Chương 104

Tây Sơn ở hướng tây bắc của kinh thành, từ xưa đến nay đó là khu vực săn bắn của hoàng gia, xuất phát từ kinh thành, cần đi một ngày thời gian mới có thể đến. Bãi săn của Tây Sơn thuộc đại doanh Tây Bắc, phạm vi bãi săn tương đối lớn, đông tây nam bắc cách nhau khoảng ba bốn trăm dặm, trong đó phân bố địa hình khác nhau tùy thuộc vào các loại thú phân bố, phân biệt thành sáu bảy chục khu nhỏ, mỗi lần đi đều tới một số khu săn không nhất định. Sáng sớm đội ngũ liền xuất phát.

Ôn Ngạn Bình mặc một thân kỵ trang màu tím, viền đen, nhìn sạch sẽ nhanh nhẹn, làm nổi bật anh khí bừng bừng của tiểu cô nương. Như Thúy và Ôn Lương nhìn chăm chú tiểu thiếu niên tư thế oai hùng toả sáng trong tia nắng ban mai, trong lòng đột nhiên hoài nghi đậy thật sự là tiểu cô nương sao? Rõ ràng là tiểu thiếu niên tư thế hiên ngang oai hùng mà, dù là những nam nhân chân chính cũng rất ít người so được với nàng. Đột nhiên trong lòng Ôn Lương có chút không xác định được, tương lai con gái lớn thật sự có thể gả ra ngoài sao? Sẽ không có một ngày nào đó đột nhiên nàng dẫn một cô nương trở về, nói với hắn đây là thê tử của nàng chứ? Cái này thật là đáng sợ……= = Lâm vào rối rắm tiếng lòng Ôn đại nhân run rẩy, quyết định sau khi săn bắn mùa thu kết thúc trở về, tiếp tục bắt tiểu Ngạn Bình ở nhà học tập nữ công, hắn cũng không tin bằng bản lĩnh của mình, còn có ma ma trong cung dạy dỗ mà không dạy thành thục nữ được. Ba đứa nhỏ không biết rối rắm của cha nương, nhìn thấy Ôn Ngạn Bình đi tới, A Tuyết kêu lên vui vẻ rồi vọt tới, được Ôn Ngạn Bình bế lên, sau đó bắt đầu chơi vứt cao cao, tiếng thét chói tai vui vẻ của đứa nhỏ vang vọng trong buổi sáng sớm yên tĩnh. Chơi với A Tuyết xong, Ôn Ngạn Bình lần lượt ôm Trường Trường và Quý Quý, ba bánh bao nhỏ vây quanh bên người nàng, ngửa đầu nhìn cách ăn mặc đầy anh khí, thậm chí Quý Quý còn duỗi tay nhỏ lôi kéo vạt áo viền đen trên y phục của nàng. “Đại ca, đi đâu sao?” Trường Trường hỏi. A Tuyết nhịn không được, khát vọng kêu lên: “Đại ca, A Tuyết cũng đi ~~” Quý Quý tương đối thích xiêm y này, lôi kéo không bỏ, mắt to chớp chớp, tỏ vẻ muốn cùng các ca ca ở bên nhau. “Không thể được, các đệ còn quá nhỏ, không thể đi bãi săn săn thú.” Ôn Ngạn Bình tươi cười thân thiết lần lượt xoa đầu từng bánh bao nhỏ, lại nói: “Nhưng các đệ yên tâm, ca ca nhất định sẽ săn rất nhiều thỏ con đem về cho Trường Trường và A Tuyết.”

Không ngờ Trường Trường lại lắc đầu nói: “Không cần, có Đại Bạch và Tiểu Bạch rồi, thỏ thỏ sẽ ăn chúng nó.” Bởi vì tiểu quận chúa của Túc Vương phủ nuôi một con thỏ chỉ ăn thịt, mỗi lần con thỏ kia nhìn thấy hai con hồ ly, liền hung mãnh há miệng nhào tới muốn ăn thịt chúng nó, vì thế bánh bao nhỏ không có ấn tượng tốt. A Tuyết nghĩ nghĩ, ôm một chân nàng, nói: “A Tuyết muốn đi cùng đại ca ~~” Quý Quý thấy thế, cũng ôm một chân khác của nàng, mắt trông mong mà nhìn nàng, mềm như bông mà nói: “Quý Quý đi cùng đại ca ~~” Trường Trường nhìn một lát, chạy đến chỗ Ôn Lương, ôm một chân hắn, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ đắc ý, “Trường Trường đi cùng cha.” Hiển nhiên Trường Trường mới là thông minh nhất, biết phụ thân mới là người quyết định, đại ca có lợi hại cũng phải nghe lời phụ thân. Chỉ cần thu phục được phụ thân, đi chơi ở đâu đã không còn là chuyện lớn gì. Tất nhiên Ôn Lương biết ý của con trai lớn, trong lòng không khỏi buồn cười. Tính cách của ba đứa nhỏ thật là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, con trai lớn thông minh quá mức, do quá thông minh, cho nên ngày thường thích nghiêm mặt làm vẻ mặt ổn trọng như ông cụ non, hoàn toàn làm người ta bỏ qua tuổi của nhóc. A Tuyết lại hoạt bát quá mức, đơn giản mà nói chính là sợ thiên hạ không loạn, có trò gì vui tuyệt đối không thể thiếu nhóc, trò đùa dai nào cũng là nhóc dẫn đầu —— con trai lớn bày kế, ẩn sau màn. Con gái nhỏ ngoan ngoãn thành thật, thành thật đến mức chưa nói dối bao giờ, một là một, hai là hai, có đôi khi lời hay lấy lòng người cũng không nói, thật là vô cùng sầu người. Cuối cùng, Ôn Lương lấy ra phong phạm "nhất gia chi chủ", không chút khách khí mà bác bỏ yêu cầu của ba bánh bao nhỏ, hơn nữa cảnh cáo con gái lớn để nàng thu liễm một chút, mới mang theo nàng ra cửa. ******************** Lúc chạng vạng, đoàn người đã tới ngoài rìa Tây Sơn, phóng tầm mắt ra xa, hoàng hôn buông xuống, cây rừng xanh um, cỏ cây tươi tốt, rất có ý cảnh. Tới nơi, Ôn Ngạn Bình nhảy từ xe ngựa xuống, lười biếng duỗi eo. Rất nhanh, bọn người hầu đã dựng lều trại lên, Tiểu Lộ Tử đi theo phía sau Ôn Ngạn Bình, ôn tồn mời nàng vào lều trại nghỉ tạm. Ngồi xe ngựa một ngày, Ôn Ngạn Bình chỉ cảm thấy xương cốt ê ẩm, hiện tại hận không thể lập tức nhảy lên lưng ngựa đi dạo quanh một vòng, làm sao chịu an an phận vào lều trại nghỉ tạm chứ, tròng mắt xoay tròn đảo tới đảo lui, Tiểu Lộ Tử nhìn mà hãi hùng khϊếp vía. Lúc này, đám người Vệ Triều Ấp đi tới. “Tiểu sư đệ!” Mạc Tiềm cao hứng đi tới, nói: “Hiện tại sắc trời chưa tối, chúng ta cưỡi ngựa đi quanh phụ cận lưu một chút.” Quả thực là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu tới, Ôn Ngạn Bình đương nhiên là không có ý kiến, vội sai thị vệ dắt ngựa của nàng tới. Vệ Triều Ấp và Chu Chửng Húc nhìn thoáng qua nhau, sau đó âm thầm lắc đầu thở dài, bất luận qua mấy năm, tiểu béo vẫn là một gia hỏa ngốc đơn giản, lúc làm việc chưa bao giờ suy xét quá nhiều, mà Ôn Ngạn Bình lại e sợ thiên hạ không loạn, hai người vô cùng hợp phách, thường làm ra một số chuyện khiến người ta tức đến vô lực. “Trời sắp tối rồi, vẫn không nên ra khỏi sân bãi.” Hạng Thanh Xuân trực tiếp phản đối, trừng Mạc Tiềm nói: “Lúc nãy sư phụ nói thế nào, ngươi quên rồi sao?” Sau khi Mạc Tiềm nghe xong, gãi gãi đầu, hắc hắc cười một tiếng, vội xin lỗi. Đối với chuyện Ôn Ngạn Bình lần này có thể tới Tây Sơn săn bắn mùa thu, những người khác cũng không ngoài ý muốn, càng không biết nàng có thể tới đây hoàn toàn là phúc của hoàng đế. Mà Hạng Thanh Xuân biết Ôn Lương vốn là không định để nàng tới đây, hiện tại lại chạy tới, trong lòng rất giật mình, lúc trước khi nhìn thấy nàng trên xe ngựa, còn không dám tin tưởng một trạn, lại cân nhắc, liền cảm thấy trong đó có nội tình gi đó. Vừa rồi khi bọn họ vừa thu xếp ổn thỏa xong, Ôn Lương liền vội vội vàng vàng đi tới, nói mấy câu với bọn họ, để bọn họ để ý đến tiểu sư đệ. Kỳ thật bọn họ cảm thấy lấy võ nghệ của Ôn Ngạn Bình, căn bản không cần bọn họ nhìn chằm chằm, có điều thấy thần sắc Ôn Lương không đúng, bộ dáng giống như rất lo lắng, chỉ có thể đồng ý. Tuy bọn họ cũng cảm thấy Ôn Lương quản con trai nuôi này quá chặt, nhưng nghĩ đến Ôn Lương không phải người bắn tên mà không có đích, tất có thâm ý riêng, cho nên mấy thiếu niên cũng không hỏi rõ hắn. Ôn Ngạn Bình vừa nghe là ý tứ của Ôn Lương, tức khắc ỉu xìu. Mạc Tiềm cười ha hả sờ sờ đầu nàng, nói: “Nếu không chúng ta đến rừng cây phía trước đi dạo, thăm dò đường, không đi vào thì không sao.” Qua ba năm, Mạc Tiềm từ một đại mập mạp biến thành tiểu mập mạp, tuy vẫn béo hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không tính là quá béo, gầy xuống, ngũ quan trên mặt không bị thịt dư chen lấn, thoạt nhìn rất đẹp mắt. Cũng không biết có phải lúc trước quyết tâm muốn cưới Tôn Tiếu Tiếu quá mãnh liệt hay không, vì một câu của Tôn Tiếu Tiếu không thích nam nhân quá béo, vậy mà có thể trong sự gấp gáp nhét thức ăn của Mạc mẫu gầy xuống. Hai năm trước cưới Tiếu Tiếu cô nương yêu quý, trải qua ngày tháng vợ chồng son rất có tư có vị, quả thực là ngọt chết người ta, nhưng bụng Tôn Tiếu Tiếu vẫn không truyền đến tin tức gì, khiến Mạc mẫu không khỏi nóng nảy một chút, nhưng dáng vẻ tiểu mập mạp vẫn cứ không vội, thậm chí vì thế mà khuyên bảo Mạc mẫu qua mấy năm nữa mới muốn có con, nhiều lần chọc Mạc mẫu tức giận đến dậm chân. Ôn Ngạn Bình đương nhiên đồng ý, lôi kéo Mạc Tiềm nhanh như chớp chạy đến rừng cây cách doanh trướng không xa. Đám người Vệ Triều Ấp Hạng Thanh Xuân liếc nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo. Dạo quanh rừng cây một vòng xong, sắc trời đã tối, mới vừa trở lại trước doanh trướng, liền nghe thấy một trận tiếng vó ngựa, hơn nữa tiếng vó ngựa kia giống như chạy về hướng này. Mấy người nhìn lại, nhìn thấy kỵ sĩ trên ngựa là một thiếu niên anh khí bừng bừng phấn chấn, bên hông đeo đai lưng màu xanh ngọc, phía trên đeo ngọc bội long phượng. Là Đại hoàng tử. Đại hoàng tử xoay người xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn tiêu sái, vô cùng soái khí. Đám người Vệ Triều Ấp nhanh chóng tiến lên hành lễ thỉnh an. Đại hoàng tử đứng trước mặt Ôn Ngạn Bình tươi cười sang sảng, nói: “Ngạn Bình, sao không đi dạo vậy?” Ôn Ngạn Bình đánh giá ngựa của hắn, trên mặt mang cười, nói: “Trời sắp tối, cha thần dặn thần không cần chạy loạn, còn có vài vị sư huynh bồi mà, dù sao ngày mai liền có thể đi săn thú, tạm thời không vội.” Nói xong, nhún nhún vai, bộ dáng không thèm để ý. Đại hoàng tử nhìn về phía đám người Vệ Triều Ấp, khi đôi mắt lướt qua Hạng Thanh Xuân, ánh mắt lạnh băng mới tốt hơn một chút, cười nói: “Ôn tiên sinh cũng quản ngươi quá chặt rồi, đáng lý ra nam hài tử nên rèn luyện nhiều mới phải, giữ trong phạm vi an toàn thì không cách nào trưởng thành được.” Dáng vẻ Ôn Ngạn Bình như tìm được tri âm bộ, bắt đầu cùng Đại hoàng tử ngươi một lời ta một ngữ mà đối đáp, xem trong mắt người ngoài, quan hệ của hai người giống như vô cùng tốt. Trái lại đám người Vệ Triều Ấp ở một bên, chỉ có thể ngẫu nhiên nói được một hai câu. Hạng Thanh Xuân âm thầm nôn nóng, trong lòng rất muốn xách tiểu tử xấu nào đó đang trò chuyện vui vẻ với Đại hoàng tử đi hành hung một trận, biết rõ Đại hoàng tử không có ý tốt, nhưng còn cố tình làm như thân quen với Đại hoàng tử lắm, gương mặt tươi cười lễ độ, rất khéo léo đưa đẩy, đều là một ít khôn vặt, chẳng trách Ôn Lương không yên tâm với nàng. So sánh với Hạng Thanh Xuân nôn nóng, đám người Vệ Triều Ấp cảm thấy Hạng Thanh Xuân khéo đưa đẩy đanh đá chua ngoa căn bản không phải Ôn Ngạn Bình non nớt có thể so sánh, nhìn Hạng Thanh Xuân đã bái Ôn Lương làm thầy, bên ngoài xem ra không cùng chiến tuyến với Đại hoàng tử, nhưng Đại hoàng tử không chỉ không tức giận với hắn, vẫn đối đãi tốt với hắn như lúc ban đầu, có chuyện lớn gì cũng tìm hắn, quả nhiên là hồ ly tinh quỷ kế đa đoan, rất biết cách mê hoặc nhân tâm. Hẹn Ôn Ngạn Bình ngày mai cùng đi săn thú xong, Đại hoàng tử mới dẫn theo tùy tùng rời đi. Săn bắn mùa thu năm nay, Hoàng Thượng khâm điểm năm vị hoàng tử đi cùng: Đại hoàng tử mười bảy tuổi, Nhị hoàng tử mười sáu tuổi, Tam hoàng tử mười bốn tuổi, Tứ hoàng tử mười tuổi, Ngũ hoàng tử chín tuổi. Theo các hoàng tử trưởng thành, giữa các hoàng tử sóng ngầm mãnh liệt, ngầm bắt đầu triển khai tranh đấu vì vị trí kia, như Đại hoàng tử hiện tại đã liên tiếp bắt đầu tiếp xúc với triều thần, được một số đại thần âm thầm ủng hộ. Đại hoàng tử chú ý đến Ôn Ngạn Bình cũng không kỳ quái, lấy địa vị thanh danh cùng tài trí hiện tại của Ôn Lương, nếu có thể được Ôn Lương ủng hộ, việc tranh vị trí kia cực kỳ có lợi cho hắn. Đương nhiên, mấy năm trước chuyện Đại hoàng tử tính kế Ôn Lương, Đại hoàng tử biết không thể gạt được Ôn Lương, nhưng hắn tin rằng chỉ cần Ôn Ngạn Bình ủng hộ hắn, Ôn Lương vì nàng, tất nhiên đến lúc đó sẽ có suy xét lựa chọn. Sau khi Đại hoàng tử rời đi, Ôn Ngạn Bình mời mấy người vào trướng uống trà, để Tiểu Lộ Tử canh giữ ở bên ngoài. “Tiểu sư đệ, ngày mai đệ thật sự muốn cùng đi săn thú với Đại hoàng tử sai?” Vệ Triều Ấp hỏi. Chu Chửng Húc liếc nhìn lão thần Hạng Thanh Xuân đang ở đây, nói theo: “Đúng vậy, tiểu sư đệ, hãy suy nghĩ kỹ lại đi.” Bởi vì có Hạng Thanh Xuân ở đây, hắn cũng ngượng ngùng nói trong lòng Đại hoàng tử có quỷ. Ôn Ngạn Bình hào sảng uống cạn chén trà, lau đem miệng cười nói: “Không có gì, Đại hoàng tử đã hẹn đệ vài lần rồi, lúc này nên cho hắn chút mặt mũi.” Sau đó nhìn về phía Hạng Thanh Xuân, đắc ý hất cằm, hừ hừ nói: “Quyết định vậy đi, lần này đẹ muốn săn thật nhiều thật nhiều hồ ly, hồ ly hồng, hồ ly trắng, hồ ly xám, hồ ly xanh, hồ ly hoa……” Mọi người mặt đầy hắc tuyến, sao lại chuyển đến hồ ly rồi? Nhưng ngược lại Hạng Thanh Xuân vô cùng bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không thèm động, uống trà xong liền đứng dậy. Hắn vừa muốn rời đi, Ôn Ngạn Bình liền nhảy tới nhéo ống tay áo hắn, ngăn động tác hắn lại. Ôn Ngạn Bình một tay kéo hắn vào trong một góc, trừng hắn nói: “Hồ ly tinh, huynh là người của Đại hoàng tử đúng không?” Hạng Thanh Xuân trừng lại nàng, trách mắng: “Con nít con nôi đừng tùy tiện đoán lung tung.” Chuyện trên triều đình hắn cũng không muốn nói cho nàng. Ôn Ngạn Bình nhăn mũi nhìn lại hắn, chẳng hề để ý nói, “Huynh cho rằng đệ không phát hiện ra mỗi lần Đại hoàng tử nhìn về phía huynh ánh mắt rất có thâm ý sao, hai ta đã thân nhau như vậy rồi, cũng đừng phủ nhận, mặc kệ huynh là người của ai, dù sao cha đệ cũng là ân sư của huynh, điểm này sẽ không thay đổi, huynh cũng không thể làm chuyện gì khi sư diệt tổ đó!” Ngón tay giấu trong ống tay áo run rẩy, Hạng Thanh Xuân có xúc động muốn xách tiểu quỷ đáng ghét này lên hành hung một trận. Nhìn bộ dáng “Đệ biết huynh có một bụng ý nghĩ xấu, cho nên đệ mới có thể thành thật nói cho huynh như vậy” của nàng, Hạng Thanh Xuân không khỏi hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, mới nói: “Miệng của đệ không thể sạch sẽ chút sao? Chuyện của ta đệ không cần phải xen vào, còn chỗ Đại hoàng tử, đệ cũng ít tiếp cận đi, miễn cho chọc thêm phiền toái cho sư phụ.” Ôn Ngạn Bình làm mặt quỷ với hắn, nhảy bắn chạy đến chỗ Mạc Tiềm. Nhìn mấy thiếu niên kia đang trò chuyện với nhau thật vui, thậm chí tiểu béo còn duỗi tay bá chặt cổ Ôn Ngạn Bình, hai người cười thành một đoàn. Ánh mắt Hạng Thanh Xuân hơi trầm xuống, nhịn xuống xúc động muốn kéo hai người ra. Hắn cảm thấy tính tình gần đây của mình thật sự không tốt lắm, mà người khiến hắn thành như vậy, chính là tiểu tử xấu kia. Cảm giác này thật là quá không xong, nhất định phải bài trừ nó! Tác giả có lời muốn nói: Hồ ly tinh đáng thương, loại tâm tư thiếu niên vi diệu này, nan kham bối rối, chậc chậc chậc ~~ Mà tiểu cô nương Ngạn Bình, hiện tại là một tiểu hán tử thần kinh thô, cho nên quá mức chờ mong nàng.