Chương 105

Hôm sau, mặt trời vừa lên, toàn bộ bãi săn Tây Sơn đã náo nhiệt lên. Sùng Đức hoàng đế đứng trên đài cao, tay cầm ống nhòm, từ nơi này có thể thu hết toàn bộ bãi săn thu hết vào mắt. Bên người hoàng đế có vài vị đại thần, trong đó cách gần hắn nhất là Ôn Lương với một bộ trường bào, hôm nay Ôn Lương không tính toán hơn thua, cho nên cách ăn mặc thoạt nhìn vô cùng nho khí, khiến mấy vị tướng quân bên cạnh nhìn mấy lần, có điều mọi người cũng đã quen tính cách không kềm chế được của vị quân sư này, cũng không có gì kỳ quái.

Sùng Đức hoàng đế quan sát trong chốc lát, buông ống nhòm, quay đầu cười nói với Ôn Lương, “Tử Tu, đại công tử nhà ngươi chiến tích không tồi, vừa ra tay chính là một con hỏa hồ ly, Đại hoàng tử mới săn con thỏ, bất quá, có đều vẫn lợi hại hơn ngươi nhiều.” Trắng trợn cười nhạo Ôn Lương là thư sinh vai không thể gánh, tay không thể xách. “……” Khóe miệng Ôn Lương run rẩy một lát, trong lòng mặc niệm “Trung quân ái quốc”, mới nói: “Hoàng Thượng, thần vẫn luôn không rõ, vì sao người phải để nghĩa tử của thần tham dự săn bắn mùa thu, người biết rõ hắn không thích hợp, gần đây thân rất hao tổn tâm trí với hắn đấy.” Phát giác tiểu cô nương càng ngày càng giống nam nhân, lo lắng sau này thật sự không gả ra ngoài được, Ôn Lương không thể không bắt đầu tính toán, xác thật rất là hao tâm tổn trí. Nghe ra oán giận trong lời nói của hắn, Sùng Đức hoàng đế không cho là đúng nói: “Hắn vẫn còn nhỏ, đừng quá quản chặt, chờ hắn lớn thêm một chút cũng không muộn. Hơn nữa lấy võ nghệ hiện tại của hắn, nhốt trong nhà không phải sẽ mai một sao.” Ôn Lương đen mặt, nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng, hắn đã mười ba tuổi.” Còn hai năm nữa liền cập kê nói chuyện định hôn, nhỏ cái gì? “Hả? Mười ba tuổi?” Biểu tình kinh ngạc này của Hoàng đế cũng không tính giả, “Trẫm cho rằng hắn chỉ mới mười tuổi, nhìn xác thật rất giống mười tuổi.” Nghe vậy, Ôn Lương yên lặng xấu hổ thay Ôn Ngạn Bình, dưỡng nhiều năm như vậy, vì sao tiểu cô nương vẫn không cải thiện vóc dáng chút nào vậy. Hắn làm phụ thân cũng có chút lo lắng nàng vĩnh viễn nhìn như đứa nhỏ sẽ gả không ra được a. “Hồi Hoàng Thượng, thần năm đó khi nhận nuôi hắn, thân thể hắn đã thiếu dinh dưỡng trầm trọng, lại bị trọng thương như vậy, đại phu nói tốc độ trưởng thành của hắn sẽ muộn hơn người bình thường một chút, lại qua hai năm nữa, phỏng chừng có thể được như người bình thường.” Quân thần hai người tùy ý trò chuyện, rõ ràng là nói về đại công tử của Ôn phủ, nhưng đại thần tướng sĩ xung quanh lại nghe không hiểu gì cả, cảm giác có bí hiểm gì đó mà bọn họ nghe không hiểu, rất có thâm ý.

Cũng bởi vì hoàng đế chú ý Ôn Ngạn Bình, cho nên mọi người cũng không tự chủ được mà dùng ống nhòm truy tìm kỵ sĩ nào đó đang gương cung trong cánh rừng, hai chân kẹp bụng ngựa, nửa người trên hơi hơi ngã ra, mũi tên trên tay như mưa rền gió dữ, trong tốc độ bay băng băng như thế, thế mà bắn trúng một con sói, khiếm người không khỏi reo hò. Bất kể là nhãn lực hay động tác bắn gϊếŧ, đều vô cùng chính xác, nếu so với tướng sĩ trong quân, dáng người nhỏ xinh mà mềm dẻo, tràn đầy năng lượng lượng và sức dẻo, khiến người ta không cách nào bỏ qua.

Ánh mắt mọi người chuyển qua gương mặt xán lạn đầy tươi cười của tiểu thiếu niên, đôi mắt xinh đẹp đầy ý cười cong thành hình trăng khuyết, dường như được điểm xuyết trong ánh nắng, cực kì xinh đẹp. Chẳng qua nhìn trái nhìn phải quan sát đứa nhỏ này, chỉ là một nam hài tử anh khí bừng bừng, không có gì đặc biệt cả. “Được lắm! Ôn đại công tử quả nhiên lợi hại!” Thị vệ bên người Đại hoàng tử kêu lên. Ôn Ngạn Bình đắc ý, khống chế ngựa cùng chạy song song với Đại hoàng tử, vô cùng hưởng thụ loại tốc độ chạy tự do tự tại này, Đại hoàng tử cũng có tâm tư so đấu với nàng, tốc độ không yếu chút nào, rất nhanh, hai con ngựa đã chạy đến thật xa. Nhưng mà, hai người này lại khiến thị vệ cùng những người theo sau ăn khổ, thuật cưỡi ngựa không được tinh thông như hai người, lại không thể kém quá xa miễn cho khiến người ta xem thường, nếu khiến Đại hoàng tử không thích vậy càng mất nhiều hơn được. Cho nên mọi người chỉ có thể cắn chặt răng, nỗ lực đuổi theo, suốt một ngày, thật là khổ không nói nổi. Thời gian săn bắn mùa thu là năm ngày, hai ngày đầu nổi bật nhất chính là Đại hoàng tử và Ôn Ngạn Bình, những người khác đều không có thành tích tốt như bọn họ. Mặc dù hâm mộ ghen tị, nhưng lại không cách nào bày ra bộ dáng chua xót. Không có biện pháp, Đại hoàng tử là quý nhân, hiện tại trên người lại có công trạng, ai dám bất kính với hắn? Mà Ôn Ngạn Bình còn nhỏ tuổi, xác thật là dựa vào thực lực thiện xạ của nàng, so với tiểu quái vật như nàng sao? Thôi đi, phàm nhân sẽ tức chết. Đối mặt với các loại ánh mắt hâm mộ ghen tị, Ôn đại nhân lệ rơi đầy mặt tỏ vẻ: Đó thật sự là cái nữ hài tử sao, chẳng qua là lớn lên tương đối anh khí một chút thôi, cứ khen ngợi nàng như thế! Sẽ làm nàng quên mất kỳ thật mình là nữ hài tử đó! Đương nhiên, còn có một số người không rõ sự thật, không vừa mắt Ôn Ngạn Bình nổi bật, quyết định phải giáo huấn nàng, còn kết quả bị phản giáo huấn ngược lại, tuy bọn họ từng nghĩ thầm định đi tìm hoàng đế cáo trạng, nhưng vấn đề là còn chưa kịp hành động, tất cả dấu vết đã bị người ta hủy hết, mẹ nó thật là chịu đủ quá rồi. Mà hai ngày này Hạng Thanh Xuân vẫn luôn đi theo phía sau Đại hoàng tử và Ôn Ngạn Bình vì người nào đó chùi đít, sắc mặt hắn cũng không sao tốt lắm, cắn chặt răng, gần như muốn kéo đứa nhỏ thích gây chuyện này về đét mông, chẳng trách sư phụ muốn hắn giúp đỡ, Ôn Ngạn Bình chính là đứa nhỏ kéo cừu hận mà! Ngoài hai người này, săn thú mùa thu năm nay còn có rất nhiều thiếu niên tài tuấn kiệt xuất trong kinh thành, như con trai của Binh Bộ thượng thư Phùng Cảnh, con trai của Vệ Quốc Hầu Nghiêm Khác, con trai của Hộ Bộ thượng thư Vệ Triều Ấp, con trai của Thừa tướng Lục Thiếu Đình…… Nhóm người trẻ tuổi kiệt xuất này, đều được hoàng đế khen ngợi, nhất thời nổi bật vô song. Buổi tối, bọn thị vệ nướng con nai hôm nay hoàng đế săn được lên, mọi người ngồi thành một vòng vây quanh lửa trại, chủ vị là hoàng đế cùng các hoàng tử, tiếp theo là theo thứ tự chức quan mà ngồi. Ôn Ngạn Bình ngồi bên cạnh Ôn Lương, đôi mắt xoay tròn chuyển quanh, sau đó duỗi móng vuốt với bình rượu trên bàn. “Bang” một tiếng, móng vuốt bị đánh, Ôn Ngạn Bình vội vàng rút tay về hô đau, ủy khuất nhìn Ôn đại nhân. Sắc mặt Ôn Lương không đổi thu lại tay đánh người, khí định thần nhàn mà đối diện với ánh mắt 囧 bốn phía, sau đó vô cùng ôn hòa nói với tiểu cô nương: “Ngạn Bình, uống rượu thương thân hỏng việc, nương con dặn không cho phép con uống rượu. Hơn nữa thể chất con không tốt, sẽ say.” Hai ly đã gục chính là loại người này. “Nhưng không phải cha cũng tham lam rót đầy rượu vào ly sao.” Ôn Ngạn Bình không công bằng kháng nghị. Ôn Lương liếc xéo nàng, bình tĩnh nói: “Ta là nam nhân.” “…… Con cũng là nam tử hán!” Ôn Lương thở dài trong lòng, sau đó sờ sờ đầu “Nam tử hán”, nói: “Ngoan, ăn nhiều thịt uống ít rượu, xong rồi ngoan ngoãn trở về ngủ, nam tử hán phải nghe lời.” “……” Khi Hạng Thanh Xuân đi tới, liền nghe hai phụ “Tử” đối thoại với nhau như thế, trong lòng lướt qua một chút khác thường, giống như bắt được cái gì đó. Chẳng qua chưa cho hắn nghĩ kỹ, Ôn Ngạn Bình nhìn thấy hắn lập tức vẫy tay với hắn kêu lên: “Hồ ly tinh, chân thỏ nướng của đệ ~~” Hạng Thanh Xuân trừng mắt liếc nàng một cái, phóng chân thỏ đã nướng chín tới trước mặt nàng, sau đó ngồi vào bên người Ôn Lương, sắc mặt bình đạm lại trầm ổn. Nhìn chân thỏ được nướng chín vàng, bề ngoài còn có váng dầu vàng óng, mùi hương nứt mũi, Ôn Ngạn Bình hoan hô một tiếng, ngẩng đầu nhe răng cười với hắn, a ô một ngụm cắn lên chân thỏ kia, nàng bị nóng đến dậm chân, nhìn mà buồn cười không thôi, cuối cùng vẫn là Ôn Lương tốt bụng rót ly trà lạnh đưa qua. Rốt cuộc cũng được ăn chân thỏ thơm ngào ngạt, vẻ mặt Ôn Ngạn Bình đầy thỏa mãn, nói với Hạng Thanh Xuân: “Hồ ly tinh, huynh tìm ở đâu được một gã sai vặt có tài nướng thịt lợi hại như vậy? Có thể tặng hắn cho đệ được không, đệ dùng Tiểu Lộ Tử trao đổi với huynh.” Từ khi phát hiện gã sai vặt bên cạnh Hạng Thanh Xuân là một tay nướng thịt cực ngon, Ôn Ngạn Bình chỉ cần muốn ăn liền sẽ trực tiếp đến chỗ Hạng Thanh Xuân gọi món ăn, mà Hạng Thanh Xuân mỗi lần đều bị nàng làm phiền đến mức chỉ có thể để gã sai vặt của mình vất vả một chút. Hạng Thanh Xuân chưa mở miệng, Ôn Lương đã một đánh một cái lên đầu tiểu cô nương, cười tủm tỉm hỏi: “Ngạn Bình không thích Tiểu Lộ Tử đến vậy sao?” Trên mặt lại là một mảnh uy hϊếp, an bài một tên thái giám bên người nàng đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn, dám không nghe lời, trực tiếp an bài ma ma giáo dưỡng võ lực cường hãn. “…… Không, không có, Tiểu Lộ Tử rất tốt, con rất thích.” Quay đầu, lệ rơi đầy mặt: Ôn đại nhân cười như vậy thật đáng sợ a!! Giải quyết con gái xong, Ôn Lương cười nói với Hạng Thanh Xuân: “Mấy ngày này vất vả cho con rồi.” Xung quanh âm thanh rất ầm ỹ, uống rượu nói chuyện phiếm vây quanh lửa trại ca hát khiêu vũ, lời này có vẻ có chút mơ hồ. Hạng Thanh Xuân nhìn Ôn Lương, ánh mắt u ám, nói: “Chức trách mà thôi, cũng không vất vả.” Ôn Lương gật đầu, nhàn nhạt nói: “Còn hai ngày nữa, con vất vả một chút, đừng để…… người bên cạnh Đại hoàng tử không ít, tâm tư khác nhau, cũng không tốt để thân cận, con phải cẩn thận. Ta thấy đích tử của Binh Bộ Thượng Thư, tuổi còn trẻ, lại là một nhân tài, không thể khinh thường.” Ánh lửa nhấp nháy trên mặt, trên mặt thiếu niên tú mỹ tao nhã treo mỉm cười, thoạt nhìn là một thiếu niên văn nho nhã khí khái, nhưng sắc bén giữa mày lại phá hủy phần mỹ cảm kia, thêm mấy phần nhạy bén, lắng đọng vừa giảo hoạt. Ôn Ngạn Bình một bên ngạm chân thỏ được nướng đến thơm ngào ngạt, một bên dựng lỗ tai lắng nghe hai người nói chuyện, đáng tiếc đó chỉ là mấy lời ít ỏi, lời nói sắc bén ẩn giấu quá sâu, ngược lại nàng nghe mà không hiểu ra sao, quả nhiên chỉ số thông minh của nàng theo không kịp cha thông minh và hồ ly tinh. Có điều, nghe ý tứ của cha nàng, giống như có người muốn đối phó hồ ly tinh phải không? Đối với Hạng Thanh Xuân, Ôn Ngạn Bình vẫn rất có cảm tình. Lúc mới gặp mặt, tuy từng có không thoải mái, gặp mặt liền phải đấu đến ngươi ta chết sống, nhưng những năm gần đây cãi nhau ầm ĩ qua đi, vốn ghét nhau như chó với mèo lại biến thành tình cảm huynh đệ như hiện tại (tiểu cô nương tự mình cho rằng như vậy). Hơn nữa bởi vì Hạng Thanh Xuân tính cách người này tương đối cố chấp u ám, không giống những chi sĩ hoặc vệ giáo đồ chính trực luôn miệng nói quy củ cùng quân tử, là người cực có chính kiến của mình, cho nên Ôn Ngạn Bình rất thích nói chuyện với hắn, làm chuyện xấu gì cũng thích tìm hắn quyết định, thường xuyên qua lại, cảm tình tự nhiên tốt lên. Hơn nữa những năm gần đây, mặc dù trên mặt Hạng Thanh Xuân luôn là thần sắc chán ghét, nhưng trước giờ đều không từ chối bất cứ yêu cầu gì của nàng, khiến nàng cảm thấy mình cùng hồ ly tinh quả nhiên là huynh đệ tốt, ai dám khi dễ huynh đệ của nàng, đánh chết kẻ đó. Đang lúc nàng cân nhắc có phải ai đó đang đối phó với Hạng Thanh Xuân hay không, con trai của Vệ Quốc Hầu Nghiêm Khác chạy tới như một làn gió, kêu lên: “Ngạn Bình đệ, bên kia có cảnh đẹp, chúng ta qua đó nhìn một cái đi.” “Là cái gì?” Ôn Ngạn Bình quả nhiên động ta.a. “Bên kia có thị vệ đang tổ chức thi đấu vật, ta biết tiểu tử đệ sẽ thích mà.” Nghiêm Khác cười với nàng, lộ ra một hàm răng trắng. So sánh với vóc dáng lùn tịt của Ôn Ngạn Bình, Nghiêm Khác mười bốn tuổi thân hình cường tráng, xa xa nhìn lại giống như dáng vẻ người trưởng thành, phỏng chừng về sau còn sẽ tiếp tục cao lên, đối lập với người nào đó, xác thật là một bi kịch. Rõ ràng chỉ kém nhau một tuổi, nhưng hiện thực này rất bi ai nha, thật sự là khiến người ta khóc thương tâm một phen mà. Mà Ôn Ngạn Bình cùng Nghiêm Khác quen biết với nhau, cũng bắt đầu từ vấn đề chiều cao, khi mới gặp mặt, Nghiêm Khác nói một câu “Tiểu chú lùn”, vì thế hai người đánh nhau, lúc ấy chỉ có Hạng Thanh Xuân thư sinh tay trói gà không chặt, căn bản không cách nào ngăn lại, vì thế hai người đánh đến mức khó mà chia lìa, không ai có thể khuyên giải, cuối cùng kết thúc bằng Ôn Ngạn Bình nguy hiểm đánh Nghiêm Khác quỳ rạp trên mặt đất. Cũng có thể nói, không đánh không quen, đánh với nhau một trận, hai người không chỉ không ghi hận, ngược lại bởi vì thưởng thức võ nghệ của đối phương mà biến thành huynh đệ tốt, khi gặp mặt thường xuyên phải đánh một trận luận bàn võ công. Thấy hai người kề vai sát cánh đu xa, sắc mặt Ôn Lương và Hạng Thanh Xuân đều rất không tốt, hàm răng hai người đều cắn chặt đến kêu kẽo kẹt. Sau một lúc lâu, Ôn Lương mới phản ứng lại được, không thể hiểu được nhìn đồ đệ của mình, không biết tại sao sắc mặt hắn đột nhiên không tốt. Phát hiện hắn nghi hoặc, Hạng Thanh Xuân nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nhưng thật ra trong lòng lại kỳ quái nguyên nhân tại sai sắc mặt sư phụ cũng không tốt, chẳng lẽ sư phụ không vừa mắt Nghiêm Khác? Hai nam nhân tâm tư khác nhau đều không tìm tòi nghiên cứu rõ việc này, nhanh chóng buông ra. Hai ngày sau, Ôn Ngạn Bình phát giác không hiểu sao mình lại gặp bi kịch, không chỉ bị Ôn Lương phái người đi theo một tấc cũng không rời, hơn nữa Hạng Thanh Xuân còn không thể hiểu được mà không phản ứng nàng, mỗi lần gặp mặt đều là bộ dáng lãnh diễm cao quý, thậm chí vô cùng hung tàn không cho phép gã sai vặt của hắn làm thịt nướng cho nàng. Không có thịt nướng, quả thực là muốn xẻo tâm can nàng mà! Tuy Ôn Ngạn Bình không biết mình làm sai cái gì, cũng cảm thấy hồ ly tinh thích buồn bực như nữ nhân, nhưng trong lòng nhớ có người muốn gây phiền toái cho hắn, cho nên hai ngày này tới cũng nhìn chằm chằm hắn, chẳng qua mấy ngày nay vẫn gió êm sóng lặng, khiến nàng bắt đầu cảm thấy mình hiểu sai rồi. Nhưng mà, vào một ngày cuối cùng, nàng quyết định không để ý đến việc này nữa mà cùng đi săn thú với Nghiêm Khác, đột nhiên phát hiện không để mắt một cái, thế mà Hạng Thanh Xuân đã không thấy đâu.