Chương 1: Kiếp nạn thứ 82

Chương 1: Kiếp nạn thứ 82 - bị cách ly?!

Tiểu khu tại nơi Lâm Thanh ở đã bị cách ly.

Tan làm, Lâm Thanh đi chợ mua ít khoai tây về dự định làm thịt hầm khoai tây cho cả căn phòng thuê cùng ăn, nhân tiện nấu cả cơm trưa ngày mai.

Đang lúc cô rảo bước trên con đường có hai hàng cây xanh mướt nơi tiểu khu, thì cách đó không xa tiểu khu phía bắc vang lên âm thanh "bùm, bùm" thu hút sự chú ý của cô.

Đứng từ xa nhìn, đang có những công nhân dựng rào ngăn cách, trong lòng cô liền "lộp bộp" hai tiếng, một dự cảm chẳng lành xuất hiện.

Cô chạy đến hỏi bác bảo an đứng gần đấy: " Bác ơi, đây là…định phong tỏa nơi này sao ạ?"

Ông lắc đầu bảo: “ Không sao không sao cả, do ban ngày có một người bị bệnh đậu mùa đã được đưa đi, nên nơi này lập tức bị phong tỏa cách ly. ”

Lâm Thanh cảm ơn bác bảo an, sau đó kéo lê thân thể mỏi mệt trở về phòng, trong đầu cô lúc này là một mảng hỗn loạn.

Cô từ vùng quê nhỏ lên thành thị để học đại học, tốt nghiệp xong lại được nhận làm trợ lý công tác ở một công ty, như ý nguyện ban đầu ở lại chốn thị thành.

Nhà gần công ty giá cả đắt đỏ, tiền nước lên thì giá thuê nhà lại tăng theo, Lâm Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ thuê căn phòng ba người ở cùng hai cô gái khác, cũng may cả hai tính cách đều không tồi nên ba người ở chung tương đối hòa hợp.

Chuyện làm cô bất an chính là, cô đi công tác, hoàn thành công việc để nhận lương, dựa theo quy định của công ty, thì sau cách ly chưa kể đến việc tiền lương sẽ bị giảm đi 50%, sẽ có người thay thế cô đi công tác, cách ly xong có khi mất cả công việc này.

Cô quả thật vô cùng lo lắng, đứng ngẩn người trong bếp, tay cầm củ khoai tây mà trầm tư suy nghĩ.

Tiếng mở cửa vang lên, bạn cùng phòng Lý Tư Vũ cầm theo túi nguyên liệu nấu ăn to đùng bước đến.

“Thanh thanh, này, cậu đang làm gì đấy?"”. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh cất trứng gà và các loại rau củ vào trong, nhìn đến Lâm Thanh vẫn còn đang thẫn thờ, cô dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Lâm Thanh.

Lâm Thanh lấy lại tinh thần, nhìn bạn cùng phòng đang bận rộn, không khỏi cất tiếng hỏi: "Sao cậu mua nhiều đồ ăn vậy?".

“Chẳng phải đang cách ly sao? Cậu không mua à"”. Giọng nói Lý Tư Vũ từ trong phòng truyền ra. " À đúng rồi, vừa có thêm người chuyển đến tiểu khu, cậu đi làm quen chứ?".

Lâm Thanh vốn không thích xã giao, hộ gia đình mới đến cô không nhất thiết phải chào hỏi, dù sao nơi này cũng không phải là nhà cô, cô cũng chẳng có gì gọi là yêu quý hay lưu luyến.

" Nhi Nhi còn chưa trở về, nói cậu ấy biết, xong đợi cậu ấy về rồi cùng nhau đi gặp". Lý Tư Vũ nhắc nhở. Viên Tiểu Nhi cũng chính là bạn cùng phòng còn lại của hai người.

“Hảo hảo”. Lâm Thanh chạy nhanh tìm điện thoại báo cho cô bạn còn lại.

"Hôm nay buổi tối sẽ kiểm tra dịch bệnh trên toàn tiểu khu, cậu sẽ không phải là vẫn không biết đó chứ?". Lý Tư Vũ tiến đến bên cạnh cô, nhìn từng ngón tay tinh tế của cô đang nhanh nhẹn gõ trên bàn phím gửi tin nhắn đến Viên Tiểu Nhi: “Đến lúc đó cùng đi đi.”

“À ừ, tớ biết rồi.” Báo tin tức xong, Lâm Thanh đến khoai tây cũng không muốn làm nữa, cô thật sự chẳng buồn ăn uống vào lúc này.

Cô trở về căn phòng nhỏ của chính mình, đây cũng chính là căn phòng nhỏ nhất trong cả ba phòng. Cô cũng không chú ý vấn đề này, bởi so với căn phòng ở quê cô đã tốt hơn rất nhiều, chủ yếu vẫn là tiền thuê nhà thấp.

Cô nằm trên giường báo cho lãnh đạo về việc đã bị cách ly, lãnh đạo chỉ lãnh đạm nói ra hai từ: "Đã biết".

Lâm Thanh vừa lo sợ vừa bất an, trong lòng như thể có tảng đá to đè nặng, cô tại đây không có ai để nương tựa, đi công tác kiếm tiền là cách duy nhất mà cô dùng để tạo cho chính mình cảm giác an toàn

Suy nghĩ biến mất sau khi cô bị tiếng gõ cửa của bạn làm bừng tỉnh, hiện tại đã là 8 giờ tối.

Lâm Thanh đi đến khu tập trung ở giữa tiểu khu, chờ đợi làm test bệnh, đội ngũ xếp hàng dài như hàng ngàn con rắn kéo nhau đi đại tiệc, cô đi theo sau hai người bạn cùng phòng, đi đến đứng phía cuối hàng đầu.

Phía xa còn lớp lớp muôn người đến chuẩn bị xếp hàng.

Chỉ vừa 8 giờ bầu trời đã sập tối, trong tiểu khu chỉ còn ánh sáng ảm đạm tản ra từ đèn đường, Lâm Thanh chăm chú nhìn vào hàng ngũ phía trước không thấy nổi phần đầu của hàng, lại không chú ý đến việc chính mình bị bóng to lớn của một thân ảnh cao gầy bao trọn.

Tứ Quý Vân đỉnh quanh năm tầng tầng mây trắng, nơi đây mang vẻ đẹp phồn hoa chốn thị thành, cũng chính là nơi chất lượng nhất của tiểu khu chi nhất, thật ra cũng không có gì. Nhưng nó lại mang danh: "Vùng đất học".

Trường trung học nội trú tốt nhất trong thị thành nằm trên Tứ Quý Vân đỉnh, cách tiểu khu không đến một kilomet, vì thế giá thuê nhà tại Tứ Quý Vân đỉnh càng thêm đắt đỏ.

Lâm Thanh đứng nơi mà ánh sáng đèn đường tỏa đến yếu ớt, nghĩ về việc có nên tiếp tục ở lại đây thuê nhà, nhất thời thất thần.

Hai cô bạn cùng phòng đang say mê nói chuyện hiện đã cách cô một khoảng cách tầm 1 mét từ khoảng thời gian mà cô phát ngốc trầm tư. Bỗng cô ngửi được mùi hương cam thảo thoang thoảng, theo sau đó là một thanh âm mát lạnh, sạch sẽ vang lên phía bên tai trái của cô: “Không đi sao?”

Lâm Thanh hoảng hốt, cắm cổ chạy về hướng phải, bên tai tê dại, quay đầu liền đối diện với con ngươi sâu trầm, thâm thúy.

Cô có chút không thể dời mắt, cặp mắt kia quá đẹp, chỉ liếc mắt một cái đã lún sâu vào trong, đuôi mắt phải có mục ruồi nhàn nhạt cô nhìn thấy lúc nhìn thoáng qua vào khi nãy.

Tuy rằng đeo khẩu trang, cô lại có thể thông qua đôi mắt suy đoán nam sinh này có nhan sắc mê người.

Nam sinh vừa rồi còn nói vào tai cô với bộ dạng tùy tiện khoanh hai tay trước ngực, đứng cong người qua một bên, giờ phút này thấy cô hoảng hốt né tránh, liền chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt vẫn đặt trên người cô.

Cô nhận ra hắn rất cao, cô cao một mét sáu nhưng vẫn chỉ đứng đến ngực hắn.

Hắn mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu, vành nón đem những sợi tóc mái áp sát xuống gần lông mi, chỉ có thể thông qua kẽ hở giữa các sợi tóc trước trán nhìn thấy ánh mắt không chút né tránh đang chăm chăm nhìn vào cô của hắn.

Lâm Thanh bị nhìn đến trong lòng đã nhảy dựng cả lên, vội vàng nói: " Xin lỗi, xin lỗi".

Cô bước nhanh bắt kịp hai người bạn cùng phòng, không dám quay đầu lại nhìn, chỉ cảm nhận sau ót có ánh mắt chăm chăm nhìn khiến cô có chút mất tự nhiên.

Lý Tư Vũ cùng Viên Tiểu Nhi đang bàn luận về tiểu thịt tươi nào đó mới nổi lại cùng fan vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, hay nữ minh tinh lại che giấu cuộc sống hôn nhân đã có con.

Người mà hai cô bạn thảo luận Lâm Thanh không biết đến, cho nên cũng không có cách gia nhập cuộc trò chuyện , nghe họ cười nói, Lâm Thanh cũng dần thả lỏng, trong lúc không chú ý, ánh mắt sau lưng cô vừa rồi cũng đã dời đi.

Quả thật khi chờ đợi cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.

Đại khái đã trôi qua một canh giờ, Lâm Thanh rốt cuộc có thể nhìn thấy bóng đèn treo quanh lều xanh, cô có chút vui mừng như trút được gánh nặng, theo thói quen mở điện thoại nhìn thời gian thì sực nhớ ra mai cũng không có cách nào đi làm, thời gian sớm hay muộn căn bản là không quan trọng.

Đang lúc cô phiền muộn, nhân viên thực hiện công tác phòng bệnh đứng cạnh đột nhiên hướng về phía cô hét to một tiếng: "Này, bên kia bên kia"”

Lâm Thanh ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn về phía nhân viên công tác, tiếp theo nhìn đến hướng ngón tay anh ta chỉ là vị trí phía sau cô: “Cậu nam sinh kia chú ý giữ khoảng cách một mét".

Cô quay đầu lại, thiếu chút nữa là đâm đầu vào một l*иg ngực săn chắc, mùi hương cam thảo càng thêm rõ ràng.

Theo động tác xoay người của cô, người phía sau cũng lùi lại hai bước, đứng tại vị trí được đánh dấu một mét trên mặt đất, vành nón che giấu ánh mắt sáng rực, cậu ta làm như không có việc gì nhìn vào khoảng không vô định bên cạnh, phảng phất như vừa rồi bị lớn tiếng nhắc nhở không phải cậu ấy.

Bạn cùng phòng nghe được âm thanh cũng xoay người gọi cô một tiếng, hỏi han cô bị làm sao.

Lâm Thanh khó hiểu lắc lắc đầu, trong lòng vương vấn mãi một nghi vấn.

Đội ngũ xếp hàng chia thành 4,5 hàng, trước khi tiến vào cần quét mã nhận diện.

Lâm Thanh đem mã QR của mình đến trước máy quét, thông tin cá nhân của cô liền hiện lên trên màn hình.

Họ và tên: Lâm Thanh

Giới tính: Nữ

Tuổi: 23

Lần xét nghiệm âm tính gần đây nhất: không có

Ngay sau đó máy test vang lên giọng nữ: Nhiệt độ cơ thể bình thường.

Lâm Thanh đang bị viêm họng, bị tăm bông thọc vào trong yết hầu không nhịn được mà ho khan, khó chịu đến hai hốc mắt ngấn lệ ướŧ áŧ.

Làm xong, cô kéo lại khẩu trang, thấy các bạn cùng phòng đang chờ ở phía trước, họ còn đang cùng một nhân viên công tác mặc đồng phục màu hồng trò chuyện gì đó.

Lâm Thanh đi đến cạnh Viên Tiểu Nhi, liền nghe nhân viên công tác nói: “...... Chúng ta sẽ liên hệ siêu thị cung cấp một số rau củ, hơn nữa trong quá trình cách ly, nếu có vấn đề cần trợ giúp, hỗ trợ có thể trực tiếp nhắn trên diễn đàn Wechat, mọi người sẽ hỗ trợ lẫn nhau.” Dứt lời cậu ta liền lấy ra mã QR đưa trước mặt các cô.

Hai bạn cùng phòng vội quét qua, Viên Tiểu Nhi dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm một cái vào cánh tay Lâm Thanh: "Cậu không định thêm? Có muốn thêm để khi cần không?"

“À được”. Lâm Thanh ngơ ngác lấy ra điện thoại quét mã truy cập vào diễn đàn, nhìn thấy bên trong đã có 400 người.

Xong việc , Viên Tiểu Nhi khoác tay Lâm Thanh, cùng nhau trở về.

Nhân viên công tác nhìn bóng của cả ba xa dần, quay đầu liền phát hiện có người đứng cạnh.

Anh ngẩng đầu nhìn đối phương đang kéo thấp vành chiếc mũ lưỡi trai màu đen tuyền, lập tức theo công việc mà nói: “Chào cậu, xin hỏi có nhu cầu…"”

Lời nói còn chưa dứt, đối phương liền lấy ra di động quét mã QR trên tay anh, xác nhận đã thêm vào diễn đàn, rồi không nói một lời nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn thấy bóng dáng cao ráo của hắn giữa màn đêm tĩnh mịch.

Lâm Thanh tắm rửa xong ra nằm trên giường thì đã là 10 giờ đêm, bình thường cô cũng không có sở thích gì, trực tiếp tiến vào giấc ngủ, thế nhưng hôm nay lại chẳng thể nào ngủ được.

Nhắm mắt lại liền nhớ đến mình có nguy cơ mất công việc, trong lòng lại lo âu, cảm giác cô độc một mình giữa chốn thành thị lại bao trùm lấy cô.

Căn phòng trống rỗng, nội tâm trống rỗng.

Từ lúc cô tốt nghiệp và quyết định ở lại thành thị đến nay đã gần 1 năm, ở trấn nhỏ phía xa, ba mẹ thỉnh thoảng ngẫu nhiên gọi điện hỏi thăm một chút về tình hình gần đây, bọn họ một lòng lo lắng về cậu em trai 15 tuổi sắp thi đại học của cô.

Ba mẹ muốn cho Lâm Uyên thi vào trường đại học đứng đầu trong tỉnh, cũng chính là ngôi trường đứng thứ 3 cả nước, huống hồ Lâm Thanh cũng sống tại Vân Thành, có thể tiện tay hỗ trợ Lâm Uyên đôi chút.

Nhưng theo Lâm Thanh biết, Lâm Uyên thành tích tuy rằng quả thật không tồi, nhưng muốn đỗ vào trường đại học đó còn một khoảng cách rất xa, hơn một tháng sau liền thi đại học, Lâm Thanh không rõ liệu đến lúc đó Lâm Uyên có thể phát huy tốt vượt xa bình thường hay không.

Thân làm chị, cô cũng hy vọng em trai đỗ vào trường đại học tốt, tiền đồ tương lai xán lạn.

Mải mê suy nghĩ, đại não của Lâm Thanh rốt cuộc cũng dần trầm lặng, mơ màng.

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một đôi mắt thanh lãnh, đuôi mắt hơi chếch được điểm xuyến bởi nốt ruồi nhạt màu.

Lâm Thanh lập tức mở mắt, trái tim không khỏi bàng hoàng, cơn buồn ngủ theo đó mà tan biến.

Vì sao cô lại nhớ đến đối phương?

Cô đè tay lên l*иg ngực chính mình trấn an trái tim bé nhỏ vì bất an mà loạn nhịp, tâm tình vốn phức tạp giờ đây càng thêm rối bời.

Ngày đầu tiên bị cách ly tại tiểu khu, Lâm Thanh trằn trọc mất ngủ gần như cả đêm.

Sáng sớm, tia nắng mặt trời ấm áp chiếu thẳng tắp vào Lâm Thanh còn đang trên giường.

Ban đêm ngủ không ngon, cô kỳ thực không muốn thức giấc, cố mở mí mắt nặng nề si ngốc nhìn trần nhà.

Đồng hồ điểm 9 giờ, một âm thanh thông báo vang lên làm cô giật bắn người lo lắng.

Là lãnh đạo cô gửi đến một đoạn tin nhắn thật dài, vừa xem Lâm Thanh đã hưng phấn đến mức bật ngồi dậy.

Lãnh đạo tỏ vẻ có thể cho cô vừa cách ly ở nhà vừa làm việc, nhưng sẽ giảm đi 20% tiền lương, thời gian làm việc cứ dựa theo lúc bình thường ở công ty, vẫn như hàng ngày tham gia các hội nghị trong công ty, do cô không thể trực tiếp đến làm, cho nên sẽ an bài cho cô thêm nhiều công việc như làm báo cáo hay bản thuyết trình PowerPoint .

Lâm Thanh liên tục đồng ý, kết thúc đoạn đối thoại với lãnh đạo, cô mới nhớ đến lúc mình làm việc không đem theo laptop về nhà.

Đẩy cửa phòng ngủ bước ra, phòng khách vô cùng tĩnh lặng, có thể thấy hai người bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ.

Cô ngại đánh thức họ, chỉ đành ngồi trên sofa trong phòng khách dùng di động xem những công việc cần hoàn thành .

Nửa tiếng trôi qua, cô đã đói bụng không chịu được, liền đứng dậy đi đến phòng bếp nấu cho mình một ít bánh trôi nếp cẩm hấp rượu, nước còn chưa sôi cô đã nghe âm thanh mở cửa phòng của cô bạn.

Chỉ chốc lát sau, Lý Tư Vũ trong miệng còn ngậm chiếc bàn chải đánh răng bước vào , nhìn thấy Lâm Thanh đang cầm bánh trôi trong tay, vội vã tỏ ý mình cũng muốn.

Lâm Thanh đáp lời nấu cho cả 3 người rồi quay đầu hỏi bạn cùng phòng: “Tư Vũ, cậu có mang máy tính về không?”

“Để tớ nhớ xem"”. Lý Tư Vũ phun bọt trong miệng vào bồn rửa: “Cậu định làm việc tại nhà sao?”

Lâm Thanh mở vòi nước làm trôi đi đám bọt kia, trong miệng "ừ" một tiếng.

“Tớ không có mang về”

Nghe xong Lâm Thanh liền trầm mặc, Viên Tiểu Nhi lại càng không cần phải hỏi, thân là giáo sư, cô ấy bình thường cũng không có thói quen đem máy tính về nhà.

Cái thìa trong tay thong thả khuấy những cái bánh trôi trắng nõn trong nồi, Lâm Thanh sầu đến mức lông mày nhăn lại.

Lý Tư Vũ từ phòng vệ sinh đi ra, giúp Lâm Thanh dọn sẵn ba cái bát, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua chẳng phải cậu đã vào diễn đàn? Hỏi thử một chút xem? Không chừng có người có máy tính nhưng không sử dụng"”.

Đôi mắt Lâm Thanh lập tức sáng lên, vội lấy điện thoại click vào diễn đàn Tứ Quý Vân đỉnh.

Mộc mộc: Xin hỏi...có ai có máy tính nhưng không cần dùng đến không ạ?

Đợi trong chốc lát, cũng không có người phản hồi, cô cắn răng nhắn thêm câu.

Mộc mộc: Tôi sẽ có trả thù lao nha.