Chương 13

Hôm sau, bọn họ sáng sớm liền rời giường chuẩn bị.

Sáng sớm hôm nay Như Thúy rất có tinh thần, cầm giấy kiểm tra lại lễ vật chuẩn bị đem tới Túc Vương phủ, sợ không hợp tâm ý của Túc Vương và Vương phi. Ngược lại với tinh thần rạng rỡ của Như Thúy, Ôn Lương có vẻ không có tinh thần như vậy, thậm chí nhìn giống như đối với chuyện sắp đi Túc Vương phủ bái phỏng cũng không có ham thích nhiều, cái này làm cho nhóm nha hoàn biết hắn và Túc Vương phủ tình cảm rất thâm hậu đều có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là mệt?

Tưởng tượng ra như vậy, tức khắc có chút 囧, thật nhanh cúi thấp đầu xuống, miễn cho lúc suy nghĩ miên man biểu lộ ra cảm xúc gì không đúng chọc giận chủ tử.

Dùng qua đồ ăn sáng xong, Ôn Lương liền mang theo Như Thúy đến chính sảnh đi thỉnh an phu thê Trấn Quốc Công, thuận tiện báo cho bọn họ một tiếng.

Biết hôm nay là ngày con thứ ba cùng con dâu đi về nhà thăm phụ mẫu, tuy rằng trên mặt Trấn Quốc Công vẫn luôn cứng nhắc, nhưng sáng sớm cũng ngồi ở nơi đó đợi. Chỉ là ông trưng ra khuôn mặt già cứng nhắc ngồi ở chỗ đó, thoạt nhìn rất cương trực công chính, người không hiểu rõ còn nghĩ rằng nhi tử cùng con dâu thiếu tiền của ông, quá nghiêm túc rồi.

Cho nên, khi nhìn thấy bộ dáng này của ông, biểu tình của Ôn Lương cũng nhàn nhạt, vẫn là bộ dáng không nóng không lạnh kia. Nhưng Như Thúy lại vui vẻ tươi cười rất nhiều, thỉnh an hai phu thê Trấn Quốc Công, nàng cười rất tươi, ngay cả trong lòng lão Trấn Quốc Công không thích xuất thân của nàng, nhưng cũng cảm thấy nhìn nàng như vậy còn xem như chấp nhận được.

“Đồ vật chuẩn bị đã chỉnh tề chưa?” Trấn Quốc Công phu nhân hòa khí hỏi: “Nếu như không đủ, nói với quản gia một tiếng, tới nhà kho lấy. Lễ vật chuẩn bị cho Túc Vương cùng Túc Vương Phi không được qua loa.”

Lúc này Ôn Lương cùng cha hắn là Trấn Quốc Công cùng nhau làm ngơ không nói gì, chỉ có Như Thúy đáp, “Đều tốt cả, cảm ơn nương quan tâm.”

Mẹ chồng nàng dâu hai người cũng lơ hai nam nhân đang giả ngu kia, nói chi tiết một chút, thấy không còn gì để nói nữa, Trấn Quốc Công phu nhân liền không nói nữa, nhìn về phía lão Trấn Quốc Công đang ngồi nghiêm nghị ở một bên, trong lòng thật sự là vô cùng bất đắc dĩ. Rõ ràng đối với nhi tử khẩn trương như vậy, nhưng mà vừa thấy mặt, ngoài biểu tình như nhi tử thiếu tiền của hắn không còn biểu tình gì khác, tính tình này vẫn không thay đổi, phỏng chừng Lương ca nhi cả đời cũng không thích được hắn. Tuy rằng việc này đối với bà mà nói là khá tốt, nhưng bà bị kẹp giữ hai cha con lúc nào cũng như oan gia này cũng rất tốn công suy nghĩ.

“Được rồi, đi đi.” Lão Trấn Quốc Công bộ dáng như ban ơn cho người khác.

Ôn Lương liền cười lạnh cũng lười ứng phó, lên tiếng, liền mang theo thê tử đi ra cửa.

Ngoài cửa phủ quản gia đã chuẩn bị tốt xe ngựa, Ôn Lương cùng quản gia nói một tiếng, sau đó cùng Như Thúy cùng nhau lên xe ngựa.

“Tam thiếu gia!”

Nghe được tiếng lão quản gia kêu to, Ôn Lương vén mành cửa sổ xe lên, nhìn về phía lão quản gia đang đứng trước cửa phủ, trong lòng thở dài, trên mặt lại mỉm cười nói: “Sinh thúc, mấy năm nay vất vả rồi.”

Lão quản gia vừa nghe, tức khắc hai mắt phiếm hồng, nghiêng đầu qua dùng ống tay áo lau đôi mắt, nói: “Lão nô không vất vả, nhìn tam thiếu gia thành gia, lão nô trong lòng thật cao hứng, tin tưởng phu nhân đã qua đời cũng sẽ vì tam thiếu gia mà cao hứng.”

Ánh mắt Ôn Lương trở nên ôn hòa, âm thanh ôn hòa nói: “Đúng vậy, nương sẽ cao hứng. Sinh thúc, ngươi tuổi tác đã lớn, về sau những việc này chớ có tự tay làm lấy, qua thêm chút thời gian, khiến cho Hải Quang làm tiếp, ngươi đi hưởng phúc đi.”

Sau khi Lão quản gia nghe xong, cười cười, nói: “Việc này lão nô đã biết, tam thiếu gia đã phải lo lắng nhiều chuyện rồi, đừng có vì lão nô mà lại lo lắng.”

Ôn Lương cười không nói, đem màn xe buông xuống, sai người lên đường.

Xe ngựa chậm rì rì mà đi về hướng Túc Vương phủ, khoảng cách của hai phủ không quá xa, đi một lát liền tới rồi.

Hôm nay là ngày nghĩa muội của Túc Vương về lại mặt, người của Túc Vương phủ sáng sớm liền đi làm việc, Tần quản gia của Túc Vương phủ cũng chấn hưng tinh thần mà chờ trước phủ. Tuy rằng bởi vì trước kia Ôn Lương trẻ người non dạ khi theo Túc Vương rước lấy rất nhiều lời đồn đãi bất lương, nhưng lão quản gia cũng coi như là nhìn Ôn Lương lớn lên, đối với việc hắn có thể thành gia trong lòng cũng rất vui mừng, có đều thê tử hắn có tính cách kia, nhưng cũng là người từ Túc Vương phủ đi ra không phải sao, lão quản gia vẫn là một lão nhân gia có tấm lòng bao dung nên đã tiếp nhận chuyện này.

“Ôn đại nhân, ôn phu nhân, các người đã tới.”

Ôn Lương đối với Tần quản gia rất là cung kính —— vô lễ cũng không được, kinh nghiệm từ chuyện Tần quản gia trước kia có cầm cây chổi truy đuổi ở phía sau hắn bưu hãn mà đánh, đó là bởi vì khi đó hắn còn là niên thiếu có chút ham chơi lại ngả ngớn, làm hại thanh danh của Túc Vương càng tệ hơn trước, Tần quản gia tức giận đến mất đi lý trí, ở Túc Vương phủ cầm cây chổi đuổi đánh hắn chạy toàn bộ Túc Vương phủ, khi đó hắn cũng mới mười ba tuổi, vậy mà đã qua mười mấy năm.

Cho nên nói Ôn đại nhân từng có lịch sử đen, chả trách mỗi lần tới cửa lão quản gia chưa bao giờ cho hắn một sắc mặt tốt.

“Tần thúc, Vương gia Vương phi đâu rồi?”

“Đã dậy từ sớm rồi, mới vừa dùng bữa, đang chờ các ngươi đi vào đó.” Tần quản gia nói, dẫn bọn họ đi vào.

Trở lại nơi quen thuộc, mặt mày Như Thúy giãn ra, tâm tình cũng thả lỏng được vài phần. Trên đường đi tới, gặp rất nhiều hạ nhân của Túc Vương phủ, một số ít có quen biết còn có thể tươi cười với nàng, chỉ là thân phận bây giờ bất đồng, không thể cùng những tỷ muội đó tụ tập lại cùng nhau nói chuyện như trước kia, thậm chí ngày xưa có thể nói được mấy câu, hiện tại bọn nha hoàn đã xem nàng là một quý phu nhân, thân phận chênh lệch quá lớn, lập tức không có cách nào tiếp nhận được, cũng không có cách cho nàng một sắc mặt tốt được, chỉ có thể cúi đầu tránh đi.

Tuy rằng trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng không quá khổ sở, nhân sinh chính là như vậy, có được cái này thì sẽ mất cái kia, chỉ cần ở trong lòng người vẫn

như trước liền tốt rồi.

Đến gần chính sảnh, liền nhìn thấy một nha hoàn mặc y phục của nha hoàn thượng đẳng đứng ở chỗ đó, Như Thúy vừa thấy, liền cười, nhảy qua đó, lôi kéo nàng kêu lên: “Như lam tỷ tỷ!”

Như lam thấy nàng cũng thật cao hứng, nhưng đối với chuyện nàng đã gả cho người ta rồi vẫn còn hành động không suy nghĩ như vậy thì có chút thở dài, hướng Ôn Lương ở phía sau thi lễ, cười nói: “Ôn đại nhân, Vương gia Vương phi đang ở bên trong, mời vào.”

Ôn Lương mỉm cười gật đầu, đem Như Thúy xách lại, cùng nhau vào chính sảnh.

Như Lam thấy thế, bưng miệng cười, trong lòng hy vọng Ôn đại nhân có thể khống chế được cái cô nương ngốc nghếch kia.

Phu thê Túc Vương đã ngồi ở bên trong chờ bọn họ tiến vào, trong này còn có một bánh bao nhỏ ngồi đến đoan đoan chính chính, rõ ràng chẳng qua chỉ mới ba tuổi, nhưng bộ dáng kia của bánh bao nhỏ cùng bộ dáng của Túc Vương không có bao nhiêu sai biệt, làm người ta nhìn mà không khỏi buồn cười. Không hợp với bề ngoài nghiêm túc của tiểu gia hỏa chính là trong ngực bánh bao nhỏ còn ôm một con gì đó rất béo giống như cục bột trắng, cục bột trắng kia run run mà dựng thẳng một bên lỗ tai lên, liền thấy rõ đó là một con thỏ có thể trọng rất nghiêm trọng.

Bởi vì mọi người đều đã quen thuộc, cho nên hành lễ xong, nha hoàn đem nước trà và điểm tâm lên, liền ngồi xuống cùng nói chuyện phiếm.

Như Thúy đi đến bên người bánh bao nhỏ của Túc Vương gia, trêu đùa chọc chọc con thỏ béo kia, cười nói: “Tiểu quận chúa, hôm nay cho thỏ ăn thịt sao?”

Bánh bao nhỏ nghiêm túc gật đầu, vươn hai tay đem con thỏ béo trên tay lên nói: “Hai khối thịt thịt ~~”

Như Thúy trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc mà nói: “A, sức ăn của nó lại tăng lên, về sau có thể bị béo đến đến mức không cử động được hay không a?”

Túc Vương Phi ở một bên xen miệng vào nói: “Thay vì lo lắng cho nó béo đến mức không cử động được, còn không bằng đi lo lắng cho hai con hồ ly chỉ ăn chay của ngươi đi.”

Như Thúy vừa nghe, lập tức khẩn trương: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ đại bạch cùng tiểu bạch sinh bệnh?”

Đại bạch cùng tiểu bạch là hai con hồ ly trắng, là mấy năm trước khi bọn họ còn ở Đồng Thành Túc Vương cùng Ôn Lương đi săn thú bắt được đem về cho Túc Vương Phi giải buồn, ai biết lại bị hai người ngốc nghếch nuôi thành hồ ly ăn chay, sau Vương phi lại có thai nên muốn chăm sóc bánh bao nhỏ, cho nên liền đem kia hai con hồ ly kia giao cho Như Thúy nuôi, hiện tại hai con hồ ly kia đã thành sủng vật của Như Thúy.

“Ngươi mấy ngày nay không ở đây, chúng nó thoạt nhìn rất không có tinh thần.” Túc Vương Phi cười nói, “Ngay cả cà rốt cũng không gặm.”

Như Thúy bình tĩnh, “Không có việc gì, chúng nó đã ăn nhiều cà rốt, muốn đổi khẩu vị.”

“……”

Một bên nha hoàn Như Lam nhìn hai người ngốc nghếch nào đó đang ghé vào nhau cùng thảo luận nên cho hồ ly ăn đồ ăn chay gì để đổi khẩu vị, tức khắc cái loại cảm giác vô lực của trước đây trở về, yên lặng tránh xa ra.

Hàn huyên được một lát, Túc Vương Phi liền mượn cớ đem Như Thúy đi vào nội thất nói chút chuyện riêng của nữ nhi.

Chuyện riêng của nữ nhi? Đương nhiên là nhà mẹ đẻ quan tâm sinh hoạt phu thê hòa thuận của cô nương mới xuất giá cùng với con rể rồi.

Túc Vương Phi tuy rằng không phải mẫu thân của Như Thúy, nhưng hai người tốt xấu gì cũng cùng lớn lên, tình cảm sâu đậm, tự nhiên cũng quan tâm nàng một chút, hơn nữa Túc Vương Phi cũng đã sinh hai đứa con không có gì phải ngượng ngùng như một tiểu cô nương, một ít lời nói cũng hỏi rất tự nhiên, nhưng mà nàng vẫn nói bóng nói gió tránh hỏi thẳng, lại làm cho Như Thúy nghe mà không hiểu nàng nói cái gì, sau đó rốt cuộc mới hiểu được, Như Thúy liền thở dài.

“Làm sao vậy?” Túc Vương Phi kinh ngạc, nào có cô nương nào

về nhà thăm phụ mẫu khi đề cập tới vấn đề này lại thở dài.

Như Thúy cau mày lại, không có tinh thần gì mà nói: “Không phải nói phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa sao? Vừa mới bắt đầu trong hai ngày mỗi ngày đều có đánh nhau, so với khi ở thôn trang ta cõng tiểu quận chúa leo núi còn khiến người ta mệt mỏi hơn.”

Một lát sau, nghe hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của nàng, Túc Vương Phi đỏ mặt mà nhìn nàng. Uy uy uy, ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không? Phải là phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa a! Cái mà ngươi nói là yêu tinh đánh nhau mới đúng!