Chương 17

Mãi cho đến khi ăn qua bữa tối, Ôn Lương mới cho người chuẩn bị xe ngựa tự mình đưa Hồ thái y hồi phủ.

Phủ của Hồ thái y và Ôn phủ cách nhau khá xa, ngồi xe ngựa cũng

phải mất thời gian ba mươi phút mới đến nơi. Ôn Lương không để ý tới phản đối của Hồ thái y, bộ dáng hiếu thuận nhất quyết đỡ lão nhân gia lên xe ngựa, khiến cho lão thái y lại bắt đầu hầm hừ mà cười mắng hắn ngại lão nhân gia như ông vô dụng vướng bận linh tinh.

Như Thúy cũng đứng ở cửa đưa tiễn, thấy Hồ thái y vẻ mặt hầm hừ, liền cười nói: "Hồ gia gia, để cho phu quân đưa ngài đi, bằng không trong lòng phu quân cũng không an tâm, ở nhà lo lắng không yên, sẽ lặn lộn người a." Đến lúc đó người bị lăn lộn chính là nàng.

Hồ thái y nhìn nàng một cái, cho rằng nàng nói ngày thường hành vi của Ôn Lương có chút ầm ĩ, tuy rằng ngoài miệng nói hai câu, nhưng trong lòng lão thái y cũng rất ấm áp.

Hồ thái y tuổi đã lớn, rất thích lôi kéo người trẻ tuổi nói nói, cho nên dọc theo đường đi Ôn Lương đều bị lão nhân gia lôi kéo giáo huấn la mắng linh tinh, đa số là mắng hắn vừa đi là đi luôn mười mấy năm không trở về kinh, chạy đến khu vực biên cảnh đó làm trưởng bối bọn họ lo lắng, tóc bạc cũng mọc ra nhiều hơn, ngay cả chung thân đại sự cũng trì hoãn lại, hiện tại thật vất vả mới trở về lại cưới một nữ tử thân phận thấp kém như vậy, tuy rằng người còn không biết thế nào, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém hơn những quý nữ thế gia, không thể giúp cho hắn có thêm nhiều chỗ tốt, khiến cho người làm trưởng bối như bọn họ như thế nào có thể an tâm.

Ôn Lương tính tình cực tốt mà ngồi đó mặc cho ông mắng, chỉ là khi nghe được ông bất mãn với xuất thân của Như Thúy ngốc nghếch nhà mình, không khỏi phản bác nói: "Lúc trước khi quyết định cưới nàng ta cũng không để ý tới xuất thân của nàng, người cưới nàng là ta, cùng nàng sống qua cả đời người cũng là ta, lại không phải cùng với xuất thân gia tộc của nàng sống qua cả đời. Hồ gia gia ngài cũng đừng có suy nghĩ đó. Hơn nữa, nàng đối với ta có ân cứu mạng, nếu không có nàng, hôm nay ta cũng không thể ngồi ở chỗ này cho ngài mắng......"

"A phi phi phi, con nít con nôi nói bậy cái gì đó!" Hồ thái y lập tức đánh gãy lời hắn nói, cả giận nói: "Ta mới nói có một câu ngươi liền cãi lại mười câu, còn không phải là vì muốn che chở cho thê tử của ngươi sao? Ta còn chưa có nói cái gì đâu." Tuy rằng hiện tại mắng như vậy, nhưng cũng là biết việc hôn nhân này còn có nguyên nhân, cho nên hôm nay khi thấy thê tử của Lương ca nhi, mặc dù không tán thành nhưng cũng không nói gì thêm.

Ôn Lương cười hì hì nhìn hắn, bộ dáng cùng vẻ mặt rất vô lại, Hồ thái y nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười, vô luận đã qua nhiều năm, ông vẫn còn nhớ đã từng có một hài tử vì trèo cây mà té ngã thiếu chút nữa phá tướng quấn lấy ông chơi xấu nói với ông ngàn vạn lần đừng cho nó uống thuốc quá đắng.

"Chuyện của người trẻ tuổi các ngươi ta cũng không xen vào, lăn lộn nhiều năm như vậy, ta thấy trong lòng Trấn Quốc Công phỏng chừng cũng có ý hối hận, ngươi không được lại gây chuyện cùng hắn, phụ thân chỉ có một, chờ về sau ngươi nghĩ kỹ lại có hối hận cũng không kịp đâu. Ai, về sau a, ngươi cùng thê tử tốt tốt đẹp đẹp mà sống với nhau, sau đó sinh mấy tên tiểu tử trắng trẻo mập mạp cho lão già ta ôm một cái, ta sẽ không thấy hối tiếc......"

Nghe được câu lải nhải cuối cùng của Hồ Thái Y, tươi cười trên môi Ôn Lương có hơi đạm, mắt rũ xuống không nói gì thêm. Kỳ thật hắn biết cuộc đời này phỏng chừng hắn sẽ không có con được, năm ấy Như Thúy vì cứu hắn mà chịu một đao kia bị thương ở vùng bụng dưới, thái y phán đoán cuộc đời này của nàng không thể thụ thai. Việc này thành nỗi đau trong lòng mà hắn không muốn chạm vào, lúc trước nhìn thấy nàng tái nhợt suy yếu như vậy nằm trên giường, cưới nàng là lời nói theo bản năng mà nói ra khỏi miệng.

Không phải là không có tiếc nuối qua, nhưng nếu đã quyết định cưới rồi, cũng đã nhận lời hứa, nhất định phải đối mặt với hiện thực. Nhưng sau đó lại nghĩ kỹ, về sau nhận nuôi một hài tử ở trong tộc là được, chỉ cần chảy dòng máu của Ôn gia, có phải hài tư ruột thịt của mình hay không có gì quan trọng đâu?

Lải nhải thêm một lát, xe ngựa đã đến Hồ thái y phủ.

Ôn Lương tự mình đỡ Hồ thái y xuống xe ngựa, khi xa phu đi gõ cửa, Hồ thái y nói với Ôn Lương: "Bà ngoại ngươi vẫn luôn ngóng trông ngươi trở về, hiện tại ngươi cũng đã thành thân, nếu có thời gian, xin Hoàng Thượng cho ngươi mang thê tử đi Bình Tân thành để cho lão thái thái nhìn một cái đi."

"Vâng, Tử Tu đã biết."

Đưa Hồ thái y về phủ của mình, Ôn Lương liền ngồi lên xe ngựa hồi Ôn phủ.

===================

Ngày hôm sau, trong cung có người tới đưa thiệp mời dự sinh thần năm mươi sáu tuổi của Thái Hậu nương nương.

Như Thúy nghe nói trong cung có người tới, thật nhanh đi thay đổi một thân quần áo tương đối nghiêm chỉnh đến phòng khách tiếp kiến công công tới đưa thiệp. Tới đưa thiệp là một thái giám trung niên khoảng bốn mươi tuổi, màu da trắng bạch, mặt vuông dài, tuy rằng đang cười, nhưng thần sắc có hơi cao ngạo. Được quản gia nhắc nhở, Như Thúy biết hắn là Vương công công tổng quản thái giám của Trọng Hoa Cung, là thái giám ở bên người Thái Hậu nương nương, ngay cả các phi tần ở trong cung khi nhìn thấy hắn cũng phải kính nể hắn ba phần, cho nên có chút ngạo mạn.

Nhưng mà đều làm nàng kỳ quái chính là Thái Hậu nương nương như thế nào lại cho thái giám ở bên người tới đưa thiệp? Chẳng lẽ mặt mũi của Thái sư phủ lớn đến vậy sao?

"Công công vất vả rồi, thỉnh ngồi xuống uống chén trà." Như Thúy

vội cho người dâng trà thượng hạng lên mời Vương công công.

Vương công công thủ thế một cái nói: "Uống trà thì không cần đâu, một lát nữa ta còn phải về cung phục mệnh của Thái hậu nương nương." Sau đó trên dưới đánh giá Như Thúy một lần, trong mắt lộ ra thần sắc khinh thường, thật ngạo mạn mà nói: "Hôm nay nhìn thấy Ôn phu nhân, thật làm cho ta được mở rộng tầm mắt."

Tuy rằng Như Thúy ngày thường nhìn có chút ngốc nghếch, nhưng lại không phải là người ngốc, công công kia làm bộ làm tịch như thế, rõ ràng là đang khinh thường nàng, hoặc là nói hắn có chỗ để cậy vào, cho nên mới dám biểu hiện ra bộ dáng chán ghét người khác như vậy. Không cần nghĩ cũng biết người chống lưng đằng sau cho Vương công công là ai. Đến nỗi vì sao Thái Hậu nương nương khó chịu với nàng, Như Thúy cũng có thể đoán ra được một vài lý do, thứ nhất là bởi vì Túc Vương Phi, thứ hai là vì Đại công chúa.

Các nha hoàn hầu hạ trong đại sảnh thấy phu nhân nhà mình bị một thái giám kinh thường như thế trong lòng tức giận đến mức không nhịn được, Minh thúc cũng nhíu mày lại, nhưng hắn lại là thái giám trong cung của Thái Hậu, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Như Thúy phảng phất như không có nghe thấy gì, vẫn cười tủm tỉm như cũ mà nói: "Đa tạ công công khích lệ, tướng công nhà ta nói, nếu là người trong cung do Thái Hậu phái tới phải tiếp đãi cho thật tốt, nếu không Túc Vương mà biết được sẽ nói người của vương phủ không có giáo dưỡng."

Vương công công nhăn lại mày, trong lòng hắn không khỏi khinh thường nàng a, quả nhiên xuất thân từ một nha đầu, chính là nghe không hiểu tiếng người. Nhưng khi nghe được lời nói phía sau của nàng, không khỏi buồn bực nói: "Cái này cùng Túc Vương phủ có quan hệ gì? Ôn phu nhân tuy rằng là Thái sư phu nhân, nhưng cũng không thể nói bậy a."

Túc Vương là nhi tử nhỏ nhất của Thái Hậu, xưa nay đều được Thái Hậu sủng ái, phía trên còn có hoàng đế dung túng, có thể nói là nhân vật không thể chọc nhất trong kinh thành, Như Thúy nói lời này khiến cho trong lòng Vương công công kêu lên một tiếng, không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Túc Vương không phải vì quan hệ với Ôn Tử Tu mà miễn cưỡng thu nàng làm nghĩa muội? Trong đó còn có nội tình gì sao?

Chỉ thấy Như Thúy tươi cười lộ ra chuẩn xác tám cái răng, nói: "Công công có phải quên mất ta là nghĩa muội của Túc Vương, ta tuy rằng đã gả qua đây, nhưng trong lòng vẫn luôn biết mình là người của Túc Vương phủ."

Nghe xong trong lòng Vương công công liền biết Thái Hậu nương nương muốn mình tới đây thử Ôn phu nhân này một chút đã thất bại, thật nhanh lộ ra tươi cười nói: "Ôn phu nhân lời này thật ra đang nhắc nhở ta, là do ta không phải."

Như Thúy vui mừng gật đầu, "Không quan hệ, có thể là do công công hay quên, lúc này nhắc nhở công công một chút cũng không sao. Có đều ta thấy tinh thần và trạng thái của công công không được tốt, có phải thân thể có bệnh hay không? Tới đây, uống chút trà, nghỉ ngơi một chút."

Vương công công không bị cảm cũng nhất thời bị thái độ thành khẩn thân thiết của nàng làm cho cảm, vì Như Thúy khuyên bảo nên liên tục uống hết nửa bình trà, tức khắc cảm thấy có chút muốn đi tiểu tiện, thật nhanh nhịn xuống thân thể khác thường, phụ họa lời nàng nói nói: "Gần đây thời tiết hay thay đổi, thân thể xác thật có chút không khoẻ." Chỉ cần không nhắc đến chuyện Túc Vương, hết thảy mọi thứ đều dễ nói chuyện.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Như Thúy lộ ra vẻ đồng tình, thành khẩn mà nói: "Ta nghe Hồ thái y nói, mùa này khô ráo, cần phải bổ sung thêm nhiều nước. Xem làn da của công công khô ráo như vậy, có thể thấy được là do thiếu nước. Đây, ở chỗ này không cần phải khách khí, uống nhiều nước một chút, Ôn đại nhân nhà ta sau khi trở về mà biết thân thể công công không khỏe còn đến đưa thiệp sẽ cực kỳ cảm động, cũng sẽ tán thành chuyện công công ở chỗ này uống nhiều nước một chút nghỉ tạm rồi lại trở về."

"......"

Liên tục uống mấy bình nước trà lớn, Vương công công rốt cuộc cũng rời đi, nhìn tấm lưng kia thấy thế nào cũng đều có chút giống như đang chạy trối chết.

Trong tay Như Thúy còn xách theo một ấm nước, nhìn theo hướng Vương công công đã rời đi, mở miệng nói: "Vương công công thật là bao dung a, uống tới ba bình trà lớn như vậy xuống bụng cũng không có việc gì, hôm nào hắn lại đến đây khi đó nhất định sẽ mời hắn uống trà."

Thanh Y Lam Y vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn người nào đó.

Quản gia Minh thúc cũng đờ đẫn, hắn rốt cuộc cũng biết được vì sao có đôi khi thiếu gia nhà mình sẽ mang theo khuôn mặt khác thường từ trong phòng phu nhân đi ra.