Chương 103

Trong Phượng Tường cung, các tôn thất phu nhân ngồi trong điện nói chuyện với Hoàng Hậu, đến khi thời gian không sai biệt lắm liền cáo từ rời đi, chỉ còn lại Ôn thái sư phu nhân Hạ thị cùng ba đứa nhỏ còn nhỏ tuổi ở lại làm bạn.

Các phu nhân rời đi đương nhiên nhìn ra được Triệu Hoàng Hậu đối xử khác biệt với Hạ thị, nghe nói Hoàng Hậu cực yêu thích ba đứa nhỏ của Thái sư phủ, thường xuyên triệu kiến Ôn phu nhân mang ba đứa nhỏ tiến cung làm bạn. Trong lòng ít nhiều gì cũng có chút hâm mộ lẫn ghen tị, có điều trong lòng mọi người biết rõ, hành động này của Triệu Hoàng Hậu, chẳng qua là vì Tứ hoàng tử mượn sức Đương Triều thái sư mà thôi, hiện tại ba đứa nhỏ chỉ là tiểu hài nhi, nếu yêu thích cũng không thể bằng con trai của mình. Nếu trượng phu của các nàng cũng là Thái sư được đương kim hoàng đế sủng ái, còn có Trấn Quốc Công phủ chống lưng, con gái của các nàng cũng có thể được hưởng vinh hạnh này.

Hoàng Hậu trên mặt tươi cười đoan trang ôn hòa, nhìn qua cực kì hoàn mỹ, thêm một phân ngại nhiều giảm một phân chê ít, gãi đúng chỗ ngứa, giống như một lớp mặt nạ đeo trên mặt, khiến người ta không bắt bẻ được chút sai lầm nào.

Như Thúy cô nương mượn tư thế uống trà nhanh lẹ liếc Hoàng Hậu một cái, trong lòng nói thầm, vẫn luôn cảm thấy Hoàng Hậu cười như vậy không thấy mệt mỏi sao, xem ra công việc Hoàng Hậu rất khó làm a! Phía trên có mẹ chồng Thái Hậu suốt ngày gây khó dễ đủ điều, bên cạnh còn có đám phi tần suốt ngày muốn đào góc tường nàng, phía dưới còn có các hoàng tử như hổ rình mồi với con trai nàng, còn phải hiền huệ khoan dung rộng lượng làm gương tốt, dù tức giận cũng chỉ có thể tự mình nuốt ngược vào bụng, không được làm sai dù là một chút, bằng không khắp thiên hạ sẽ la hét đòi phế hậu…… Nữ nhân sống đến mức này, thật đúng là mệt mỏi đến hoảng sợ.

Sau khi suy nghĩ, càng kiên định tuyệt đối không thể để Tứ hoàng tử ngạm con gái nhỏ mang đi, con gái mình vẫn nên gả cho một nam nhân bình bình phàm phàm sống cùng nhau cả đời là được.

Hoàng Hậu không biết ý đồ của người nào đó, ánh mắt mỉm cười nhìn ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xếp thành hàng ở dưới, nữ hài là nhỏ nhất, hai nam hài nhìn giống nhau như đúc, một điềm đạm một thông minh, một ngọc tuyết đáng yêu, khỏi phải nói có bao nhiêu người yêu thích. Ánh mắt Hoàng Hậu đặt trên người nữ hài điềm đạm nho nhã, phát hiện ra ánh mắt của nàng, tiểu gia hỏa nhếch miệng cười cười với nàng, bên má lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, thật là ngọt chết người. Hoàng Hậu đột nhiên hiểu được vì sao con trai cứ nhắc đi nhắc lại tiểu nữ hài này, là hoàng tử của chính cung hoàng hậu, thân phận bày ra đó, huynh đệ tỷ muội đều không thân cận với hắn, cũng chỉ có cái tiểu gia hỏa này tuổi còn quá nhỏ, không hiểu được thân phận khác biệt, gắn kết với nhau, hơn nữa còn có Hoàng Thượng ngầm đồng ý, đương nhiên sẽ đặt bé trong lòng.

“Kỳ Kỳ, đến chỗ bổn cung này.” Hoàng Hậu vẫy tay với bánh bao nhỏ.

Quý Quý ngốc ngốc mà nhìn nàng, sau đó mới nhớ mình còn một nhũ danh là “Kỳ kỳ”, lại nhìn về phía mẫu thân.

Cái bộ dáng nhỏ ngây thơ mờ mịt này vô cùng chọc người, Như Thúy cô nương hận không thể duỗi móng vuốt xoa nắn hai cái, may mắn trong lòng biết đây là hoàng cung, không thể làm càn miễn cho Ôn đại nhân mất mặt.

Thấy mẫu thân mỉm cười gật đầu, bánh bao nhỏ mới chậm rì rì đi đến chỗ Hoàng Hậu, sau đó bị ôm vào một lòng ngực có mùi hương thanh lãnh, không dễ ngửi như trên người cha nương cùng các ca ca, nhưng bánh bao nhỏ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ nhíu nhíu mày đẹp, không phản đối.

Con trai đã lớn, đã rất lâu rồi Hoàng Hậu không ôm một đứa nhỏ nào như vậy, thân thể đứa nhỏ mềm như bông tản ra hơi thở thơm mùi sữa đủ khiến cho bất cứ ai cũng mềm lòng. Hoàng Hậu cũng là nữ nhân đã là mẫu thân, chỉ cần không xung đột đến lợi ích, cũng có vài phần yêu thích với những đứa nhỏ đáng yêu, huống chi tiểu gia hỏa này tương lai có khả năng sẽ làm con dâu mình.

“Kỳ Kỳ gần đây đang làm những gì? Có nhớ bổn cung và Tứ ca ca hay không?” Hoàng Hậu trêu chọc bé.

Thân thể bánh bao nhỏ cứng đờ, vươn tay nhỏ mum múp thịt ra đếm, “Quý Quý rất bận, cha dạy Quý Quý đọc sách, đại ca ca dạy Quý Quý rèn luyện thân thể, nương dạy Quý Quý vẽ hoa, tiểu ca ca dắt Quý Quý đi bắt trùng trùng ~~”

Đang nói, Tứ hoàng tử vừa mới tan học chạy đến, vừa vặn nghe thấy tiếng nói non nớt của bánh bao nhỏ, nghe vào trong tai, dường như có thể ngửi được hương vị sữa ngọt ngào.

“Mẫu hậu, nhi thần đã trở lại.” Tứ hoàng tử nói, tiến lên hành lễ với Hoàng Hậu, lại chào hỏi với Như Thúy xong, mới nhanh chóng chạy đến trước mặt Hoàng Hậu, kéo kéo tay nhỏ của bánh bao nhỏ, khuôn mặt nghiêm túc như ông cụ non nhỏ lộ ra tươi cười, hỏi: “Kỳ Kỳ, có nhớ Tứ ca ca không?”

“…… Không, không nhớ.” Bánh bao nhỏ hơi e thẹn nói, bé thật sự không nhớ hắn, chỉ nhớ cha nương cùng các ca ca.

Bánh bao nhỏ quá thành thật quá khiến sắc mặt Tứ hoàng tử có chút cứng đờ, sau đó phẫn hận trừng hai bánh bao nhỏ bên người Như Thúy một cái, trên mặt lộ ra biểu tình bất mãn. Có điều Tứ hoàng tử cũng biết bánh bao nhỏ là đứa nhỏ thành thật, nếu bé nói dối nói nhớ mình, hắn cũng không vui, hắn thích nhất là bé luôn nói sự thật.

Hai bánh bao nhỏ bên người Như Thúy một đứa nghiêm mặt nhỏ một đứa cười tủm tỉm, đều dùng ánh mắt cực kì vô tội và thuần lương nhìn lại hắn. Cha nương và đại ca đều nói, tuyệt đối không thể để Tứ hoàng tử và tiểu muội muội ở bên nhau, càng không thể để tiểu muội muội để tâm đến Tứ hoàng tử, hiện tại xem ra, bọn chúng làm rất tốt ~~

Hoàng Hậu thấy con trai ăn mệt, không khỏi phốc một tiếng cười rộ lên, chọc đến Tứ hoàng tử không thuận theo kêu một tiếng “Mẫu hậu”, Hoàng Hậu sửa sửa tóc cho hắn, nói: “Con mới vừa học xong, chắc hẳn đã đói bụng, trước dẫn các đệ đệ muội muội cùng đến thiên điện ăn chút gì đi.”

Tứ hoàng tử nghe xong, ánh mắt sáng lên, trực tiếp ôm bánh bao nhỏ vào lòng ngực, sau đó dẫn theo hai bánh bao nhỏ khác và cung nhân cùng đi thiên điện.

Chờ bọn nhỏ rời đi hết, Hoàng Hậu thu lại tươi cười trên mặt, đoan trang hoàn mỹ, bắt đầu tùy ý cùng Như Thúy nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi, Ôn phu nhân, sáng sớm hôm nay Hoàng Thượng có nói với bổn cung, nói nếu hôm nay ngươi tiến cung, nhờ bổn cung nói với ngươi một tiếng, đi Tây Sơn săn thú, Hoàng Thượng hy vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy đại công tử của phủ các ngươi.” Hoàng Hậu che miệng cười, “Nghe nói Ôn đại công tử văn võ song toàn, ở kinh thành rất có mỹ danh, quả nhiên là cha nào con nấy.”

Như Thúy ngây người ngẩn ngơ, hoài nghi cái người “Văn võ song toàn” trong miệng Hoàng Hậu có phải là Tiểu Ngạn Bình nhà mình hay không, phải biết rằng tiểu Ngạn Bình là đứa không thích học tập, võ công rèn luyện cực tốt, nhưng văn vẽ thì khá tầm thường, thậm chí một chút văn vẻ của Ôn Lương cũng không học được, khiến Ôn Lương vô cùng hao tổn tâm trí. May mắn Ôn Ngạn Bình là nữ hài tử, không cần đi thi Trạng Nguyên, sau này sớm hay muộn cũng phải gả cho người ta, nên cũng không cần nghiêm khắc quá nhiều. Cũng vì tâm lí phóng túng này, khiến tiểu cô nương càng không thích đi thư phòng, hơn nữa từ sau khi bái Quý phu nhân làm sư phụ, võ nghệ lại tăng vụt lên, thị vệ trong phủ rất ít người là đối thủ của nàng.

“Hoàng Hậu nương nương quá khen, Ngạn Bình không tốt đến thế, hơn nữa nàng còn nhỏ, không thích hợp đi săn thú mùa thu, cũng vì thế mà thần phụ và phu quân mới không cho nàng đi theo.” Như Thúy cô nương có thể hiểu được tại sao Ôn đại nhân gần đây nóng nảy, tiểu cô nương càng ngày càng lợi hại, cũng càng ngày càng giống nam nhân, lại phóng túng thêm nữa, thật sự sẽ thành ngụy nam nhân mất, tương lai làm sao có thể gả ra ngoài đây? Cho nên lần này đi Tây Sơn săn bắn mùa thu, Ôn Lương hạ lệnh tử, nếu không thể thêu được đóa hoa nhỏ, đừng nghĩ chuyện ra cửa, Tây Sơn săn bắn mùa thu càng đừng nghĩ.

Hoàng Hậu không cho là đúng nói: “Đứa nhỏ Ngạn Bình kia bổn cung đã gặp qua, là một đứa nhỏ rất có tinh thần, võ nghệ của hắn đến cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi, hơn nữa nghe nói hắn đã mười ba tuổi, cũng không tính là nhỏ, các ngươi làm cha nương cũng đừng nên quá nghiêm khắc với hắn.”

Như Thúy nhìn Hoàng Hậu, trong lòng biết có hoàng đế chặn ngang một cây, không cách nào cự tuyệt được, chỉ có thể đồng ý.

Nhưng mà, Như Thúy cho rằng, hoàng đế nhất định là muốn xem người ta chê cười mới có thể chọn trúng Tiểu Ngạn Bình nhà nàng đi tham dự Tây Sơn săn bắn mùa thu, nàng cũng không tin lấy thói quen phòng ngừa chu đáo của Ôn Lương, hắn sẽ không nói giới tình thật của Ôn Ngạn Bình trước mặt hoàng đế, dù sao sau này khi Ôn Ngạn Bình muốn thành thân, cần phải khôi phục lại thân phận nữ nhi, nếu có hoàng đế nói giúp một câu, có thể tránh được rất nhiều phiền toái.

Chờ sau khi Tứ hoàng tử dẫn ba đứa nhỏ trở về từ thiên điện, Như Thúy liền cáo từ với Hoàng Hậu.

Khóe mắt Như Thúy run rẩy nhìn Tứ hoàng tử cầm mãi tay của nữ nhi nhà mình không buông, còn dặn dò bé phải nhớ hắn —— nhớ muội ngươi a! Quý Quý nhà nàng chỉ biết nhớ cha nương cùng tỷ tỷ ca ca, mới không nhớ hoàng gia ca ca cách tám cây cột cũng đán không tới.

Quý Quý là đứa nhỏ rất nghe lời, nhu thuận đáp lời, Trường Trường hơi nhăn mày lại, A Tuyết lúc này tung ta tung tăng chạy tới, kéo tay nhỏ của muội muội nhà mình về, sau đó nhét móng vuốt nhỏ của mình vào trong tay Tứ hoàng tử, lại nâng một móng vuốt khác của mình lên, thoạt nhìn giống như hai tay nhóc đang nâng tay Tứ hoàng tử, dùng ánh mắt lấp la lấp lánh cực kì vô tội nhìn hắn, nói: “Tứ ca ca, A Tuyết rất nhớ huynh, thật là rất nhớ huynh, A Tuyết giúp muội muội nhớ huynh, được không?”

“……”

Sắc mặt Tứ hoàng tử xanh mét rút tay về, siết chặt tay nhỏ, nhẫn nại không một cước đá bánh bao nhỏ bốc đồng này ra khỏi hoàng cung —— thật là quá ghê tởm, hắn mới không cần một nam hài nhớ mình!

Cung nữ và thái giám đứng trước Phượng tường cung ngẩng đầu nhìn trời, bả vai run run, phải cho Tứ hoàng tử chút thể diện.

Như Thúy nén cười, vỗ đầu con trai nhỏ bướng bỉnh, nắm tay con gái, mang ba bánh bao nhỏ cùng nhau xuất cung.

Trở lại Ôn phủ, Như Thúy kêu người đưa ba đứa nhỏ về chủ viện, sau đó đi tới Bình An Viện nơi Ôn Ngạn Bình ở, hỏi thị vệ của biết, biết cả ngày con gái lớn đều an phận ngốc trong trong phòng, không khỏi có chút kinh ngạc, cảm thấy cái này không khoa học, hay là tiểu cô nương đổi tính? Đảo mắt tưởng tượng, liền biết có lẽ nàng đã chuồn ra ngoài rồi, nhưng lấy trình độ võ nghệ hiện tại của nàng, thị vệ không phát hiện ra được, trước đây không có trường hợp nào như vậy.

Đi vào sảnh hoa nhỏ trong viện, nhìn thấy trong phòng khách ấm áp sáng ngời, tiểu cô nương đang mặc nam trang vẻ mặt đau khổ như có thâm cừu đại hận ngồi trước khung thêu, trong tay cầm một cây kim màu bạc chọc vào khung thêu thêu hoa nhỏ, hình ảnh này nhìn đi nhìn lại thấy sao cũng không đúng.

Nhìn thấy Như Thúy, Ôn Ngạn Bình lập tức nước mắt lưng tròng nhìn nàng, thân hình nhảy lên, bổ nhào vào trong lòng ngực Như Thúy, mềm như bông mà kêu một tiếng “Nương”.

Như Thúy sờ sờ đầu nàng, kéo nàng cùng nhau ngồi trước khung thêu, nhìn trên khung thêu có một đống thứ vặn vẹo, tức khắc thảm không nỡ nhìn.

Đây là thêu cái gì vậy? Mấy cái này thật sự là hoa sao? Mà không phải vẽ lung tung rối loạn sao?

“Đây là tiểu hoa?” Như Thúy hỏi, Ôn Lương cũng không trông cậy tiểu cô nương có thể thêu ra đóa hoa mẫu đơn phú quý, chỉ cần có thể nhìn ra đó là đóa hoa nhỏ hoa dại là được rồi, nhưng mà xem tình hình này, thật sự mơ đi.

Ôn Ngạn Bình ngượng ngùng xê dịch chân, chính nàng cũng không nỡ nhìn.

“Được rồi, tiếp tục nỗ lực đi. Ôn đại nhân làm vậy cũng là vì tốt cho con, cũng không phải làm khó dễ gì con đâu.” Dù sao sau này nếu gả chồng, tân hôn ngày đầu tiên trên người phu quân phải đeo hầu bao nhỏ do chính tay thê tử làm ra. Còn những thứ khác, dù sao có tú nương, cũng không cần nàng động thủ làm gì.

Ôn Ngạn Bình gật đầu, nàng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên biết Ôn Lương đã cố gắng thế nào để dạy dỗ nàng, cho dù biết mình không hợp với việc này, trong lòng cũng không thích, nhưng vì bọn họ, nàng cũng rất nỗ lực hoàn thành.

Nhìn nàng ngoan ngoãn thêu, Như Thúy cũng không đành lòng làm khó dễ nàng, thuận tiện nói chuyện Tây Sơn săn thú mùa thu cho nàng, để nàng cao hứng một chút.

Quả nhiên, khi Ôn Ngạn Bình nghe hoàng đế chính miệng chọn nàng đi theo Tây Sơn săn thú mùa thu, tức khắc vui mừng khôn xiết, xoay vòng vòng trong phòng, sau đó đảm bảo với Như Thúy, nói: “Nương, con nhất định sẽ đem về cho người cùng các đệ đệ muội muội săn rất nhiều da làm áo khoác, da thú cần dùng làm áo khoác cho mùa đông năm nay cứ giao cho con!”

Như Thúy đương nhiên nói được, thầm nghĩ để nàng săn nhiều chút, làm mấy áo khoác đẹp cất đi, sau này thêm làm của hồi môn cho nàng. Nếu Ôn Ngạn Bình biết Như Thúy cô nương đang nghĩ vậy đến phương diện này, tuyệt đối sẽ lệ ròng chạy đi.

Buổi tối, sau khi Ôn Lương trở về, nghe nói Ôn Ngạn Bình được hoàng đế chọn đi tham gia săn thú mùa thu ở Tây Sơn, tức khắc biểu tình cực kì vi diệu.

Ôn Lương trong lòng phẫn nộ, chẳng trách hôm nay ánh mắt Hoàng Thượng nhìn hắn kì lạ như vậy, thậm chí sau khi hạ triều liền trực tiếp đá hắn đến chỗ Túc Vương nghiên cứu văn tự cổ xưa của bộ lạc ở Bắc Việt, chứng tỏ trong lòng có quỷ mà!

Ôn Ngạn Bình nhìn mặt đoán ý, thấy thần sắc hắn không tốt, có chút đáng thương hỏi: “Cha, nếu là người thật sự không muốn con đi, con…… Con liền không đi.” Dáng vẻ vô cùng bi thống.

Ôn Lương tức giận nhìn nàng, cũng dám giả vờ đáng thương trước mặt hắn, biết rõ hoàng đế đã mở miệng, sao có thể không đi? Chỉ là cảm thấy khổ tâm của mình đã bị một câu nói của hoàng đế đánh bay, trong lòng thực sự không thoải mái.

Ôn Ngạn Bình lấy được một phiếu đi săn bắn mùa thu ở Tây Sơn bằng cách như thế, Ôn Lương không còn cách nào, chỉ có thể xách nàng đi dặn dò kĩ lưỡng một trận, miễn cho tiểu cô nương hoạt bát hiếu động này đến lúc đó bị người khác coi thành bia ngắm từ lúc nào không hay.