Chương 28

Trong đại điện an tĩnh đến quỷ dị, các cung nhân hầu hạ im lặng như ve sầu mùa đông.

Thái Hậu sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, Sùng Đức hoàng đế thần sắc đạm nhiên, Ôn Lương vẫn quỳ một gối xuống đất, những người còn lại sống chết mặc kệ.

Nghe được lời thổ lộ của Ôn Lương, lúc này lại phải quỳ gối ở đó, làm Như Thúy cô nương đau lòng muốn chết, Ôn đại nhân tay yếu chân mềm như vậy [Ôn Lương giận: ╭(╯^╰)╮ bản đại nhân mới không phải tay yếu chân mềm!], làm sao có thể quỳ lâu như vậy chứ? Vài lần nàng muốn mở miệng đều bị Túc Vương Phi âm thầm ngăn lại, khiến cho nàng không khỏi âm thầm trừng mắt nhìn Thái Hậu vài lần, oán trách bà cố chấp phải đem mọi chuyện làm cho phiền toái như vậy, nàng có chút ngốc, nhưng cũng không phải không có đầu óc, nhìn phản ứng của mọi người, đều là muốn đem chuyện ngày hôm qua bỏ qua, ai biết Thái Hậu lại khư khư níu chặt không buông.

Rốt cuộc, Nhị hoàng tử nhịn không được tiến lên một bước quỳ gối trước mặt Thái Hậu cùng Hoàng đế, đại công chúa cũng trực tiếp trượt ra khỏi ghế quỳ xuống, hai người đồng thời nói: "Thỉnh Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng bớt giận!"

"Các con đang làm gì vậy?" Thái Hậu cả giận nói: "Dao Nhi trên chân con còn có thương tích, cẩn thận lại thêm nghiêm trọng, các ngươi còn không mau mau đỡ Đại công chúa lên?" Tức giận nhìn mấy ma ma ở một bên mắng.

Đại công chúa lại không chịu đứng lên, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên mấy phần hổ thẹn: "Hoàng tổ mẫu, thỉnh ngài đừng vì Dao Nhi mà đau buồn, là Dao Nhi sai......" Là nàng sai, nếu không phải vì giúp nàng trút giận, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử sẽ không đi giáo huấn Ôn phu nhân một chút, vốn dĩ chỉ muốn dọa Ôn phu nhân, ai biết lúc ấy thật sự có một thái giám giả quỷ tới dọa người.

Nhị hoàng tử cũng nói: "Tôn nhi đa tạ Hoàng tổ mẫu đã quan tâm, chỉ là tôn nhi bị thương thật sự không liên quan đến Ôn phu nhân, thỉnh ngài đừng vì tôn nhi bị thương mà đau buồn. Hôm qua là vì tôn nhi thấy ánh trăng vô cùng đẹp, liền mời hoàng tỷ tâm trạng không tốt đi ngắm trăng, không ngờ lại gặp được cung nhân giả quỷ dọa người, lúc ấy sắc trời quá tối, chúng con đều không thấy đường quá rõ ràng, mới có thể đυ.ng vào nhau, Ôn phu nhân cũng không phải cố ý. Hoàng tổ mẫu, là lúc trước tôn nhi giải thích không rõ ràng, làm ngài hiểu lầm Ôn phu nhân, tôn nhi tội đáng chết vạn lần. Phụ hoàng, nhi thần không kịp thời giải thích tình huống lúc ấy cho Hoàng tổ mẫu, làm Hoàng tổ mẫu vì lo lắng cho tôn nhi cùng hoàng tỷ mà hiểu lầm, thỉnh ngài trách phạt."

Nói xong, Nhị hoàng tử dập đầu thật sâu, nhất phái thành khẩn sám hối.

Sắc mặt Thái Hậu hơi nhăn lại, thần sắc phức tạp mà nhìn Nhị hoàng tử, hắn đây là muốn đem mọi tội lỗi đều ôm vào người mình sao, như vậy bà sẽ không cần cùng Hoàng đế cãi nhau, nếu thật sự muốn đối nghịch với Hoàng đế, bà tuy rằng là Thái Hậu, nhưng thiên hạ này lớn nhất vẫn là Hoàng đế, kết quả sẽ mất nhiều hơn được.

Trong lòng Thái Hậu thở dài, càng thêm đau lòng cho Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử, cũng càng thêm chán ghét Như Thúy. Loại tâm tình này không ai có thể hiểu được, đại khái là có ý muốn mượn cơ hội này đem tất cả những tức giận đã chịu mấy năm nay từ chỗ Túc Vương Phi lên trên người Ôn phu nhân-- ai bảo nàng đi ra từ Túc Vương phủ? Cho nên Thái Hậu dù biết rõ việc này có nội tình, nhưng vẫn muốn mượn cơ hội trừng trị nàng một phen. Chỉ là Thái Hậu chưa kịp ra tay, đã có rất nhiều người tới giúp nàng, rõ ràng là một nữ tử xuất thân từ nha hoàn, sao lại có vận may như vậy?

Sùng Đức hoàng đế tuy rằng biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Nhị hoàng tử khá hơn nhiều, còn thêm mấy phần khen ngợi. Nhị hoàng tử thấy thế, trong lòng vui vẻ, biết mình đi đúng nước cờ rồi.

Nhị hoàng tử bí quá hoá liều, lại chưa chắc không có được chỗ tốt. Vẻ mặt Hoàng đế lạnh nhạt, cũng đã ngầm cho người đi điều tra rõ ràng chuyện tối hôm qua, biết được bên trong còn có đám người Đại hoàng tử, Tam hoàng tử tham gia vào, thậm chí cả Đại công chúa và Nhị hoàng tử đều là quân cờ của hai hoàng tử. Trong lòng Sùng Đức hoàng đế tức giận, nhưng lại không nghĩ sẽ đem việc này nói ra ngoài để người chế giễu, tự nhiên không tránh được bị ngầm trách phạt một hồi. Mà Nhị hoàng tử lúc này đem tội đều hướng chính mình trên người ôm, trong lúc nhất thời tuy rằng sẽ bị trừng phạt nặng một chút, nhưng cũng có thể vãn hồi một ít hình tượng ở trong lòng hoàng đế.

Sau một lúc lâu, Thái Hậu mới than nhẹ một tiếng, nói: "Hài tử ngoan, đều đứng lên đi." Kêu người nâng Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đứng lên, Thái Hậu lại nhìn về phía Ôn Lương cũng đang đứng lên, đạm thanh nói: "Tử Tu, ngươi từ nhỏ đã tiến cung cũng thường đến chỗ của ai gia, trong lòng ai gia cũng xem ngươi là vãn bối mà đối đãi. Nói thật ra, ai gia cảm thấy Hạ thị ở bất cứ phương diện nào đều không được xứng đôi với ngươi, Ôn thái phi lâm chung trước, ai gia đã đáp ứng với bà ấy, sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, ai gia tự nhiên cũng muốn cho ngươi những gì tốt nhất."

Nghe Thái Hậu nói đến Ôn thái phi đã qua đời, trên mặt Ôn Lương lộ ra một chút hoài niệm cùng bi thống, người thân của hắn một người hai người đều lần lượt rời đi. Ôn Lương thật sâu vái chào một cái, nhẹ nhàng nói: "Làm Thái Hậu nương nương thất vọng rồi, là Tử Tu không phải. Có đều, trên thế giới này có một số chuyện chính là như vậy, có lẽ mọi người đều cho rằng nàng không tốt, nhưng trong lòng Tử Tu biết rõ nàng tốt là đủ rồi! Thái Hậu nương nương, là Tử Tu bất hiếu, làm ngài lo lắng!"

Đã nói đến như vậy, Thái Hậu có thể nói cái gì, chỉ có thể vô lực mà phất phất tay nói: "Ai gia mặc kệ, các ngươi muốn như thế nào thì liền như thế đó đi!"

Ý tứ của Thái Hậu đã rõ ràng, việc này bà sẽ không truy cứu nữa. Mọi người trong điện sau khi nghe xong, không khỏi cười rộ lên phụ họa một câu "Thái Hậu anh minh", thậm chí trong lòng Hoàng Hậu còn cảm thấy Thái Hậu nên sớm làm như vậy, hôm nay cũng đỡ phải bị một đám nhi tử con dâu liên hợp lại chọc tức một hồi.

Tuy rằng Thái Hậu tạm thời chịu thỏa hiệp, nhưng không đại biểu rằng bà sẽ từ bỏ lăn lộn người dễ như vậy. Trong lòng Thái Hậu đối với Túc Vương Phi có bao nhiêu không thích, thì đối với thê tử của Ôn Lương cũng không thích bấy nhiêu. Vốn dĩ bà chỉ muốn xả giận giúp Đại công chúa, cho người khác biết Đại công chúa là công chúa được bà sủng ái, muốn khi dễ nàng cũng phải suy nghĩ một chút, nhưng hiện tại lại biến thành cùng Túc Vương Phi đối đầu với nhau, muốn hung hăng lăn lộn người mà Túc Vương Phi che chở.

"Nhìn Ôn phu nhân cũng lanh lợi, nghe nàng nói chuyện cũng rất có hứng thú, có rảnh thì tiến cung tới bồi ai gia trò chuyện đi." Thái Hậu nói.

Nghe được lời này, Ôn Lương cùng Túc Vương Phi đều có chút gấp gáp.

"Mẫu hậu......"

"Thái Hậu......"

Thấy bọn họ mặt lộ ra vẻ mặt gấp gáp, trong lòng Thái Hậu ngược lại cảm thấy rất hả giận, ngươi càng không cho làm thì càng phải như vậy làm, Thái Hậu cho rằng lần này sở dĩ Như Thúy được lành lặn như vậy, hoàn toàn là do mọi người đều giúp nàng, ngày tháng về sau còn dài, cũng không tin các ngươi lúc nào cũng có thể tiến cung tới che chở cho nàng! Vì thế Thái Hậu nương nương lập tức quyết định vận mệnh của Như Thúy về sau thường xuyên phải tiến cung.

Ôn Lương cùng Túc Vương Phi nhìn nhau, đồng thời trong lòng cũng thở dài. Bọn họ thật sự không phải là lo lắng cho Như Thúy ngốc nghếch a, mà là đang lo lắng cho Thái Hậu nương nương, người muốn triệu Như Thúy ngốc nghếch tiến cung bồi mình không phải đang triệu tai họa tới sao? Bị một người ngốc nghếch chọc thân thể tức điên lên, bọn họ cũng rất ngượng ngùng a.

Chờ Ôn Lương cùng thê tử của hắn lui ra, Thái Hậu cũng cho người đưa Đại công chúa và Nhị hoàng tử về tẩm cung của bọn họ nghỉ ngơi, phu thê Túc Vương cũng nhân cơ hội mà cáo từ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có Thái Hậu và Đế Hậu ba người.

Không có những tiểu bối ở đây, Thái Hậu không tránh được mà oán giận với Hoàng đế, oán trách hắn không giúp hoàng nhi của mình, ngược lại lại đi giúp đỡ người ngoài, hôm nay nhìn Đại công chúa và Nhị hoàng tử bị dọa đến đáng thương. Thái Hậu dám oán giận như thế cũng là vì nhìn thấy tâm tình của Hoàng đế hiện tại rất tốt, nếu gặp lúc tâm tình của Hoàng đế không được tốt, bà cũng chỉ có thể im lặng không nói gì.

Sùng Đức hoàng đế thản nhiên cười, nói: "Mẫu hậu, lúc trước ngài cũng nói qua, Ôn thái phi đã phó thác Tử Tu cho ngài, làm theo tâm ý của hắn một lần, có gì không thể? Tin tưởng rằng nếu Ôn thái phi ở dưới suối vàng biết được chuyện này, cũng sẽ vui mừng với lựa chọn hiện tại của Tử Tu, chứng minh hắn đã đem chuyện cũ buông xuống."

"Thế nhưng, nếu đem Dao Nhi chỉ hôn với hắn, không phải càng tốt hơn sao? Dao Nhi của chúng ta mọi thứ đều nổi bật xuất sắc, nha hoàn kia có chỗ nào có thể so sánh được chứ? Cưới một nữ nhân xuất thân từ nha hoàn, còn không biết bị bao nhiêu người chê cười đâu."

Sau khi nghe xong Sùng Đức hoàng đế có chút vui vẻ, nhịn không được trêu chọc nói: "Nếu như hắn để ý tới lời đồn đãi, năm đó cũng sẽ không khiến cho hoàng đệ bị thế nhân hoài nghi là đoạn tụ. Mẫu hậu ngài nhìn đi, ở kinh thành không phải hoàng đệ cũng có đủ loại đồn đãi bay đầy trời sao, nhưng ngài thấy hắn có khi nào để ý tới không?"

Thái Hậu có chút không phục: "Hắn không thèm để ý, nhưng trong lòng ai gia lại rất nôn nóng. Con lại nhìn Uẩn Nhi thử đi, những nữ quyến của các đại thần nói như thế nào? Cũng dám nói bộ dáng này của Uẩn Nhi không có nhi tử nhà ai dám thú nàng làm thê tử? Vốn đã nghiêm túc rồi, Túc Vương Phi còn dạy nàng như vậy......"

"À, không có gì không tốt." Bộ dáng Sùng Đức hoàng đế vô cùng vui vẻ, giống như tiểu quận chúa của Túc Vương phủ là cháu gái mà hắn đắc ý nhất: "Nữ nhi cũng không thua nam nhi, Uẩn Nhi rất có tiền đồ, tương lai có khả năng sẽ trở thành thần tử chiếm nửa bầu trời, tựa như trong triều đình có hoàng đệ trấn áp, trẫm cũng an tâm vài phần."

"Hoàng Thượng!" Thái Hậu khϊếp sợ mà kêu lên: "Uẩn Nhi là nữ hài nhi!"

"Trẫm biết, nhưng Uẩn Nhi lớn lên giống hoàng đệ, ngay cả thần thái kia đều giống, không phải sao?"

"Nhưng cũng là một nữ hài nhi, không có cách nào biến thành nam hài nhi......"

Hoàng Hậu ở một bên nghe hai mẫu tử đối thoại, nhịn không được âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Túc Vương không thèm để ý, Ôn Tử Tu không thèm để ý, bởi vì những người nhấc lên lời đồn đãi đều bị hoàng đế sủng hoàng đệ quá mức này ngầm cho người âm thầm xử lý, có người làm giúp rồi, Túc Vương để ý đến làm gì? Đến nỗi tiểu quận chúa của Túc Vương phủ...... Ai da, đau đầu a!

Không biết đây là lần thứ mấy hai mẫu tử lại nói về vấn đề của tiểu quận chúa Túc Vương phủ một hồi, Sùng Đức hoàng đế thấy Thái Hậu mệt mỏi, dặn dò bà nghỉ ngơi liền cùng với Hoàng Hậu rời khỏi Trọng Hoa Cung.

Đế hậu hai người đi được một đoạn đường rồi, Sùng Đức hoàng đế mới nói: "Hoàng Hậu, hoàng tử

và các công chúa cũng đã lớn, cung nhân cũng nên cẩn thận hầu hạ, trẫm hy vọng sẽ không có chuyện như tối hôm qua xảy ra. Đến nỗi chuyện lần này, còn chờ cấm vệ tới đây báo cáo, người có liên quan trong chuyện này đều phải chịu trừng phạt."

Nhìn sườn mặt lãnh đạm của Hoàng đế, trong lòng Triệu Hoàng Hậu khổ sở, thật sự là vấn đề khó khăn với nàng, có đều nàng làm Hoàng Hậu, nếu ngay cả nàng cũng không thể chia sẻ chuyện này với hắn, phỏng chừng trên thế giới này cũng không ai có thể làm được, đến lúc đó hắn sẽ khổ biết bao nhiêu? Nghĩ như thế, Triệu Hoàng Hậu kính cẩn nghe theo mà lên tiếng.

Đại khái là biết được Hoàng Hậu khó xử, Sùng Đức hoàng đế duỗi tay lôi kéo tay của Hoàng Hậu, ôn tồn nói một câu "Vất vả". Triệu Hoàng Hậu cười cười, nắm lại tay của hắn.

Đế Hậu hai người không nhanh không chậm nện bước đi về phía cung điện.

===============

Ra khỏi Trọng Hoa Cung, hai phu thê chậm rãi đi trong cung, ánh mặt trời tản mạn, dừng ở trên người hai người, mang đến một loại cảm giác thích ý -- hoặc là bởi vì bên cạnh có người kia, cho nên mới có cảm giác vui vẻ như vậy.

"Chàng thế nào lại qua đây? Hiện tại không phải thời gian các hoàng tử đi học sao?" Như Thúy kỳ quái hỏi.

Ôn Lương thản nhiên cười, "Đúng rồi, đúng là thời gian bọn họ đi học, ta cho bọn hắn bố trí tác nghiệp, để cho bọn họ đọc diễn cảm một trăm hai mươi lần, ngâm nga một trăm hai mươi lần, sau đó lại sao chép lại một trăm hai mươi lần."

Vẻ mặt Như Thúy lên án nói: "Ôn đại nhân chàng là đang quan báo tư thù!"

"Đúng vậy, ta chính là quan báo tư thù, thì thế nào?" Hắn khẽ nâng chiếc cằm tú lệ lên, ở ngày mùa thu tuấn mỹ dung nhan đứng dưới ánh mặt trời phảng phất như đang phát sáng làm người không có biện pháp mà nhìn thẳng, lại đẹp xuất sắc đến như vậy, mơ hồ giống như lưu ly hồng lệ dưới ánh mặt trời không tì vết.

Như Thúy cười tủm tỉm mà nhìn hắn, thoải mái hào phóng mà nói: "Không thế nào cả, ta rất cao hứng." Nói xong, đỏ mặt chủ động mà lôi kéo tay hắn đang ở trong ống tay áo to rộng, chỉ cảm thấy bàn tay hắn đẹp đến mức giống như chiếc ngà voi được thợ thủ công khéo tay tạo hình, ấm áp hữu lực, làm nàng luyến tiếc buông tay.

Ôn Lương trở tay cầm lại tay nàng, nghiêng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó đột nhiên có chút hụt hẫng mà đem nàng kéo qua sau đó nhéo nhéo mặt nàng, ngữ khí không tốt lắm hỏi: "Nha đầu, tối hôm qua ta phân phó nàng như thế nào? Hôm nay nàng lại làm như thế nào?"

Như Thúy cô nương lập tức kêu oan: "Ôn đại nhân, đây không phải là không cơ hội sao, hơn nữa chủ ý này quá âm hiểm, ta tin rằng nếu mình thật sự làm như vậy, Thái Hậu nương nương lập tức sẽ đem ta đánh đuổi ra khỏi cung."

"Sợ cái gì, không phải còn có bản đại nhân ở đây sao?" Ôn Lương cười trêu ghẹo nàng.

Như Thúy cô nương thở dài, "Chính vì có Ôn đại nhân ở đây, cho nên ta mới không nghĩ sẽ gây phiền toái cho Ôn đại nhân chàng." Sau đó lại thấp giọng nói: "Nếu Hoàng Thượng cùng Vương gia không tới, nói không chừng Thái Hậu nương nương sẽ mắng chàng không lo quản thê. Ôn đại nhân thật tốt thật tốt, ta mới không cần để cho người khác xem nhẹ chàng......"

Ôn Lương nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại vừa mềm mại, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được kéo nàng vào trong l*иg ngực, ngay cả chung quanh còn có các thị vệ cung nhân đang nhìn hắn cũng không thèm để ý.