Chương 1-1: Tri túc thường nhạc (1)

Lý Thường Nhạc lần đầu gặp Hà Tri Túc vào ngày đó khi cô đang trải qua một "tai nạn". Cô đem tờ phiếu báo điểm đã bị vo tròn thành nhiều nếp nhăn đưa cho bố Lý Hướng Tiền, bố cô nhìn xong chỉ đẩy đẩy mắt kính không nói gì. Ngược lại còn bị mẹ cô - An Hân cướp đi.

Mẹ cô tìm từ hạng nhất xuống phía dưới khá lâu mới tìm thấy tên của con gái mình, lập tức không biết nói sao.

"Lý Thường Nhạc, con mau mau giải thích, đây là có chuyện gì?"

Môn lý trượt, môn văn cũng không quá tốt, có lẽ trong ba môn toán,văn,anh môn văn là ổn nhất. Tiếng anh còn đoán trúng vài câu, còn môn toán thì quá thảm chỉ có 28/150 điểm!

"Con xin lỗi mẹ, mẹ đừng giận nữa, là con không đúng." Lý Thường Nhạc nhanh chóng cúi đầu, thái độ thành kính, tranh thủ khiến mẹ của cô khoan dung, độ lượng. Không quá hung dữ

"An Hân à... Đứa nhỏ học tập cũng rất áp lực,nhất thời thi không tốt cũng bình thường, lúc này mới học lớp mười, hiện tại bắt đầu cố gắng cũng chưa muộn."

Bố Lý một bên cười ha hả giúp con gái nói chuyện, chỉ là khi thấy sắc mặt của vợ mình khiến một đấng trượng phu như ông cũng không khỏi sợ hãi. Còn may chọc tới bà là Thường Nhạc, nếu là mình... ông quả thực không dám tưởng tượng.

Kết hôn nhiều năm, ông lại có một tật xấu đó là càng ngày càng sợ vợ. Khiến Thường Nhạc cũng nhìn không vào nhưng cô không có quyền lên tiếng bởi vì mẹ cô chính là An Hân.

Khi còn nhỏ cô không ít lần bị mẹ đánh, sau này đã dần trở thành thói quen, cô giúp mẹ mang thước đến, sau đó vươn tay ra lẳng lặng chờ đợi bị thước đánh tới. Trên tay cảm giác đau đớn, sau đó có hơi run lên và tiếp đó chính là từng cơn đau rát.

Đau mấy cái rồi cũng bình yên, vô sự. Mẹ An vốn là như vậy, biểu tình thì giống như muốn ăn thịt người nhưng lực đạo lúc dùng thước đánh vẫn nhẹ nhàng, không thì nó đã sớm sưng..

Mấy năm nay, thành tích của cô không tăng lên bao nhiêu, việc này khiên tâm tư của mẹ An càng khổ sở. Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhất thời tức giận nên mới động thủ.

Nhưng mỗi lần đánh cô, nội tâm của bà cũng không dễ chịu, cuối cùng ngày hôm sau đã liên hệ các lớp bổ túc để cho cô học, mà bồi thường chỉ là nầu cho cô một ít đồ ăn ngon.

Nó đã dần trở thành thói quen của Lý Thường Nhạc.

Lại được thêm cả bố Lý, ông từ nhỏ đến lớn đều là học bá. Tận đến khi trở thành nghiên cứu sinh vẫn một lòng một dạ đâm đầu vào học tập, mặc kệ bên cạnh có xảy ra chuyện gì.

Lúc nhỏ được hàng xóm láng giềng khen ngợi, đến khi trưởng thành lại chưa có bạn gái không chừng sẽ bị nói ra nói vào, ông đối với việc giao tiếp với người khác giới cũng không có mấy cảm giác. Bởi vậy cũng chẳng có phản ứng gì. Chỉ có bà nội Lý là sốt ruột.

Đến khi mẹ An xuất hiện, có thể nói là đã cứu vãn cả cái gia đình này. Bà học tập cũng không tính là quá tốt, chỉ tốt nghiệp cấp ba nhưng bà lại thích tìm năm sinh học giỏi. Bà lớn lên mười phần xinh đẹp, trường học không thiếu các chàng trai anh tuấn, nhiều tiền muốn theo đuổi bà, nhưng lại không được bà đồng ý.

Trong đầu bà, bà nhất định phải gả cho một người đàn ông có đầu óc linh hoạt. Như vậy thì đời sau mới có thể thông minh.

Do được người thân giới thiệu, bà và ông Lý Hướng Tiền gặp nhau.

Mới gặp bố Lý lần đầu, bà đã bị cặp mắt kính thật dày kia hấp dẫn, lại hỏi kĩ ra ông còn đang là nghiên cứu sinh tại một trường trung học, ra trường liền có thể lưu lại phòng thí nghiệm công tác.

Học bá ở trong mắt người khác có lẽ là loại người chết vì đọc sách nhưng ở trong mắt bà hình tượng học bá ấy lại phát sáng lấp lánh. Gả! Mới lần đầu gặp mặt bà đã nhận định như vậy.

Đến khi hai người ở cùng một chỗ, bao gồm cả kết hôn phần lớn cũng do bà và gia đình hai bên lo liệu. Còn ông Lý thì suốt ngày bận rộn ở phòng thí nghiệm. Chỉ xin nghỉ đúng một ngày kết hôn, về sau hôn nhân ông vẫn vậy, vẫn ngày ngày bận rộn.

Mà Mẹ An không oán cũng không hối bởi trong mắt bà người trầm mặc chính là đại biểu của học thức. Những người tài thường không thích nói chuyện.

Bận rộn cũng chính là góp phần xây dựng đất nước. Khi bọn họ thực nghiệm thành công một hạng mục lớn thì dĩ nhiên tiền thưởng cùng tiền lương sẽ nhiều.

Mà sau khi kết hôn, ông liền đem tiền lương giao cho mẹ An Hân, mỗi lần được phát thưởng đều giao đầy đủ cho bà.

Phòng thí nghiệm lo cơm nên ông Lý không cần bỏ tiền ra. Mà phương tiên đi làm của ông lại là xe buýt. Mẹ An cứ đúng ngày giúp ông làm vé tháng. Sinh hoạt khác của ông cũng không có chỗ nào để chi tiêu.

Người làm việc ở phòng thí nghiệm đều là những người cẩn trọng trong công việc. Sẽ có rất ít những buổi liên hoan, tiệc tùng. Tất nhiên cũng có vài lần khi nghiên cứu các hạng mục lớn sẽ có những bữa tiệc. Nhưng đều do đoàn làm việc tổ chức mời khách, hoàn toàn không cần bỏ tiền ra.

Đạo lý đối nhân xử thế, lui tới tùy người chính ông cũng không hiểu, mỗi lần như vậy đều phải về nhà hỏi mẹ An Hân, bà giúp ông tính toán số tiền nên làm quà sau đó đưa tiền cho ông. Còn ông Lý chỉ là trung gian đưa tới. Mỗi lần như vậy mối quan hệ của ông Lý lại tốt lên một phần.

Mười mấy năm trời đều như vậy, hai người chung sống đều rất vui vẻ họ chỉ cãi nhau vì bất đồng quan điểm.

Mỗi lần như thế mẹ An Hân lại vô cùng tức giận, ông Lý chỉ có thể đảm đương vai trò giảng hòa. Ví dụ như bây giờ.

Ông Lý thấy vợ đang không để ý đến mình ngược lại còn nói:"Học tập không phải muốn giỏi là sẽ giỏi, lúc tôi đi học có rất nhiều bạn học lớp mười một học không tốt lắm, đến đại học lại có thể thi đậu trường trọng điểm, có thể thấy được rằng học tập vẫn là nhờ tích lũy kiến thức."

Mẹ An Hân quả thực không muốn vạch trần lời nói của ông Lý lúc này.

"A ha" Bà trào phúng cười nhẹ.

Ông Lý lập tức không biết phải làm sao, đành đưa cho con gái một ánh mắt tỏ về là bố của con đã không thể cứu nổi con nữa rồi, chính cô nên tự cầu nguyện đi.

Lý Thường Nhạc thu được ánh mắt, trong lòng nghĩ từ nhỏ đến lớn gặp cũng không nhiều vấn đề chỉ có lần này sợ không qua được...