Chương 24

Trăng đã lên cao, Hoàng Hậu cùng Hoàng đế đang ở trong Phượng Nghi Cung, Đế Hậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đại nội tổng quản Lưu Lương Phủ đứng ở ngoài cửa điện, khom người cẩn thận bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, vừa rồi thị vệ tới bẩm báo, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử ở Chiêu An Cung bị thương.”

Đế Hậu hai người đồng thời nhìn về phía cửa, thần sắc khẽ biến.

Hoàng Hậu nhíu mày, trực giác cho biết việc này không đơn giản là hai vị hoàng tử công chúa bị thương như vậy. Hơn nữa bây giờ là buổi tối, sau khi ở sinh thần của Thái Hậu, bọn họ chạy tới Chiêu An Cung bị quỷ ám trong lời đồn kia làm cái gì? Hơn nữa nếu chỉ là không cẩn thận mà bị thương, Lưu công công tất nhiên sẽ không chọn loại thời điểm này tới bẩm báo.

Sùng Đức hoàng đế cũng đồng dạng nhíu mày lại, cùng suy nghĩ của Hoàng Hậu không sai biệt lắm. Hơn nữa Hoàng đế so với bất cứ kẻ nào đều biết rõ con người của Lưu Lương Phủ, Lưu Lương Phủ đã đi theo hắn từ khi hắn còn là hoàng tử, có thể nói hắn là người rất giỏi suy đoán tâm tư của Hoàng đế, lúc này hắn lại mạo muội tới bẩm báo, phỏng chừng còn có nội tình gì.

“Tiến vào.”

Nghe được âm thanh uy nghiêm của Hoàng đế, Lưu Lương Phủ khom thân thể tiến vào, khóe mắt lóe lên nhìn đến Hoàng đế đang mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng ngồi ở mép giường, bên cạnh còn có Triệu Hoàng Hậu còn mặc chính phục nhưng tóc đã buông xuống.

Lưu Lương Phủ đem chuyện khi Ôn phu nhân trở về bị người khác mang đến Chiêu An Cung gặp

người giả quỷ dọa sợ, còn có chuyện Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử ở Chiêu An Cung bị thương tất cả đều bẩm báo, không có tăng thêm bất luận cái gì, thật thà mà đem mọi chuyện kể ra.

Triệu Hoàng Hậu nghe được thì kinh ngạc, trong lòng cân nhắc chỗ lợi chỗ hại trong đó, chuyện này nhìn vào liền biết đây là mưu kế nhằm vào Ôn phu nhân, cũng không biết có bao nhiêu người cùng tham gia vào chuyện này. Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử là tự mình tự chịu, Đại hoàng tử đâu? Hắn ở chỗ này đảm đương nhân vật gì? Còn dư lại những đám hoàng tử công chúa khác, bọn họ hẳn là không có tham dự vào đi? Hoàng Hậu có chút đau đầu, sợ nếu chuyện này không thể vãn hồi, không chỉ Hoàng Thượng trách tội nàng không lo thống trị quản giáo hoàng tử công chúa, Thái Hậu cũng sẽ bởi vì chuyện của Đại công chúa mà trách tội nàng.

Theo như lời Lưu công công kể, sắc mặt Sùng Đức hoàng đế lúc đầu còn bình tĩnh nháy mắt liền trở nên cao thâm khó đoán, tuy rằng ngồi ở chỗ đó không có động tác gì dư thừa, nhưng Lưu công công vẫn cảm giác được áp lực khi thiên tử tức giận, bây giờ đang đêm lạnh cuối mùa thu, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.

Lưu công công so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Ôn Lương được Hoàng đế sủng, không chỉ bởi vì hắn là đích tử của Trấn Quốc Công, cũng không phải là hắn ở trên chiến trường lập được công lớn, càng không phải vì hắn tài hoa dạt dào, mà là bởi vì quá cố Ôn Viễn Ôn Tử Tĩnh.

Ôn Viễn là huynh trưởng của Ôn Lương cùng là một mẹ đẻ ra, từng là thư đồng của hoàng tử khi Sùng Đức hoàng đế chưa lên ngôi, lại là bằng hữu tốt của Sùng Đức hoàng đế. Có điều vào mười mấy năm trước, Ôn Viễn lúc ấy bởi vì cứu thập bát hoàng tử là Túc Vương mà trở thành vật hi sinh của cung đấu, cũng trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Hoàng đế. Vì Ôn Viễn lâm chung trước, ngay lúc đó liền đem ấu đệ năm ấy mới bảy tuổi phó thác cho Sùng Đức hoàng đế khi đó vẫn còn là hoàng tử. Đối với Ôn Lương này, Sùng Đức hoàng đế cũng coi hắn trở thành nhi tử của mình mà bồi dưỡng, tuy rằng không được như Túc Vương, nhưng ở trong lòng hoàng đế cũng chiếm cứ một vị trí rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không làm lơ lão Trấn Quốc Công một khóc hai nháo mà làm theo tâm nguyện của Ôn Lương chỉ hôn cho hắn cùng với một nha hoàn.

Nhưng mà, loại chuyện này cũng không có nhiều người biết. Mà chuyện xảy ra tối nay, rõ ràng là mấy vị công chúa hoàng tử muốn thiết kế Ôn phu nhân. Nhưng các hoàng tử công chúa vẫn còn nhỏ tuổi, kế hoạch chuẩn bị không được chu toàn, càng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Tuy rằng không biết các hoàng tử là vì xả giận giúp Đại công chúa hay vì nguyên nhân nào khác mà thiết kế nên vở kịch này, nhưng giờ lại chọc cho hoàng phụ của bọn họ không được thoải mái. Trong lòng bọn họ không suy nghĩ kĩ, hôn sự này cũng do Hoàng đế tự mình ban hôn, bọn họ làm ra chuyện như thế, không phải đang đánh vào thể diện của hoàng đế hay sao?

Hơn nữa, Sùng Đức hoàng đế cũng là người cực kì bao che khuyết điểm cho người của mình, nếu thật sự vì thế mà Ôn Lương tiến cung tới nháo, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.

Qua một lát, Sùng Đức hoàng đế mới mở miệng nói: “Lưu Lương Phủ, ngươi lui ra đi.”

Lưu Lương Phủ kêu lên một tiếng, sau đó khom người lui ra.

Đợi Lưu Lương Phủ rời đi, Triệu Hoàng Hậu cẩn thận quan sát thần sắc của hoàng đế, tuy rằng sắc mặt nhàn nhạt, nhưng từ một chút động tác nhỏ có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này không tốt. Triệu Hoàng Hậu gả cho hắn cũng được mười mấy năm, tuy rằng nàng không biết Ôn Lương đối với hoàng đế mà nói là đại biểu cho cái gì, nhưng từ khi nàng vẫn còn là Thập hoàng tử phi liền biết Ôn Lương mỗi lần hồi kinh, chắc chắn sẽ qua vương phủ thăm Thập hoàng tử cùng Thập Bát hoàng tử, quan hệ của bọn họ so với người của Trấn Quốc công phủ còn thân cận hơn.

Trong lòng Triệu Hoàng Hậu thở dài, nếu Đại công chúa cùng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bọn họ đem việc này giấu kín đi thì còn tốt, nếu bọn họ tính toán làm tới, đến lúc đó……

“Hoàng Thượng, cần phải đi nghỉ ngơi?”

Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt mà đáp lời, khi được Hoàng Hậu hầu hạ gỡ vấn tóc trên đầu ra, đột nhiên nói: “Ngày mai nàng đi Trọng Hoa Cung, nếu mẫu hậu vì chuyện này mà tức giận chiêu Ôn phu nhân tiến cung, thì nàng giúp đỡ nàng một chút.”

Triệu Hoàng Hậu không ngoài ý muốn biết Hoàng đế sẽ nói như thế, cười lên tiếng.

===============

Ôn Lương cùng Như Thúy trở lại Ôn phủ, trăng đã lên tới đỉnh đầu.

Đơn giản rửa mặt qua, hai người liền lên giường nghỉ ngơi.

Ngọn đèn dầu đã tắt, ánh trăng mông lung cũng bị lớp màn giường dày cách trở ở bên ngoài, trong giường mắt chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.

Sau khi lên giường, Như Thúy liền trực tiếp lăn đến ngực của Ôn Lương đang nằm ngủ phía bên ngoài, hai tay hai chân quấn lên người hắn, ma sát rồi lại cọ cọ, thật sự là muốn mệnh của nam nhân mà.

Ôn Lương không nghĩ đêm nay sẽ làm chuyện xấu gì với nàng, chỉ có thể dùng tay vỗ xuống mông nàng, âm sắc khàn khàn mà nói: “Nha đầu, đừng nháo, ngủ đi.”

Như Thúy đem cằm để trên xương quai xanh của hắn, hỏi: “Ôn đại nhân, tâm tình của chàng còn không tốt sao?”

Trong bóng đêm, chỉ có hô hấp miên man, sau đó nàng cảm giác được có một đôi cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nàng, sức lực cực kì lớn, giống như muốn làm gãy lưng nàng.

Qua một lát, Ôn Lương cúi đầu hôn lên trên trán nàng, ôn nhu mà nói: “Hiện tại tâm tình của ta đã khá hơn nhiều.”

“A.” Như Thúy cô nương cũng ôm lấy hắn, nói: “Nếu có chuyện gì không cao hứng có thể nói với ta, tuy rằng ta không phải đồ đựng rác rưởi, nhưng cũng có thể lắng nghe người khác tâm sự. A, ta không có nói chàng là rác rưởi, đừng nghĩ nhiều.”

Không khí buổi nói chuyện đang dịu dàng thắm thiết lập tức bị người nào đó làm cho hỗn độn, Ôn Lương dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt nàng phát tiết bất mãn của mình, sau đó nói: “Nha đầu, nàng không thể không gây mất hứng sao?”

Như Thúy kêu oan, “Ta thật sự là nghiêm túc lo lắng mà! Ta nghe nói, nếu tâm tình của trượng phu không tốt, thê tử không sớm phát hiện tìm ra vấn đề để giải quyết nó, tình cảm phu thê tốt đẹp cũng sẽ dễ dàng trở nên bất hoà, hơn nữa trượng phu cũng dễ dàng đối xử bạo lực với thê tử…… Tuy rằng Ôn đại nhân chàng thích cùng ta đánh nhau ở trên giường, mỗi lần đều làm cho ta rất mệt, nhưng ta chưa từng nói câu oán hận cũng không có ghét bỏ chàng a~~”

“…… Thật là cảm tạ nàng khoan hồng độ lượng a!” Âm thanh nghiến răng.

Nhưng người có thần kinh ngốc nghếch nào đó lại bỏ qua âm thanh này, vẻ mặt vui rạo rực mà nói: “Không có gì đâu, làm người thì phải có tấm lòng bao dung, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi, cho nên ta đối với Ôn đại nhân chàng luôn luôn hào phóng.”

Ôn Lương rốt cuộc nghe không nổi nữa, trực tiếp xoay người đem người nào đó đè xuống dưới thân, hung tợn mà lấp kín cái miệng nhỏ luôn làm cho người ta nổi gân xanh, sau đó thay đổi chủ ý thuận tiện đem nàng ở chỗ này phạt một chút.

………………

Tứ chi thân mật giao triền, hơi thở cực nóng đan xen vào nhau, ái muội thở dốc, làm cho hai người rơi vào bể tình hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Rốt cuộc, sau một cái đâm thật sâu phun trào ra, Ôn Lương ngã lên trên người nàng.

Một lát sau, một bàn tay thon dài như bạch ngọc vén màn giường lên, để cho không khí tươi mát bên ngoài thổi tan đi những hương vị ái muội sau trận hoan ái, thuận tiện với tay lấy ấm trà đặt ở ngăn tủ nhỏ trước giường xách lên chính mình uống một chút, sau đó đút cho người nào đó đang nằm xoài ở trên trên giường không có sức lực. Sau khi uống nước xong rồi, còn lưu luyến mà hôn môi thêm vài cái.

“Mệt mỏi quá a……” Như Thúy cô nương lại lần nữa gây mất hứng mà kêu lên một tiếng.

Trên mặt Ôn Lương lộ ra biểu tình đắc ý, vẫn cứ đè nặng nàng không buông, ngay cả đồ vật nửa cứng nửa mềm nào đó cũng không chịu rút ra, hưởng thụ cảm giác được ấm áp bao quanh, làm cho tâm tình sinh của hắn sinh ra một loại cảm giác thật mềm mại.

Hắn có rất nhiều thói quen xấu, thói quen xấu nhất chính là buổi tối luôn thích ôm thân thể mềm ấm của nàng ngủ, mỗi lần làm chuyện này xong, cũng luôn cọ tới cọ lui mà không chịu rời đi, đối với nàng có một loại bản năng không muốn xa rời, mơ hồ giống như mắc một bệnh nan y gì đó, muốn xác nhận hoặc thể nghiệm cái gì. Lúc đầu nàng còn kháng nghị, sau đó đại khái là thấy thói quen của hắn giống như hài tử bị bỏ rơi, trong lòng nàng cũng ẩn ẩn mà suy đoán ra được một chút, cũng không hề cự tuyệt hắn nữa.

Sau đó, dần dần đem hắn sủng thành hư.

Một lát sau, hắn rốt cuộc cũng đứng dậy, cầm một cái khăn lụa sạch sẽ lau thân thể cho nàng, mới ôm nàng đang mệt mỏi mà đi ngủ.

“Nha đầu, ngày mai nếu Thái Hậu chiêu nàng vào cung, nhớ rõ……”

Bờ môi ôn nhuận tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng mà nói.

“Cái gì?”

Đôi mắt nguyên bản là nhập nhèm buồn ngủ đột nhiên trừng lớn, nàng giật mình mà nhìn hắn, thật kinh ngạc với chuyện mà hắn giao phó cho nàng.