Như Ý

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm ấy , Như ý chín tuổi , Hoàng Hà gặp lũ lụt , hại nàng mất đi cha mẹ , tỷ muội chia lìa . Nàng gặp được Lâm An thành đại thiện nhân , dùng kiệu hoa lảo đảo rước nàng về Triển gia Gả cho Đại thiếu g …
Xem Thêm

Chương 1
Triển gia thành Lâm An, là thương nhân đại hộ mọi người đều biết, cũng là gia tộc giàu nhất tại thành Lâm An.

Triển lão gia mặc dù đã ngoài sáu mươi tuổi, mà tinh thần quắc thước, thân thể cường tráng, tính toán từng chuyện nhỏ, thân nhiễm hơi tiền, nhưng lại thích làm việc thiện, trời sanh tính rộng rãi, là một quái nhân thích bênh vực lẽ phải.

Triển lão gia thành hôn muộn, thẳng đến bốn mươi tuổi mới có một nhi tử . Con trai Triển Hồng Tề, năm nay mười bảy, thân thể yếu nhược lắm bệnh tật, có tin đồn mắc bệnh lao sống không quá hai mươi tuổi.

Triển lão gia nguyên phối phu nhân ( vợ cả ) vì đứa con độc nhất này lại yếu nhược bệnh tật, đã thỉnh nhiều danh y đến chữa trị.

Vì gia truyền thừa tự của Triển gia, năm con trai được năm tuổi Triển phu nhân đã tác chủ vì Triễn lão gia cưới thêm vợ lẽ, không nghĩ tới người này sau khi sinh liền ba nữ nhi thì vì khó sanh mà qua đời. Từ đó về sau Triển lão gia không hề nạp thϊếp, chỉ chuyên chú kinh thương,cùng tìm danh y khắp nơi về chữa bệnh cho nhi tử làm việc chính.

Cũng bởi vậy, việc Triển phủ đột nhiên gióng trống khua chiêng tổ chức hôn sự cho đại thiếu gia không hề làm người dân trong thành cảm thấy kì quái, dù sao Triển thiếu gia năm nay cũng đã mười bảy tuổi, bệnh tật không tốt, cùng lắm sống thêm được hai năm, hiện tại không nhanh nhanh thay hắn cưới con dâu, sinh con trai thì Triển gia có khả năng sẽ tuyệt hậu.

Mọi người tò mò là, tân nương tử là con gái nhà ai a? Gả cho một người sắp chết như vậy, thật sự là đáng thương.

Kiềm chế không được tò mò hỏi thăm khắp đông tây, rốt cuộc nghe được tân nương tử đáng thương kia là do Triển lão gia trong lúc xuất môn buôn bán giao dịch đến một thị trấn gặp nạn lũ lụt dọc Hoàng Hà, có gặp một hiếu nữ bán mình chôn cất cha mẹ, nhất thời mềm lòng liền tiêu tiền mua bé gái mồ côi này.

Hơn nữa nghe nói tiểu tân nương năm nay mới có chín tuổi.

Hóa ra, Triển lão gia đối với con trai độc nhất vẫn ôm chặt hi vọng, hôn sự lần này không vì nối dơi tông đường, tiếp tục hương hỏa, mà là vì con trai xung hỉ, kỳ vọng này nghe nói bộ dạng đáng yêu phúc khí, tên gọi"kim Như Ý"hy vọng có khá năng vì Triển gia mang đến Như Ý hỉ nhạc, làm cho bệnh tình của nhi tử họ có thể chuyển biến tốt đẹp.

Rốt cuộc cũng đến ngày thành thân của Triển đại thiếu gia.

Ngày hôm đó, Triển phủ trong ngoài giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.

Hai mươi bốn nhạc công thổi kèn vang dội, mười hai người đánh trống khua chiêng đinh tai nhức óc, còn có bắn pháo liên hồi, đem người trên đường cùng đến tham gia náo nhiệt.

Tân nương tử là người từ vùng khác đến, không biết là lên kiệu từ nơi nào rước đến nên đoàn người đành phải chen lấn tụ tập ở trước cửa Triển phủ chờ xem kiệu hoa.

Từ ngoài đại môn nhìn vào Triển phủ, chỉ thấy bên trong sơn son thϊếp vàng,cột trụ toàn bộ dán giấy màu, hai bên còn rủ xuống một chuỗi hoa đăng dán chữ hỉ, nến đỏ thắp tưng bừng, bên dưới trải thảm, trên án đốt trầm hương, quang cảnh thập phần vui vẻ, phú quý bức người.

Tiểu tân nường có thế gả đến một gia đình phú quý như vậy thật không biết được là phúc hay là họa!

Đột nhiên có mấy tiếng súng vang lên, chiêng trống rợp trời, pháo nổ liên hồi.

"Đến rồi! đến rồi! kiệu hoa đến rồi đây!"

Thỉnh thoảng có tiếng hô lên xen lẫn giữa tiếng người ồn ào.

Chỉ một lát sau đã thấy đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm giữa đám thanh nhạc đi theo bà mối,náo nhiệt tưng bừng hướng đến triển phủ.

Tiếng chiêng trống ngừng lại, kiệu hoa được hạ xuống đất, bà mối ở bên liền vén màn kiệu đỡ tiểu tân nương ở bên trong ra ngoài.

Tiểu tân nương vóc dáng nhỏ hơn hẳn bà mối, bờ vai gầy gò có vẻ không chống đỡ nổi trọng lượng của mũ phượng cùng hỉ phục, khi đi qua đại môn thiếu chút nữa thì vấp ngã, may mắn là có bà mối bên cạnh đỡ được.

Tân nương vào đến đại sảnh thì điển lễ cũng bắt đầu, chỉ nghe thấy tư lễ tiên sinh ( người trủ chì hôn lễ ) cao giọng xướng lên –

"Dẫn tân lang tân nương vào sảnh!"

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường"

"phu thê giao bái"

"Đưa vào động phòng"

Nhất thời pháo nổ rợp trời, trong ngoài vang lên một tràng tiếng chúc mừng liên tiếp.

Giữa tiếng người ồn ào đôi tân nhân được đưa vào phòng riêng, còn khách nhân đến xem lễ thì được chủ nhân tiếp đón nhiệt tình, cùng nhập tiệc, uống rượu chúc mừng

Phía trước náo nhiệt mà trong phòng thì lại một mảnh yên lặng.

Tân nương chỉ là một xung hỉ tân nương, hơn nữa mới chỉ có chín tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, còn chú rể lại suy yếu bệnh tật, muốn động phòng là tuyệt đối không thể, cho nên toàn nữ quyến trong Triển gia đều vứt hết lễ nghi ra sau đầu, toàn bộ tràn vào trong tân phòng, lo lắng chú rể vì kết hôn mà sinh mệt nhọc.

"Tề nhi, người cảm thấy như thế nào? có khó chịu ở đâu không? Có muốn nương thỉnh đại phu đến không?"Tiển phu nhân lo lắng hỏi thăm đứa con yêu quý nằm trên giường.

"Đại ca, người chảy nhiều mồ hôi quá, có phải cảm thấy không thoải mái?"Đại muội Triêu Hà quan tâm hỏi han.

"Nương, ngài không phải nói đại ca cưới vợ, thân mình sẽ tốt hơn sao?"Nhị muội Vũ Dạ khó hiểu nói.

"Tiểu tân nương, ngươi mau tới đây đuổi bệnh của đại ca ca đi"Tiểu muội Mãn Tinh đột nhiên lôi kéo tiểu tân nương vẫn còn mặc nguyên hỉ phục.

"Mãn Tinh, phải gọi nàng là chị dâu"Triển phu nhân lập tức sửa lại

"Vì sao? Tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu tân nương mà"Triển Mãn tinh có chút không phục nói, tiếp theo liền bất ngờ kéo khăn hỉ xuống.

Chỉ thấy hiện ra một dung mạo thanh lệ động lòng người, dù vẫn mang theo chút tính trẻ con,cùng nhiều bất an sợ hãi, khẩn trương cùng không biết làm sao.

Gương nàng mặt gầy yếu, hai mắt to tròn mở lớn kinh hách nhìn mọi người, hốc mắt hồng hồng như hàm chứa lệ, lại cố nén không dám rơi nước mắt.

[ Triển Hồng Tề ]

Mắt thấy tiểu tân nương của hắn so với bộ dạng trong tưởng tượng còn muốn nhỏ hơn,nàng so với tiểu muội Mãn Tinh còn ít hơn mấy tháng, lại bị bức gả cho một bệnh nhân mắc bệnh lao sắp chết như hắn.

Cha mẹ sao lại có thể hồ đồ như thế, tin vào chuyện xung hỉ này? Mà hắn cũng thật vô năng, ngay cả hôn sự của bản thân cũng không thể làm chủ? Thân thể suy nhược vô đυ.ng của hắn đã làm cha mẹ mệt mỏi chưa đủ giờ còn khiến một tiểu cô nương vô tội phải liên lụy. Hắn thật sự là vô dụng!

"Nương, hài nhi muốn nghỉ ngơi rồi "hắn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô lực nhắm mắt nói.

"được được,nương không làm phiền ngươi nữa"nghe thấy đứa con yêu nói, Triển phu nhân lập tức gật đầu đứng dậy , cùng với nhóm nữ nhi ra ngoài"Triêu hà, các ngươi cũng ra ngoài đi, đừng phiền đại ca nghỉ ngơi"

Lúc đi qua tiểu tân nương, nàng cúi đầu nghiêm khắc nói với con dâu mới: "chăm sóc hắn cho tốt"sau mới xoay người rời đi.

Cửa phòng"y nha"một tiếng đóng lại, trong phòng nhất lâm vào trầm tĩnh.

Tiểu Như Ý đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích giống y chang các cọc gỗ, nàng hoàn toàn không biết mình tiếp theo nên làm cái gì, còn muốn thế nào"chăm sóc"hắn cho tốt?

Nàng vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt nhìn về phía người đang nằm ngủ trên giường, người này bộ dạng gầy gò trắng bệch, nhưng xem kỹ lại, nàng chưa từng thấy người nào có bộ dạng đẹp như vậy.

Nhưng hắn thật sự rất gầy, còn gầy hơn cả nàng.

Hắn là chưa ăn cơm sao?

Vừa rồi phu nhân xinh đẹp muốn nàng chăm sóc cho hắn, hay là muốn nàng cho hắn ăn cơm?

Cho ăn thì nàng biết, bởi nàng cũng hay giúp Lý địa thẩm cách vách cho con ăn, lý đại thẩm thường nói nàng đút cơm rất giỏi, con nít đều bị nàng cho ăn đến tròn vo.

Nàng hai mắt sáng ngời, đột nhiên hiểu được tại sao đại lão gia muốn mua nàng, bà mối bà bà thì nói cho nàng thân thể thiếu gia không tốt, muốn nàng nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút, phu nhân xinh đẹp vừa nãy cũng nói muốn nàng chăm sóc tốt cho hắn, nguyên lai đây là công tác của nàng, là tới chăm sóc cho thiếu gia bị bệnh.

Thêm Bình Luận