Chương 1: Nhặt được một con rắn nhỏ

Thúy sơn, núi cũng như tên, thực vật tươi tốt, quanh năm xanh ngát. Truyền thuyết kể lại rằng thời cổ xưa nơi đây là nhà của các vị tiên nhân, nhưng thương hải tang điền, thế sự thay đổi, thật giả ra sao thời nay khó mà kiểm chứng, bất quá ngọn núi này xác thật là nơi chim bay cá nhảy, linh khí bức người, động vật nơi đây tựa hồ so nơi khác thông minh hơn vài phần.

Trên núi có rải rác vài gia đình. Từ khi A Diễn có ký ức đến nay, nàng đã theo ông mình sinh hoạt ở chốn này, ông nàng y thuật cao minh, tâm địa nhân hậu, thường có người tới tìm người xem bệnh. Mà nàng, ước chừng cũng được ông nhặt về theo duyên số. A Diễn từ nhỏ liền đặc biệt ưa thích nhặt động vật bị thương về nhà, giúp chúng nó trị liệu hồi phục xong liền thả lại núi rừng. Ba tháng trước, ông nàng bệnh chết, từ nay về sau nàng liền tự sinh sống một mình.

Lúc này đang là giữa hè, tuy trời đã chạng vạng nhưng thời tiết vẫn chưa dịu xuống, nóng bức như cũ.

A Diễn cõng một sọt thảo dược, trong tay thật cẩn thận mà che chở một chú chim nhỏ bị thương, đi dọc theo con đường về nhà.

Đẩy ra cửa trúc của tiểu viện, nàng buông sọt tre, cẩn thận mà đặt chú chim nhỏ trên bàn đá.

“Ngươi đợi ở đây, ta đi lấy thuốc đắp.” Nàng nói xong liền đi vào trong phòng tìm thảo dược.

Một chú chó cùng hai chú mèo nhỏ đã sớm vây quanh chân nàng đảo vòng vòng, vô cùng thân thiết.

Băng bó xong cho chú chim nhỏ, A Diễn mới đột nhiên nhớ tới lúc nãy nàng đi ra ngoài thế nhưng đã quên cho gà vịt ăn, chỉ vì nàng quá mức lo lắng cho thương thế của con rắn xanh nhỏ, mà số thảo dược cần thiết lại vừa hết nên nàng mới đi vội như thế.

Cho gà vịt ăn xong, nàng lập tức đi nhìn tiểu thanh xà, thấy nó đang nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng vết thương tuy vẫn rất ghê người nhưng tổng thể trạng thái tựa hồ so hôm qua đều tốt hơn một chút. Giờ ngọ hôm qua, sấm đánh ầm ầm vài tiếng rồi mang đến một trận mưa to bất thình lình, đợi mưa gió qua đi, A Diễn ở trong rừng trúc phát hiện con rắn này, hình như nó bị sét đánh trúng, mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, nàng vội vàng mang theo nó trở về.

Ước chừng là cảm thấy được hơi thở của, tiểu thanh xà vốn đang đột nhiên mở bừng mắt.

“Tiểu Lục, ta hái thuốc xong trở về rồi nè, ngươi cảm thấy thế nào? Miệng vết thương còn đau không?” A Diễn biết rõ động vật không thể nói, nhưng nàng như cũ vẫn thích cùng chúng nó nói chuyện, bởi vì nàng cảm thấy chúng có thể nghe hiểu. Cho dù là nghe không hiểu cũng không sao, từ sau khi ông qua đời, nàng thật sự quá cô đơn.

Nàng cười nói: “Ngươi yên tâm, đắp thuốc một thời gian miệng vết thương liền sẽ nhanh chóng tốt lên thôi. Không cần lo lắng, ta đã điều trị qua nhiều động vật nhỏ mà vết thương so với ngươi càng nghiêm trọng hơn đấy. Bất quá khi đó có ông giúp ta……” Nói đến này, A Diễn rũ mắt, như suy tư cái gì đó.

Con rắn nhỏ kia cũng không biết nghe hiểu không, chỉ lấy con người giống như hổ phách nhìn chằm chằm nàng.

Ước chừng là vì mưa dầm thấm đất từ nhỏ, lại thêm kinh nghiệm phong phú, mà sau khi tiểu thanh xà đắp thảo dược được mười ngày, miệng vết thương thế nhưng thật sự dần dần khỏi hẳn lên. Lại qua hơn hai tháng, miệng vết thương liền đã lành không sai biệt lắm.

Hôm nay, A Diễn đi ra ngoài hái thảo dược cho Tiểu Lục đắp lần cuối cùng, trên đường về nhà, bầu trời âm u, vài tiếng sấm qua đi, những hạt mưa lớn liền từng giọt nối tiếp từng giọt rơi xuống. Nhà còn cách khá xa nên nàng đành phải tránh mưa trong một cái sơn động.

Lúc về đến nhà, lại không thấy Tiểu Lục, A Diễn đoán không biết có phải do vết thương đã lành nên nó rời đi hay không.

Đang lúc tự hỏi, Đại Hoàng chạy tới cắn góc áo nàng, tựa như muốn dẫn nàng tới nơi nào đó.

“A? Đại Hoàng, ngươi muốn mang ta đi nơi nào vậy? Ngươi biết Tiểu Lục ở đâu sao?”

Một người một chó kéo kéo túm túm tới phòng nàng, A Diễn tức khắc như bị sét đánh chết tại chỗ.

Chỉ thấy trên mặt đất là một nam từ trẻ tuổi đang nằm, tóc đen tới eo, da trắng như tuyết, chỉ là toàn thân trần trụi, không một mảnh vải.

“A a a a a a a!!!!” A Diễn lúc này vừa gấp vừa thẹn, dùng tay che khuất hai mắt mình, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi… ngươi… ngươi là ai?! Vì sao lại xuất hiện ở nhà ta?! Lưu manh, xem ta đánh chết ngươi này!” Nói xong nàng liền muốn đi lấy trường côn phía sau cửa.

“Ta là……” Nam tử trên mặt đất mở miệng nói,

“Tiểu Lục.”