Chương 1: Quý Ông Dữ Dội 1

Văn án

Mạc Lị xuyên không, vừa mở mắt thì thấy bản thân trần trụi trong một cái l*иg sắt, được người khác chọn lựa.

Những người đó không chỉ muốn xem dung mạo, răng, mà còn muốn xem màu sắc huyệt nhỏ phía dưới.

Trong đám quý tộc chọn lựa nô ɭệ, cô nhìn Lan Sắt có vẻ tốt bụng cầu xin giúp đỡ, nhưn không ngờ tới, hắn là người tàn nhẫn nhất trong quốc gia này.

Hoá ra Lan Sắt đã bị vu nữ nguyền rủa, mỗi đêm đều sẽ biến thân thành đủ bộ dạng kỳ lạ, đùa chết rất nhiều nữ nhân.

Sau lại, có người tò mò, mạc lị rốt cuộc là như thế nào ở lan sắt trong tay sống sót.

Mạc Lị ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đâm vừa là được.”

....

Hàng loạt tiếng ồn ào bên ngoài khiến Molly tỉnh giấc. Cô chậm rãi mở mắt ra, nhưng trước mắt lại là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

Cô đang ở đâu? Đau đầu quá, thân thể cũng mềm nhũn không chút sức lực, giống như bị người ta hạ thuốc mê. Hình như cô đã bị bỏ đói nhiều ngày, thế nên trong dạ dày trống rỗng, cảm giác chua loét khó chịu vô cùng.

Bên ngoài có người nói mấy câu kỳ quái, nếu như nghe kỹ, có thể mơ hồ nghe được mấy chữ “nô ɭệ, ngân tệ, đấu giá” các loại.

Cô muốn đứng dậy, nhưng vừa vươn tay ra đã nghe thấy những tiếng leng keng.

Trên cổ cô buộc một sợi dây xích, Molly còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra thì phía trước bỗng nhiên sáng lên.

Ánh sáng đột ngột chói lóa khiến cô không thể mở mắt, cô giơ tay chặn lại, bây giờ mới phát hiện ra mình đang ở trong một chiếc l*иg sắt, vừa rồi tối như thế là vì chiếc l*иg bị trùm vải đen.

Đây là một nơi hình tròn giống như một đấu trường La Mã cổ đại, trong sân rộng có rất nhiều l*иg, trong mỗi l*иg đều có một cô gái giống như cô, dáng dấp xinh đẹp, mỹ mao yếu đuối, hơn nữa đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Molly cúi đầu nhìn một chút, phát hiện mình cũng giống như vậy.

Cô kêu lên một tiếng, vội vàng cuộn tròn người lại, che đi thân thể mình.

Một chủ nô có vết sẹo trên mặt, vẻ mặt dữ tợn nói với đám người đang xem bên dưới: "Đây là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay. Giá khởi điểm là 100 kim tệ.”

“100 kim tệ? Đúng là điên rồi, một nô ɭệ bình thường cũng chỉ đáng giá 10 kim tệ mà thôi.” Bên dưới có người bất mãn lên tiếng.

Chủ nô không hề hoàng hốt, cười mập mờ: “Ngươi nhìn mái tóc đen và con ngươi tinh túy như lưu ly này đi, đây là điều chưa từng thấy ở đất nước Thánh Tế Tư, vật hiếm thì phải có giá cao, chẳng lẽ các ngươi không hiểu đạo lý này à?”

“Nhưng mà 100 kim tệ cũng quá đắt rồi.”

“Các ngươi hãy nhìn thân thể nhắn nhụi gần như không có một sợi lông này đi, còn cả gương mặt nhỏ nhắn, vòng eo này, mua về nhất định có thể chơi rất thoải mái.”

Molly nghe bọn họ nói chuyện thì cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh hiện tại của mình. Cô không biết tại sao mình lại xuyên không đến nơi này nữa, không những thế còn có thân phận nộ lệ, bị người ta đem bán.

Một số người đàn ông có ý định mua cô, đi lên trên đài, cẩn thận quan sát cô.

Cô cắt chặt môi, nhìn những người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng buồn nôn, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Nếu như bị đám lão già háo sắc này mua thì chẳng thà để cô chết đi còn hơn.

Phải nghĩ biện pháp chạy trốn, sau đó tìm hiểu tại sao cô lại đến nơi này.

Đột nhiên phía xa truyền đến một trận náo động đông nghịt nhanh chóng tách ra làm hai hàng. Một người đàn ông nhanh chóng tiến đến.

Mái tóc vàng trắng như ánh trăng soi rọi, đôi mắt màu xanh nhạt mang theo nụ cười như gió xuân, ngón tay thon dài cầm một cây gậy trang trí khảm hồng ngọc, cả người nhìn vô cùng tùy ý, vừa thân sĩ vừa thân thiết.

Chủ nô thấy thế thì vội vàng chạy tới: “Lancer đại nhân, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi tới đây như vậy, có việc gì ngài cứ phân phó một tiếng là được rồi.”

Lancer gật đầu: “Không sao, ta tùy tiện đến xem chút thôi.”

Sau khi hắn tới thì tất cả mọi người mua đều lùi về sau một bước, để hắn chọn trước.

Lancer gõ cây gậy xuống đất, chậm rãi bước qua từng chiếc l*иg.

Khi hắn bước tới trước mặt chiếc l*иg của Molly, cô lập tức nín thở, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn.

Lancer cụp mắt xuống, đôi mắt màu xanh lam của hắn bắt đầu đánh giá cô.

Quá nhỏ nhắn, đυ. không sướиɠ.

Mặc dù hắn cảm thấy khá hứng thú với vẻ ngoài khác lạ của cô, nhưng từ trước đến nay, Lancer đều thích kiểu phụ nữ ngực khủng mông cong, thế nên không có ý định đưa cô về.

Molly nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi thì trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng vươn tay nắm lấy ống quần của hắn.

“Đại nhân...” Cả người cô không có chút sức lực nào, giọng nói cũng mềm nhũn. Trong số tất cả những người ở đây, chỉ có hắn là nhìn giống người tốt, cũng có quyền lực nhất ở đây, quan trọng nhất là- hắn đẹp trai.

Nếu như đã không thể tránh được loại tình huống này, vậy thì cô cũng phải chọn người đẹp trai nhất.

Lỡ như hắn nổi lòng từ bi mà thả cô đi thì sao?

Lùi một bước mà nghĩ, cho dù cô không thoát được vận mệnh trở thành đồ chơi của kẻ khác, vậy thì chọn một người đẹp trai thì cũng không tính là thua thiệt.

Lancer dừng bước, hơi nhướng mày lên.

“Đại nhân...”

Không biết tại sao, khi cô gọi hắn lại thì lập tức cảm thấy tất cả mọi đàn ông ở hội trường, thậm chí là cả chủ nô đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

Lancer mỉm cười nhìn cô: “Sao thế?”

Molly bày ra dáng vẻ yếu đuối: “Đại nhân, cầu xin ngài đưa tôi đi...”

Chủ nô biết rất rõ sở thích của hắn, nhanh chân chạy tới nịnh nọt: “Lancer đại nhân, mặc dù cô gái này nhìn hơi nhỏ nhắn gầy gò, nhưng mà...” Không biết ông ta thì thầm cái gì vào tai người đàn ông mà vẻ mặt của Lancer lập tức trở nên khá thú vị.

Hắn giơ lậy lên, nâng cằm cô lên, hỏi: “Name?”

“Molly...” Cô muốn tránh khỏi cây gậy của hắn, nhưng cổ tay bị trói, trong l*иg cũng nhỏ, căn bản không tránh được.

“Molly.” Người đàn ông nhắc lại bằng giọng Anh chuẩn, âm thanh như tiếng sóng biển, mang theo chút lãng mạn.

Chủ nô thấy hắn hình như có hứng thú thì ân cần hỏi: “Đại nhân, có cần thả ra cho ngài kiểm tra không?”

Người đàn ông gật đầu.

Chiếc l*иg trước mặt được mở ra, chủ nô nắm lấy một đầu dây xích trên cổ Molly, kéo cô ra ngoài.

Tình cảnh bây giờ khiến Molly vô cùng khó chịu, cô đang là một cô gái của thế kỷ 21, bỗng nhiên lại bị biến thành một nô ɭệ thấp kém, lại còn bị sỉ nhục như thế này ở nơi công cộng.

Lancer ngồi xổm xuống, nhìn thấy biểu cảm của cô thì khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn nhận lấy đôi găng tay màu trắng từ người hầu, chậm rãi đeo lên.

Hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy mặt của cô, Molly bị ép phải há to miệng: “Ưm ưm ưʍ... Buông ra...”

"Không tệ, rất gọn gàng."

Người đàn ông chỉ kiểm tra hàm răng của cô một chút, sau đó thả lỏng ra. Nhưng mà, Molly còn chưa kịp thở phào một hơi thì hắn lại lập tức bóp chặt bầu ngực của cô.

“A... Đau...”

Bầu ngực thanh tú bị người đàn ông đè ép, chà đạp, núʍ ѵú bị ma sát đến mức run rẩy dựng đứng lên, nhìn như một quả dâu trên núi tuyết, nhìn vô cùng ngon miệng.

“Mặc dù hơi nhỏ, nhưng độ đàn hồi không tệ.” Người đàn ông lại lên tiếng bình luận.

Cường độ xoa bóp của người đàn ông rất mạnh, bóp khiến Molly đau đớn. Mặt cô đỏ bừng lên, đôi con ngươi đen nhánh nháy mắt bao phủ một tàng hơi nước.

Nhìn vẻ mặt hiện tại của cô, người đàn ông vươn ngón tay ra, điểm nhẹ môt cái lên khóe mắt của cô, nói: “Dáng vẻ này nhìn mới chân thật.”

“...” Thì ra vừa rồi hắn đã phát hiện ra cô chỉ giả vờ đáng thương.

“Mau buông tôi ra...” Nếu như đã bị nhìn thấu thì cô cũng không cần phải giả vờ nữa.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, gõ nhẹ lên bắp đùi cô.

Molly không hiểu ý tứ của hắn, chủ nô hung tợn nói: “Mau dạng chân ra cho đại nhân kiểm tra!”

“Cái gì?!” Molly lập tức trợn tròn mắt, cô lắc đầu: “Không... Không muốn.”

Sự phản kháng của cô không có chút tác dụng nào cả, cổ chân của cô bị người ta khóa lại, sau đó cưỡng chế tách ra.

Hoa huyệt phấn nộn lập tức bại lộ trong không khí, cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, từng chuyện từng chuyện đều vượt qua khỏi phạm vi tiếp nhận của cô.

Ngay từ lúc phát hiện ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là cô đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ lại còn bị tách chân ra trước mặt bao nhiêu người như thế này.

Tay của hắn không hề dừng lại, tiến thẳng tới hạ thể của cô.

Tiểu huyệt của cô bởi vì hai chân bị kéo ra mà cũng hơi mở ra, những người đàn ông phía sau cũng trố mắt nhìn. Mặc dù bọn họ không tiến lên, còn bị thân hình cao lớn của Lancer cản trở, nhưng Molly vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào.

Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ gảy lên âm thần của cô: “Màu sắc không tệ, hình dáng cũng đẹp mắt.”

“A.”

Hắn đột nhiên dùng sức đè chặt âm đế của cô, cả người Molly chấn động. Đây là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cô, thế mà lại bị hắn không chút thương tiếc nào ấn lên như vậy, thân thể cô lập tức căng cứng.

Người đàn ông trêu đùa:”Trên âm đế còn có một nốt ruồi nhỏ, nhìn rất dâʍ đãиɠ.”

“Đủ rồi... Mau buông tôi ra, a...”

Cô còn chưa nói xong thì người đàn ông đã lập tức đâm một ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô.

Không có bất cứ chất bôi trơn nào, cũng không có dấu hiệu báo trước, gang tay còn hơi thô ráp, Molly đau đến tái mét mặt mũi.

Người đàn ông hờ hững rút tay ra, nhìn thấy vết máu đỏ dính trên găng tay thì khẽ cười, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy áp bức và lăng lệ, giống như nước biển trong màn đêm, cuốn lấy sóng gió.

“Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?”

“Ngươi mà cũng xứng?”