Ninh Hoan

6.57/10 trên tổng số 35 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Khuynh Khuynh Thể loại: Incest, Tiên ngược hậu điềm, Cường thủ hào đoạt, vô tam quan. "Chát..." "Em không có liêm sỉ sao?" Anh cho cô một cái tát, trên tay bởi vì trúng thuốc  …
Xem Thêm

Chương 1: Ninh Hoan
Editor: Khuynh Khuynh

__________________________________

Đau! Thật đau!

Khi cự vật khổng lồ tiến vào thân thể mình thì cô có cảm giác này.

Bất qua so với cô mà nói thì Ninh Hằng đang nhắm chặt hai mắt thì càng khó chịu hơn, nghĩ đến như vậy, Ninh Hoan cười rộ lên, phần eo bắt đầu di động.

Bởi vì là lần đầu tiên, động tác mới lạ, lại cực kỳ đau đớn. Vì vậy động vài cái cô không cử động được nữa, cô xoa xoa lớp mồ hôi mỏng trên rán, cúi đầu nhìn về phía Ninh Hằng hết hy vọng, tức giận lại vụt lên.

"Anh hai, em đau quá, anh có đau hay không?"

"Anh hai, chuyện này làm đau như vậy, tại sao nam hay nữ đều thích chứ?"

"Anh hai, anh có thích không?"

Cô từng tiếng mà gọi anh hai, nhưng nghe vào tai anh chỉ cảm thấy châm chọc, anh mở hai mắt ra nhìn thẳng vào cô, khí thế kia khiến Ninh Hoan cảm thấy có lỗi trong nháy mắt, cô nghĩ anh sẽ bật dậy sau đó cho cô một cái tát.

Nhưng làm sao có thể chứ? Cô hạ thuốc đủ phân lượng, ngay cả thể chất của quân nhân cũng không thể chịu nổi.

Cô lại động một cái, liền cảm thấy nó ở trong mình nhảy một cái, ngay cả anh cũng cảm thấy được.

"Anh hai thích đúng không?" Cô khanh khách cười rộ lên, trong căn phòng yên tĩnh của anh hiện lên một loại cảm giác quỷ dị mê hoặc.

"Em đang trả thù anh sao?" Ninh Hằng rốt cuộc mở miệng, âm thanh lạnh lùng.

Ninh Hoan cúi người, tiến đến gần bờ môi của anh hôn một ngụm, cười ngọt ngào: "Làm sao nói vậy chứ, em thích anh hai mà." Nói xong liền cởi nút áo của anh ra, vừa nãy cô sự phiền phức nên chỉ cởi quần của anh.

Vóc người Ninh Hằng vô cùng tốt, cơ ngực rộng, cơ bụng như hàng rào xếp lại với nhau, ở dưới ánh đèn màu cam nhạt, da thịt màu đồng cổ phát ra một loại hấp dẫn mê hoặc vô cùng, cô đưa tay sờ sờ lên, phát hiện nơi nào đó càng phồng lên, cứng rắn, cô hướng mắt lên nhìn anh, liền thấy được anh cũng đang nhìn chằm chằm mình, tức giận, thẹn thùng cùng khó có thể ức chế.

Anh hận cô!

Cô cúi người xuống, lần nữa hôn lên môi anh!

Ninh Hằng dùng hết khí lực toàn thân, rốt cuộc cũng đem mặt mình đẩy sang bên kia, nhưng lại dễ dàng bị cô chặn được, cô hờn dỗi hung hăng hút bờ môi của anh, đầu lưỡi vói vào trong liếm lộng, anh dùng sức tránh qua bên phải, cô theo qua bên phải, anh tránh qua bên trái, cô cũng theo qua bên trái, thậm chí cô càng thêm cố sức, bất chấp hạ thân khó chịu nóng rát, phát tiết cùng giãy dụa!

Cuối cùng Ninh Hằng hết hy vọng, mặc cô liếm lộng cắn môi mình, rốt cuộc Ninh Hoan cảm thấy hôn đủ rồi, cô đặt hai tay lên vai anh, sau đó đứng lên ngồi xuống, cô cảm giác như thân thể mình đang bị dị vật to lớn chia ra hai nửa.

Cô nhăn mi lại, Ninh Hằng thì thống khổ mím chặt môi.

Cô biết được, đàn ông sau khi kết thúc sẽ phóng ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô không phải là người thích bỏ dở giữa chừng. Vì vậy cắn răng tiếp tục giãy dụa.

Rốt cuộc không biết qua bao lâu, cô nghe được Ninh Hằng rên rỉ một tiếng, cảm giác được dịch thể phun trào, cự vật trong cơ thể cũng mềm nhũn xuống.

Trên vầng trán trơn bóng của cô lấm tấm mồ hôi, Ninh Hằng cũng há miệng tở ốc.

Ninh Hoan nặng nề kéo thân thể đứng dậy, hạ thân chảy ra hỗn hợp trắng hồng của dịch thể cùng máu, đó là vật chứng chính xác tố cáo bọn họ đã phạm tội.

Cô làm trò đứng mặc quần áo trước mặt anh, sao đó lau thân thể cho anh, cuối cùng ở trên trán của anh nhẹ nhàng hôn một cái: "Chúng ta cũng phạm tội, anh hai."

Ninh Hằng tuyệt vọng nhắm hai mắt, anh nghe được cô tiếp tục nói: "Nếu không đẩy em ra được, còn không biết em sẽ làm chuyện gì đâu."

Đợi Ninh Hằng gật nhẹ đầu, cô mới bật cười khe khẽ, vô thanh vô thức rời khỏi phòng, cùng lúc cô tới giống nhau.

Em đúng là điên! Ninh Hoan về đến phòng thì nghĩ thế.

Không biết Ninh Hằng động đậy được thì có thể giết chết cô hay không? Nhưng một lúc sau đau đớn dưới hạ thân đã dời đi chú ý của cô, cô bước vào phòng tẳm tẩy rửa thân thể của mình, nghĩ nghĩ hạ thân phía dười chắc đã sưng đỏ rồi.

Đây là Ninh Hằng, cho dù có trả thù anh, thì người chịu đau đớn cũng là cô thôi.

"Kẻ ngu si!" Cô nhìn vào gương, bên trong là một khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt như nước, cô thấp giọng nói: "Mày thật là một kẻ ngu si!"

Ninh Hằng và Ninh Hoan là anh em ruột, kém bảy tuổi, đều là người có vẻ ngoài xinh đẹp, người ngoài nhìn vào cặp anh em tuấn nam mỹ nữ đều phải cảm thán với Ninh mẹ một tiếng: "Bà làm thế nào mà sinh được hai đứa nhỏ này, đúng là có phúc!"

Thân thể Ninh Hoan từ nhỏ không tốt, hơn phân nữa thời gian đều ở trong bệnh viện, Ninh Hằng lại khác, thân thê vô cùng tốt, lớn lên trở thành một quân nhân, mà Ninh Hoan cũng thi đậu một đại học nổi danh, hiện tại đã là sinh viên năm hai. Ninh ba đang lúc tráng niên, sự nghiệp thuận lợi, lại có một hai đứa con cực kỳ ưu tú, trong buổi sinh nhật sáu mươi hôm nay không biết có bao nhiêu người nịnh nọt ca tụng, ông cũng nghe đến phiền, nhưng ai có thể nghĩ tới, con gái của mình lại bỏ thuốc con trai, phạm vào tội nghiệt loạn luân! Người người đều nói Ninh gia tốt, kỳ thực là nói Ninh Hằng, không phải Ninh Hoan!

Ở Ninh gia, người nào lại quan tâm cô - một kẻ quanh năm sinh bệnh, người nhà đối với cô cũng vô cùng phiền luỵ, anh hai cũng ít khi quan tâm cô, nhưng cô lại sùng bái anh, kính yêu anh, đến cuối cùng lại bị anh vứt vỏ.

"Kẻ ngu si!" Cô nói.

Cô bị mù mắt mới thế nào tưởng người anh trai mặt người dạ thú như vậy, chỉ có cô biết vẻ ngoài đạo mạo, biểu hiện chính trực, kiên cường, hiếu thuận của anh đều là giả vờ, anh ta chân chính là một kẻ tiểu nhân.

Ninh Hoan từ trong phòng tắm đi ra, lau khô thân thể nằm trên giường, lần đầu tiên cảm giác được sự trống rỗng, cô lại tưởng niệm đến một khắc sung sướng kia, thảo nào nam nữ đều thích chuyện đó đâu! Cô nghĩ.

Cô mệt mỏi, mười mấy phút sau nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Nhưng Ninh Hằng nằm ở trong phòng bên kia, thân thể cũng cứng nhắc, cả một đêm chưa hề chợp mắt.

Thêm Bình Luận