quốc Công cũng biết chính mình hôm nay mắng quá mức, cứng rắn đè ép lại tức giận, kiên nhẫn nói: “Ta không nói Túc Vương phủ không có quy củ, đừng xen miệng!” Trừng mắt nhìn nàng

một cái.

Như Thúy cô nương biết nghe lời không lên tiếng nữa, rốt cuộc cũng câm miệng.

“Còn có Lương ca nhi, về sau quản thê tử của con cho tốt, chúng ta là thần tử, trung thành với hoàng thất, gặp chuyện thiết yếu phải nhường nhịn vài phần. Chuyện lần này cứ cho là như vậy, tuy rằng thê tử con không làm sai, nhưng lời đồn đãi cũng vì nàng mà dựng lên, đều nói do con dạy thê không nghiêm, con về sau quản nàng cho tốt, nếu lại có loại chuyện này, vẫn nên cưới thê tử khác đi. Tin tưởng Túc Vương cũng sẽ thông cảm cho chúng ta!”

Nghe được lời này, biểu tình đạm nhiên của Ôn Lương rốt cuộc cũng

tan vỡ, cắn răng hô một tiếng: “Cha!”

Trấn Quốc Công không nhìn hắn, đỡ phải lại ngăn không được lửa giận, kế tiếp là nói với Trấn Quốc Công phu nhân, “Phu nhân, về sau quản tốt hạ nhân trong phủ, hy vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nếu như không quản, để cho con dâu cả quản cũng được.”

“Lão gia!” Vẻ mặt của Trấn Quốc Công phu nhân không thể tưởng tượng được.

Tần thị cũng trừng lớn đôi mắt, lặng lẽ nhìn Trấn Quốc Công phu nhân, tim đập cực kì nhanh.

Trấn Quốc Công vẫn đanh mặt, tiếp tục nói: “Hồ thái y chính là trưởng bối, sao có thể để một nô tỳ như vậy đi tranh cãi? Diệu Vi chẳng phân biệt được tôn ti, loại nha hoàn này trong phủ chúng ta không cần, đem nàng đuổi ra khỏi phủ đi.”

Trấn Quốc Công phu nhân nghe ông nói vậy mặt liền đỏ lên, lão gia nói như vậy chả khác nào công khai trước mặt mọi người đánh bà một cái, trong lòng thật sự là vừa bực vừa hận, bản thân còn tưởng rằng sẽ mượn được sức của con dâu thứ ba, nhưng hiện tại lại phát sinh chuyện này, bà hoàn toàn không có tâm tình đi mượn sức, chỉ nghĩ phải tìm ra cái sai của nàng để đem nàng ra

chèn ép mới nguôi giận. Lúc này trong lòng cũng có chút hối hận khi bọn họ về nhà thăm cha nương, vì sao lại không đi khuyên bảo lão gia dứt khoác ra lệnh cho bọn họ ở lại trong phủ, hiện tại

muốn mượn cơ hội thu thập nàng cũng vì chuyện này mà mất đi cơ hội tốt, ngay cả dùng thân phận của mẹ chồng đoán chừng cũng không chèn ép được nàng.

Tiếp theo Trấn Quốc Công lại buông lời giáo huấn, mỗi người đều bị giáo huấn một trận, chỉ có trưởng tử Ôn Duẫn là im lặng làm việc nên tránh được một kiếp.

Chờ sau khi ông nói xong, Ôn Lương thu lại chiếc mặt nạ cười nhạt mà hắn đeo trên mặt, nghiêm túc nhìn về phía Trấn Quốc Công nói: “Cha người về sau muốn mắng muốn chửi người thì phải biết rõ sự tình rồi hãy mắng, không phải ai cũng giống như con trai người, đều xem người là phụ thân mà nhẫn nhịn. Thê tử của con như thế nào con tự biết, nàng được Hoàng Thượng đích thân ban làm thê tử của con, nếu nói đến chuyện muốn hưu nàng cũng phải xem biểu hiện của Hoàng Thượng, không phải cứ người nói con đi lấy người khác con liền làm!” Nói, kéo tay Như Thúy, Ôn Lương còn nói thêm: “Hôm nay đã để cho cha nương đợi lâu, có lẽ đã hai người đã mệt mỏi, bây giờ chúng con xin phép đi về trước, cha nương hai người nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói xong, không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, liền lôi kéo Như Thúy cùng nhau ra khỏi chính đường.

Khi bọn họ mới ra tới cửa, liền nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên bên trong, có lẽ lại có chén trà bị quăng bể nát.

Ngoài cửa hạ nhân nhìn thấy bọn họ, lại nghe được thanh âm bên trong, tức khắc cúi đầu xuống thật thấp. Bọn họ đều là hạ nhân lâu năm của Trấn Quốc công phủ, đương nhiên biết mỗi lần tam thiếu gia hồi phủ, không khí trong phủ giống như ăn phải hỏa dược mà căng thẳng đến cực kì quỷ dị, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, tam thiếu gia vừa ra khỏi cửa, phỏng chừng không khí trong phủ phải mấy ngày nữa mới có thể ổn lại.

Bên trong phòng Trấn Quốc Công nhất định đã cực kì tức giận, nhưng nhiều năm như vậy tức giận sớm đã thành thói quen, cho nên không xảy ra chuyện tức giận đến mức hôn mê, chỉ mắng vài tiếng nghiệt tử linh tinh.

Mọi người ở đây vừa rồi đều bị ông răn dạy qua, cũng không dám đi khuyên nhủ, chỉ có thể ngồi ở một bên bồi ông.

==============

Bên kia, sau khi Ôn Lương và Như Thúy cùng nhau rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, vẫn như cũ là quản gia tới đón bọn họ.

Chờ sau khi lên xe ngựa, thần sắc của Ôn Lương cũng khôi phục thành bộ dáng thường ngày, Như Thúy nhìn mà trong lòng buồn bực, cũng không biết hiện tại hắn đang tức giận hay khổ sở, hay là cảm thấy mất mát, nhìn một lát, cảm thấy tâm tư của nam nhân nữ nhân không thể đoán được, đoán tới đoán lui đều đoán không ra.

Ôn Lương chú ý tới cái nhìn của nàng, đem lưng dựa vào vách tường của xe ngựa, nhìn nàng khóe môi cười như tắm mình trong gió xuân, “Như thế nào lại nhìn ta như vậy?”

“Xem chàng có đang tức giận hay không?” Như Thúy cô nương thành thành thật thật mà nói: “Nếu như thật sự chàng đang giận ta liền tránh xa một chút.”

Ôn Lương có chút bất lực, đem nha đầu ngốc nghếch thành thật này kéo lại phía mình đầy oán hận mà nhéo mặt nàng, âm địa nói: “Không phải nàng nói nếu ta tức giận nàng sẽ tìm cách giúp ta thoải mái sao?”

Như Thúy cô nương đúng lý hợp tình nói: “Nghe nói nam nhân lúc tức giận rất thích gia bạo*, ta tự nhiên là muốn tránh xa một chút a!”

*Gia bạo: Bạo hành gia đình

“…… Ta không có gia bạo!” Bị nha đầu ngốc nhếch nói cho tức giận đến nổi trận lôi đình, mỹ nam nghiến răng nghiến lợi thanh minh cho bản thân “Ta là người văn minh, không đánh nữ nhân!”

Sau khi nghe xong, Như Thúy cô nương tỏ vẻ thấu tình đạt lý, lập tức nhích lại phía hắn lấy lòng vì hắn mà đấm bóp bả vai, cười nói: “Ân, ta tin tưởng Ôn đại nhân thông minh tuyệt đỉnh tài hoa dào dạt, tuyệt đối sẽ không gia bạo, nghe nói những nam nhân thông minh đều thích ngấm ngầm giở trò, với bàn tay gian chơi đùa địch nhân đến chết, loại chuyện gia bạo này có vẻ không quan trọng gì, đúng không?”

“Đối đầu với nàng!” Ôn Lương trực tiếp nhào qua đem nàng đè ở dưới thân, dùng sức mà cắn mấy cái.

Thượng Khê ở bên ngoài đánh xe nghe được tiếng đánh, chân mày nhảy nhảy, vội vàng nín thở ngưng thần, miễn cho những thứ không nên nghe lại nghe được.

Trong chốc lát sau, nha đầu ngốc nghếch nào đó thích chọc giận người cực kì ôn thuần mà dựa vào lòng ngực của nam nhân, bộ dáng mặc người vuốt ve, trong mắt của Ôn Lương, nàng giống như hai con tiểu hồ ly được nuôi kia rất đáng yêu.

Ôn Lương xoa xoa máu tóc dài của nàng, đột nhiên ôn hòa hỏi: “Vừa rồi nàng sợ

sao?”

“Không sợ!” Như Thúy cô nương đáp lại thật mau, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười: “Cha không phân rõ xanh đỏ đen trắng đã đi oan uổng cho chàng, mới thật đáng giận, ta là thê tử của chàng, dù sao cũng phải làm sáng tỏ hiểu lầm nhỏ này cho chàng, đúng không?”

Ôn Lương đem mặt áp vào bộ ngực mềm mại của nàng, rầu rĩ mà cười rộ lên. Hắn rất muốn nói với nàng, kỳ thật cha hắn cũng không có oan uổng cho hắn, hắn xác thật đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, năm lần bảy lượt làm mất hết thể diện của Trấn Quốc Công phủ.

Nếu không phải Trấn Quốc Công phủ chỉ còn lại một mình hắn là con vợ cả, người cha tính tình cứng nhắc kia của hắn căn bản sẽ không chịu đựng hắn, đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hoặc là cấm đoán hắn không cho hắn ra ngoài làm mất mặt, xấu hổ. Mà sở dĩ cha hắn mỗi lần gặp mặt đều phải rít gào mắng chửi người, cũng vì muốn cho hắn đứa con duy nhất của vợ cả tốt lên một chút.

Mỗi người đều có ý nghĩ và cách làm riêng của mình, cũng cho rằng mình làm như vậy là vì muốn cho đối phương tốt hơn, nhưng đối phương lại lãnh đạm không tiếp nhận phân tình này.

“Nha đầu, hôm nay thật sự cảm ơn nàng……” Cảm ơn nàng dũng cảm lớn mật mà đứng ra bảo vệ ta, cảm ơn sự tín nhiệm của nàng đối với ta, cảm ơn nàng vì đã ở bên cạnh ta.

Đây là lần duy nhất hắn cảm thấy về lại cái nhà kia là vui sướиɠ nhất trong mười mấy năm qua, không hề có một chút áp lực tâm tình nào.

Như Thúy chớp chớp mắt, mặt đột nhiên đỏ lên, có chút ngượng ngập nói: “Ôn đại nhân, thỉnh chàng đừng cọ nữa được chứ? Nếu không sẽ làm ta cảm thấy chàng đang có ý đồ xấu đối với ta!”

“……”

Không khí tốt đẹp đã bị nha đầu ngốc nghếch nào đó nói một câu liền đánh vỡ, trong lòng Ôn Lương cảm giác giống như có một trận gió thu hiu quạnh thổi qua, một đi không trở lại.