Chương 1: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 1

Vào năm thứ chín của Dân quốc, góc phố Thượng Hải, cảnh tượng sinh hoạt sôi nổi mà bộn bề.

“Mua hoa, hoa tươi đây——”

“Hoa hồng tươi, mua hoa đi——”

Trong đám người đi qua, Tiền Bảo Nha cầm giỏ hoa đứng ở ven đường gân cổ hét lớn, thu hút không đến mấy ánh mắt.

Thông thường khi những khách hàng quan tâm nghe thấy âm thanh liếc nhìn qua đây, các cô gái bán hoa tinh mắt xung quanh sẽ đổ số đến, sói nhiều thịt ít, chỉ có người có quần áo tươm tất nhất, hoa đẹp nhất mới có thể được chọn, đạt được mục đích.

Tiền Bảo Nha sờ sờ vào chiếc áo sơ mi mỏng giặt đến ố vàng trên người, rồi lại nhìn vóc dáng thấp bé bây giờ của cô.

“…………” Thôi được rồi.

Với dáng vẻ gầy gò đáng thương suy dinh dưỡng trầm trọng không tốt thế này, thà không tham gia náo nhiệt còn hơn.

Cô quyết định tìm lối tắt.

Nơi đây gần một trường học, cách Tô Giới cũng không xa lắm, cho nên con phố này tương đối phồn hoa, dòng người xen lẫn hai bên phố loại người nào cũng có.

Trên người trí thức mặc áo choàng quấn khăn quàng cổ, người bình thường mặc chiếc áo ngắn trên người vội vội vàng vàng, những cô gái trẻ học sinh hiền hậu trong bộ đồng phục học sinh trẻ trung…vân vân, ngẫu nhiên bạn còn có thể nhìn thấy một hai người nước ngoài mặc âu phục đội mẫu quý ông che dù, hoặc những người thành công thuộc tầng lớp thượng lưu mặc quần áo kiểu Tây.

Những điều này đều đại biểu cho cơ hội, Tiền Bảo Nha nhìn người đi đường trên phố, mở to mắt lặng lẽ tìm kiếm.

Tuy nhiên một lát sau một cặp đôi ăn mặc đẹp xuất hiện đối diện.

Người đàn ông kia mặc tây trang đi giày da, đeo kính tròn gọng vàng, khí phách phấn chấn. Người con gái trên áo dưới váy, tất cả đều là lụa thuê hoa, tóc tết bím dài trên đầu mượt mà, rất có khí chất.



Bầu không khí giữa hai người này mập mờ, nhìn như thiếu gia tiểu thư nhà giàu ra đây nói chuyện yêu đương, trong ví tuyệt đối không thiếu tiền.

Tiền Bảo Nha chỉnh lại quần áo, nhếch miệng để lộ tám chiếc răng, lập tức bước đến gần bên đối diện.

“Vị tiên sinh này, ngài mua một bó hoa cho quý cô xinh đẹp nhé?”

Tiền Bảo Nha vội vàng chạy đến một bên, đưa ba bông hoa hồng tinh xảo, ánh mắt hàm chứa chờ mong.

Người đàn ông đẹp trai đeo kính vì điều này suy nghĩ có chút động lòng, quay đầu trìu mến nhìn người con gái bên cạnh, “Hoa tươi tặng mỹ nhân, hoa hồng nóng như lửa, đúng lúc tượng trưng cho tình cảm tốt đẹp của tôi dành cho tiểu thư Nghê.”

Nói xong lời buồn nôn này, tay anh tay nâng lên định lấy ví da ra.

Tiền Bảo Nha suýt chút nữa bị lóa mắt bởi chiếc đồng hồ nhô ra từ cổ tay của đối phương, không khỏi tươi cười nhiều hơn.

Một con dê béo như vậy, sẽ luôn rất hào phóng trước mặt những người con gái anh ta yêu, đặc biệt là những nhân vật phong cách phương Tây dường như từng du học, đều chú ý đến phong thái của một quý ông.

Nói không chừng ngoại trừ tiền bán hoa, cô còn có thể nhận được một số tiền boa.

“Đợi đã.” Không ngờ cô gái trong cuộc đột nhiên bảo dừng lại vào lúc này, khiến hành động móc ví ra của người đàn ông đeo kính lập tức dừng lại.

Cô gái có bím tóc dài nhẹ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên lộ ra vẻ kiều diễm như hoa lan tỏa hương, suýt nữa khiến người đàn ông đeo kính đần ra.

“Tiểu thư Thác Từ, bây giờ điều quan trọng nhất của chúng ta là đến đại học Đông Hoa tham gia toạ đàm, mà không phải lãng phí thời gian quý báu ở đây để mua thứ hào nhoáng bên ngoài!”

“Được được, vậy chúng ta đi thôi, đợi ngày mai tôi tặng tiểu thư tốt hơn.”