Chương 30 (H nhẹ)

Tại chính đường, sau khi nhóm nha hoàn dâng lên trà bánh, liền an tĩnh mà lui qua đứng một bên.

Như Thúy tự mình châm trà cho Hồ thái y, thuận tiện cũng cẩn thận quan sát cô nương tới cùng với Hồ thái y, tiểu cô nương cũng đang quan sát nàng, khi tầm mắt hai người chạm nhau, cả hai đều híp mắt cười rộ lên, nụ cười thoạt nhìn vô hại đều rất vô tư đáng yêu, không hiểu sao lại làm người ta lạnh sống lưng, còn có một loại khí chất bá đạo nói không nên lời.

Hồ thái y thấy hai tiểu cô nương cười đến ngây ngốc liền khụ một tiếng, hỏi: "Tức phụ của Lương ca nhi, nghe nói ngày hôm qua Thái Hậu triệu ngươi tiến cung......"

Như Thúy cô nương đoan đoan chính chính mà ngồi xuống, cười nói: "Đúng vậy, Thái Hậu nương nương nói ta lanh lợi, nói chuyện thú vị, trong lòng lão nhân gia bà rất thích, muốn ta nếu rảnh rỗi thì tiến cung bồi bà trò chuyện." Nói xong, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ ra đúng tám chiếc răng.

"......" Trong lúc nhất thời Hồ thái y bị độ mặt dày của nàng làm cho không biết nói gì, sau đó xị mặt xuống nói: "Nhưng lời đồn đãi bên ngoài không phải nói như vậy."

Nói đến lời đồn đãi, hiện tại Như Thúy ở trong phủ vẫn chưa nghe nói tới chuyện này, nhưng mà nghĩ lại thấy lời đồn đãi trước đây của Túc Vương Phi cũng bị dư luận xôn xao khuếch đại lên, cũng có thể hiểu ra vài phần, tiếp tục bình tĩnh nói: "Lời đồn đãi này giống như......" Chữ tiếp theo quá bất nhã, Như Thúy khó mà nói ra được: "Chỉ là nói suông, không phải thật. Hồ gia gia không cần lo lắng, thật sự chuyện này không có gì cả."

"Chuyện này không có gì?" Hồ thái y bất mãn nói: "Bên ngoài đang nói ngươi tàn hại con vua!" Đây là tội lớn a, nhưng hiện tại khi thấy nàng vẫn rất tốt mà ngồi ở đây cười, tất nhiên Hồ thái y cũng biết chỉ là lời đồn đãi khoa trương, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, ít nhất cũng phải có chuyện gì đó, người trẻ tuổi không cẩn thận một cái sẽ mắc mưu.

Nói đến chuyện này, Như Thúy cũng có chút ngượng ngùng, lập tức đem chuyện phát sinh trong đêm sinh thần của Thái Hậu nói qua một lần, chuyện ngày hôm sau bị triệu tiến cung cũng nói ra, tuy rằng có lượt bỏ một vài chỗ, nhưng nội dung chính đều nói rõ ràng.

Lúc đầu Hồ thái y nghe được còn hãi hùng khϊếp vía, chờ đến cuối cùng khi đã nói hết rồi, đầu tiên là trong lòng xuất hiện ý niệm: Nha đầu này thật là to gan lớn mật làm người tức chết không cần mệnh, cũng may nàng không làm Thái Hậu và hai vị hoàng tử công chúa tức chết. Ý nghĩ thứ hai là: Nàng thật đúng là rất may mắn, ngay cả Túc Vương và Hoàng Thượng đều ra mặt giúp nàng, cuối cùng Thái Hậu nương nương vậy mà còn tỏ vẻ yêu thích đối với nàng, muốn triệu nàng tiến cung đi bồi lão nhân gia bà, cái này ở trong mắt người ngoài chính là ân sủng lớn a, nhưng những ân sủng đó cáo mệnh phu nhân này không có phúc phận nhận đâu.

Hồ thái y âm thầm quan sát nha đầu này, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng trẻo tinh tế, lúc cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, thoạt nhìn thanh tú xinh xắn lại cười tủm tỉm đặc biệt khiến người ta yêu thích, làm người khác nhịn không được cũng muốn cười theo. Nhưng mà trừ điểm này ra cũng không thấy nơi nào khác có gì đặc biệt xuất sắc, cùng so sánh với các quý nữ khác, xuất thân đương nhiên kém hơn, công việc quản gia nội trợ của nữ tử cũng không biết nàng biết được bao nhiêu, ngay cả khí chất và tài mạo có như thế nào cũng không xứng với Lương ca nhi. Có đều, có vẻ như nha đầu này vô tình mà đặc biệt may mắn, không chỉ được gả cho hôn phu được người người hâm mộ, ngay cả khi ở trong tình huống bất lợi cũng bị nàng biến thành hài kịch, cuối cùng không giải quyết được gì, cũng coi như là một loại phúc khí khó có được.

Nghĩ như thế, ban đầu Hồ thái y vì những lời đồn đãi đó mà đối với nàng cũng lạnh đi vài phần. Sau khi nghe xong việc này, Hồ thái y cũng biết là mình đã quá bận tâm rồi, chẳng trách Ôn Lương không cho người tới báo cho ông một tiếng. Nghĩ đến hài tử kia từ nhỏ đã rất thông minh có chủ kiến, rất nhiều chuyện trong lòng biết rõ rành rành, lão nhân gia ông tất nhiên không cần lo lắng cho hắn.

"Vừa rồi nha hoàn kia là người của Trấn Quốc Công trong phủ phái tới sao?" Hồ thái y uống trà, nhàn nhạt hỏi.

Như Thúy tuy rằng không biết Hồ thái y và Trấn Quốc Công phủ có quan hệ như thế nào, nhưng lúc nãy cũng thấy được Hồ thái y không quanh co lòng vòng mà trực tiếp mắng chửi người, thật đúng là rất tuyệt mà, làm nàng rất bội phục. "Diệu Vi cô nương là nha hoàn bên người của nương, hôm nay nàng phụng nương mệnh lệnh tới đây truyền lời cho ta, muốn ta cùng với phu quân ngày mai hồi phủ một chuyến, cũng là vì chuyện hôm qua ta bị Thái Hậu nương nương triệu vào cung, nghe nói cha cũng vì việc này mà tức giận."

Sau khi nghe xong, Hồ thái y cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ tức chết cũng đáng đáng, cũng không quá để ý việc này.

Rốt cuộc cũng đem mọi chuyện nói rõ ràng, Như Thúy lại nhìn về phía nữ hài nhi đang bồi bên người Hồ thái y, hỏi: "Hồ gia gia, vị muội muội này là......"

Cô nương kia nhìn nàng cười cười, lanh lợi nói: "Biểu tẩu, ta là Tôn Tiếu Tiếu."

Sau khi Như Thúy nghe xong lập tức minh bạch, đây là cháu gái ngoại tôn của Hồ thái y, mười bốn lăm tuổi, bộ dáng ngọt ngào động lòng người, lộ ra một cổ lanh lợi sinh động, là một tiểu cô nương cực kì hoạt bát đáng yêu, thật sự rất hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Mấy người đang nói chuyện, lại nghe hạ nhân tới bẩm báo nói Ôn Lương đã hồi phủ.

Nghe được lời này đôi mắt của Tôn Tiếu Tiếu và Như Thúy đều sáng lên như nhau, Tôn Tiếu Tiếu tò mò nhìn xung quanh, Như Thúy đứng lên đi ra ngoài đón.

Trong tầm mắt của Tôn Tiếu Tiếu, xuất hiện một người mặc y phục màu nguyệt bạch, nam tử có dáng người cao dài có quy luật mà bước tới, tóc dài dày đặc màu đen ở sau người tùy ý rối tung, cùng với tay áo to rộng theo gió nhẹ bay lên, màu đen cùng với màu nguyệt bạch thuần túy hình thành nên một loại cảm giác đối lập mãnh liệt, chỉ cần liếc mắt một cái cũng làm lòng người sinh ra một loại cảm giác chấn động. Đợi người nọ đến gần, làm tầm mắt của người ta không thể không dừng lại trên mặt của hắn, lại một lần nữa vì dung nhan của hắn mà khẽ hít khí một hơi, đôi mắt rốt cuộc không thể dời đi được, sinh ra vài phần ngây ngốc.

Khóe môi Ôn Lương mỉm cười, trong cặp mắt đào hoa kia cũng hiện lên ý cười, có thể thấy được tâm tình của hắn không tệ, nhưng trong lúc vô tình, cặp mắt đào hoa kia cũng rất câu nhân, khiến cho người bị cặp mắt đào hoa kia nhìn qua đều nhịn không được mà rung động trong lòng, đến khi phát giác ra vội vàng thu liễm tầm mắt lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn hắn thêm một lần nữa.

Tiểu cô nương cũng vội vàng cúi đầu, trong lòng chỉ có một cảm giác: Biểu ca càng ngày càng đẹp......

"Hồ gia gia, sao ngài lại tới đây? Vị này chính là......"

Hồ thái y hừ một tiếng, theo thói quen mà mắng hắn: "Bên ngoài đều đang lưu truyền thê tử của ngươi tàn hại con vua, ngươi là sư phó của hoàng tử lại quản thê không nghiêm, ta có thể không lo lắng sao? Còn có, đây là biểu muội Tiếu Tiếu ở Lan Ly Lan di gia của ngươi."

Sau khi Ôn Lương nghe xong, vuốt cái quạt xếp trong tay, cười nói: "Chỉ là lời nói khoa trương mà thôi, chẳng qua là gần đây người trong kinh thành quá nhàn rỗi, có lẽ là khi có chuyện khác rồi sẽ không nhìn chúng ta chằm chằm như vậy nữa." Thấy Hồ thái y trừng mắt, Ôn Lương vội vàng vái chào một cái, liền nhìn tiểu cô nương nói: "Hồ gia gia, Tiếu Tiếu biểu muội tới ngài cũng không nói với ta một tiếng, ta cũng muốn cho thê tử nhà ta gặp mặt nàng."

Hồ thái y rủ mi mắt xuống không có hứng thú nói: "Thật ra ta không nghĩ sẽ vì ngươi mà cùng tiểu nha đầu khác tranh giành tình cảm." Nói xong lại nhìn Như Thúy cô nương đứng một bên đang không hiểu gì, bỗng nhiên cảm thấy lúc này nàng thật quá bình tĩnh đến mức...... Làm người ta lắc đầu thở dài a.

Bị người kinh bỉ như thế, Ôn Lương cười khổ không nói gì.

Hồ thái y thấy việc này là chuyện thường xuyên phát sinh với thiếu niên như hắn, bề ngoài của hắn rất xuất chúng, khí chất văn nhã tiêu sái phong lưu, cho nên mặc kệ đi đến nơi nào đều sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, thậm chí còn dẫn đến các tiểu cô nương vì hắn mà vung tay đánh nhau. Tuy rằng tâm ý của hắn không phải như thế, hơn nữa chính hắn cũng có chút không hiểu được, nhưng các tiểu cô nương đã từng vì hắn mà đánh nhau là sự thật, thậm chí ngay cả những biểu tỷ biểu muội của Đàm gia cũng đều từng vì hắn mà gây gỗ với nhau, làm cho các trưởng bối rất đau đầu. Mỗi lần khi hắn đến Đàm gia, nhóm biểu tỷ biểu muội đó đều đặc biệt hoạt bát, các trưởng bối cũng đặc biệt cảnh giác.

Nếu không phải vì hắn ở biên cảnh chậm chạp không chịu trở về, kỳ thật người Đàm gia cũng hy vọng hắn có thể cưới cô nương của Đàm gia, như vậy cũng xem như là thân càng thêm thân, lấy vị trí của Ôn Lương ở trong lòng Đế vương, đối với Đàm gia trong tương lai cũng có chỗ lợi. Đáng tiếc, Ôn Lương hành động quá nhanh, cũng quá giảo hoạt, trực tiếp xin hoàng đế tứ hôn cho hắn, khiến cho người nảy sinh ý định gì đi nữa cũng đều phải dập tắt trong lòng.

Hồ thái y nhìn hắn lớn lên, làm sao không biết trình độ gây họa của hắn, ông đương nhiên không vui khi thấy cháu gái ngoại tôn bị bề ngoài của Ôn Lương mê hoặc, gả cho loại nam nhân này không được bảo đảm bao nhiêu, tương lai còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ đâu. Nhưng mà khi thấy Như Thúy vẫn bình tĩnh như cũ, Hồ thái y sờ sờ râu, cảm thấy có loại công phu bình tĩnh này thật ra cũng rất tốt, tương lai khi người mới vào phủ, có lẽ nàng sẽ không quá khổ sở.

Ôn Lương mời Hồ thái y cùng biểu muội Tôn Tiếu Tiếu dùng ngọ thiện xong hãy hồi phủ, Hồ thái y cũng không chối từ, sau khi dùng cơm xong liền để Tôn Tiếu Tiếu cùng với Như Thúy đi ngắm hoa cúc bồi dưỡng cảm tình trong viện, sợ cháu gái ngoại tôn của mình còn ở đây thêm một hồi sẽ bị Ôn Lương mê hoặc.

Như Thúy cô dẫn Tôn Tiếu Tiếu đi ngắm hoa cúc trong viện, lúc đầu hai người còn có chút câu nệ, nhưng không được bao lâu liền buông ra. Tính tình của Tôn Tiếu Tiếu rất hoạt bát, chỉ cần không phải là người quá đáng ghét đều có thể ở chung một chỗ với nàng, lúc nói chuyện có chút nghịch ngợm, rất khôi hài thoải mái. Mà nhìn Như Thúy thì bình tĩnh, nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện đều rất kinh người, cũng làm Tôn Tiếu Tiếu khanh khách cười rộ lên, cảm thấy tân biểu tẩu này đặc biệt tốt tính.

"Nghe nói bà ngoại sinh bệnh rất nhớ ta, trong lòng mẫu thân lo lắng, nên bảo ta tới đây thay nàng hầu phụng ông ngoại bà ngoại. Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Giang Nam, rất ít khi đến trong kinh, cảm thấy thời tiết ở nơi này rất khác với Giang Nam, mới vào giữa mười tháng đã bắt đầu mặc áo bông, ban đêm sương đêm cũng rất nhiều, buổi tối đều phải dùng lò sưởi."

Như Thúy gật đầu phụ họa, trong lòng lại nghĩ hóa ra là Hồ nãi nãi sinh bệnh, chuyện này tại sao lại không nghe nói? Lát nữa cho người đưa qua một ít dược phẩm mới được.

Ríu rít nói chuyện trong chốc lát, liền nói đến Ôn Lương, Tôn Tiếu Tiếu ngượng ngùng nói: "Ta lâu rồi chưa gặp được Lương biểu ca, còn nhớ rõ là khi ta năm tuổi có gặp qua biểu ca một lần, khi đó hắn mới mười bốn tuổi, ta nhớ rõ hắn cầm cỏ đuôi chó chọc ta, giống như đang đùa với cẩu. Lúc ấy ta còn ngây ngốc, cảm thấy biểu ca lớn lên rất đẹp liền chơi với hắn, nhưng biểu ca cũng thật ác, muốn ta học kêu tiếng cẩu......"

Sau khi Như Thúy nghe xong, đồng tình nhìn nàng một cái, Ôn đại nhân có rất nhiều ý nghĩ ác độc, cho nên không thể bị bề ngoài của hắn lừa.

Hai người ở trong sân đi dạo một vòng, chờ đến khi chạng vạng Hồ thái y cùng với cháu gái ngoại tôn rời đi, tình cảm của Như Thúy và Tôn Tiếu Tiếu đã trở nên cực kỳ tốt, hai người còn ước hẹn nếu có rảnh sẽ cùng đi dâng hương linh tinh.

Ôn Lương dựa vào cạnh cửa, nhìn Như Thúy cùng với tiểu biểu muội đang lưu luyến không rời mà từ biệt, bĩu môi, trong lòng lập tức không vui. Nha đầu này đối với người xa lạ mới gặp một lần đều tốt như vậy, còn hắn thì ở bên người nàng xoay qua xoay lại hai ba năm, mới được nàng để mắt đến.

Vì thế, buổi tối hôm nay khi phu thê tiến hành vận động "Đánh nhau", đột nhiên Như Thúy phát hiện ra hôm nay Ôn đại nhân đặc biệt cầm thú, như muốn đem nàng làm chết.

Cho dù là ngày thường nhìn hơi ngốc nghếch lại rất bình tĩnh, nhưng khi bị người dùng lực tách ra hai chân, cả người trần trụi lỏa thể hiện ra dưới tầm mắt của người khác, cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng. Nhưng mà từ khi bị Ôn đại nhân nghiến răng nghiến lợi giải thích phu thê "Đánh nhau" là chuyện rất bình thường, nàng cũng không còn kháng cự như trước nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Đột nhiên, cự vật kia càng thêm thâm nhập sâu vào trong cơ thể, làm nàng nhịn không được mà run rẩy, thở hổn hển kêu lên: "...... Đừng, đừng......"

"Cái gì?" Âm thanh của hắn thật nhẹ, lại mang theo âm sắc ám ách đặc thù nào đó, khi nghe vào trong tai, màng tai lập tức có loại cảm giác tê tê dại dại, thân thể vốn dĩ đã vô lực lại càng thêm mềm như nước.

Hắn ôm nàng, rõ ràng lực đạo dưới thân hung ác vô cùng, nhưng khi hôn môi nàng lực đạo lại rất ôn nhu, kiểu tương phản đến cực hạn này làm nàng có loại cảm giác hắn đang ôn nhu thương tiếc với mình, nhịn không được liền duỗi tay ôm cổ hắn, đem chính mình dán lên người hắn.

Da thịt dính sát với nhau, loại cảm xúc tốt đẹp không thể miêu tả này làm hắn thở dài, hắn nghĩ có khả năng mình thật sự có một chút đam mê cổ quái, thích cùng nàng không có trở ngại gì mà ôm nhau như vậy, làm chuyện thân mật nhất, có cảm giác hoàn toàn chiếm hữu, phảng phất như có được đồ vật tốt nhất trên thế giới này.

Hắn mê luyến loại tư vị này, cũng không biết có phải chỉ có nàng mới có thể mang đến cảm giác này cho hắn không, nhưng lại biết nếu không phải nàng thì hắn cũng không có hứng thú đi ôm nữ nhân khác. Mà nàng là thê tử của hắn, muốn ở bên nhau trọn đời người, có làm chuyện gì cũng không quá mức, không phải sao?

Khi hắn đột nhiên rút ra, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn lật người lại, sau đó từ phía sau đẩy mạnh vào thật sâu, làm nàng nhịn không được mà nức nở một tiếng, âm thanh nức nở rêи ɾỉ này cực kỳ trêu chọc người, rất nhanh vành tai mẫn cảm và cổ đều bị nhẹ nhàng cắn lên.

Không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế, Như Thúy vô lực kháng nghị.

"Dừng, dừng, dừng, đừng quá dùng sức mà!" Nàng nhịn không được mà đỏ mặt kêu lên, duỗi tay dùng sức mà đấm lên trên vai như ngọc kia của hắn một cái, sau đó lại sợ mình dùng sức quá nhiều, lỡ như làm hắn bị thương thì không tốt......

Tuy Ôn Lương không có cách nào biết được tâm tư quỷ dị của nàng, nhưng nhìn biểu tình và ánh mắt của người nào đó đang truyền đạt ý tứ này, sắc mặt lập tức biến thành màu đen, nhịn không được hỏi: "Nghĩ gì thế?" Vừa nói vừa dùng sức mà đỉnh động một chút, vừa lòng khi nhìn thấy biểu tình hít khí của nàng, khuôn mặt hồng nhuận, làm hắn nhịn không được muốn càng thêm dùng sức.

"...... Ta, ta nghĩ, Ôn đại nhân tay yếu chân mềm như vậy, không thể dùng sức quá nhiều sẽ bị thương...... A --"

Lời còn chưa nói xong, toàn bộ thân thể của nàng bị hắn hung hăng mà ấn trên giường, lực đạo phía dưới càng thêm mạnh mẽ, nàng sợ mình sẽ bị hắn xỏ xuyên đến rách mất, có lẽ người bị làm đến hư là nàng mới đúng?

Người nam nhân nào bị thê tử của mình nghi ngờ như vậy đều sẽ muốn chứng minh mình không phải dạng "Tay yếu chân mềm" dễ dàng bị người khác làm cho bị thương, đặc biệt là khi ở trên giường, "Tay yếu chân mềm này" còn có thể có rất nhiều cách lý giải khác, không phải là đang ám chỉ hắn mềm yếu làm chuyện này không được sao?

Vì thế người nào đó ngốc nghếch không đúng lúc nên bị Ôn quân sư đè trên giường nỗ lực chứng minh mình không phải là "Tay yếu chân mềm".

"Ta thật sự là tay yếu chân mềm sao? Hả?"

Hắn ở bên tai nàng khàn khàn hỏi, mồ hôi ướt đẫm trên mặt lại hiện lên một tầng hồng nhạt mê người, trên da thịt giống như ôn ngọc kia lộ ra một ít hồng nhạt nhàn nhạt, đường cong cơ thể thon dài hoàn mỹ, đều vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Tuy rằng Như Thúy cô nương cảm thấy hôm nay Ôn đại nhân đặc biệt cầm thú, nhưng khi thấy phong cảnh càng đẹp mắt này càng làm nàng cảm thấy hắn chính là tay yếu chân mềm ngay cả chạm nhẹ cũng không dám đυ.ng vào, sợ làm hư phong cảnh mỹ lệ không tì vết này.

Mà thành thật là đức tính tốt nên Như Thúy cũng rất muốn thành thật mà biểu đạt ý tứ của mình, nhưng lúc này cảm giác được ánh mắt của nam nhân kia đặc biệt hung ác, làm nàng kêu lên mấy tiếng, lời muốn nói cũng không nói ra được.

Mà Ôn Lương cũng không cần nàng nói, bởi vì hắn cảm thấy nếu lại nghe nàng mở miệng nói nữa, chính mình sẽ nhịn không được mà càng làm thêm chuyện cầm thú với nàng.

Được rồi, nên vùi đầu làm việc chăm chỉ thì tốt hơn