Chương 1

Mặt trời bị mây đen bao phủ, những đám mây đen xám lộ ra tia sáng mỏng manh.

Tử Cấm Thành như một địa ngục vô tận nằm sâu trong thế giới đen tối. Ngột ngạt tới mức khiến người ta thở không nổi.

Phù Dung cô cô là người bên cạnh hoàng hậu, vẻ mặt nghiêm khắc dẫn Thẩm Thanh Nhụy đi trên con đường Tử Cấm Thành.

Thẩm Thanh Nhụy cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ xung quanh, nàng cẩn thận nhìn Khôn Ninh Cung sắp tới, nội tâm kích động vừa lo sợ vừa bất an.

Cuối cùng không cần phải làm hạ nhân nữa. Cuối cùng cũng không cần suốt ngày lo lắng có giữ được tính mạng hay không, đều thông qua cửa ải này!

Bên trong Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu mặc một chiếc váy màu vàng cam có hoa văn như ý, trên đỉnh đầu là trâm vàng cài tóc chạm rỗng hình phượng nhảy múa trên mái tóc đen dài.

Hoàng Hậu ngồi thẳng trên chiếc ghế gỗ lê sơn son thϊếp đỏ, nhận lấy ly trà Phù Dung cô cô đưa tới.

Bình tĩnh nhìn cúi đầu Thẩm Thanh Nhụy.

Thẩm Thanh Nhụy mang phục sức màu hồng nhạt của cung nữ, trên tóc cài một bông hoa cúc nhỏ màu trắng, quỳ dưới đất cúi đầu thật thấp, không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Trong góc điện có một lư hương hình đầu phượng, bên trong có những làn khói xanh lượn lờ, tản ra.thoang thoảng



Thật lâu sau, Hoàng Hậu mở miệng: “Ngươi chính là cung nữ thông minh lạnh lợi mà Phù Dung thường nói.”

Thẩm Thanh Nhụy cúi đầu nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ không dám.” Thật không uổng công mỗi ngày mình đi theo mẫu thân của Phù Dung cô cô, Quế ma ma vuốt mông ngựa, thậm chí còn đưa tiền lương của mình cho bà ấy cho nên mới tìm được lý do này.

“Bổn cung cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ đẻ Lục hoàng tử là Tĩnh tần chỉ có thân phận tần vị.” Hoàng Hậu tay mang theo hộ giáp, buông chén trà xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay đỡ mặt, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhụy nghiên cứu: “Nàng ta không được sủng, Lục hoàng tử cũng không được coi trọng, về sau hẳn cũng sẽ không có thành tựu lớn, vì sao ngươi lại vội vàng muốn tới chăm sóc cho hắn như vậy?”

Hoàng Hậu quả nhiên là Hoàng Hậu, mọi chuyện luôn nghĩ thật kỹ. Đây không phải chỉ là cái cớ để thoát khỏi Thượng Cung cục sao? Nào có nhiều lý do quanh co lòng vòng như vậy. Hoàng đế đương triều vì muốn tu luyện đan dược cần có kinh nguyệt của xử nữ, ra lệnh cho tất cả cung nữ cấp thấp dùng thuốc kéo dài thời gian hành kinh. Hơn nữa, vì cái gọi là kinh nguyệt thuần túy, khi đó các cung nữ chỉ có thể ăn chút tang diệp* và sương sớm, khiến những cung nữ cấp thấp vô cùng khốn khổ, thậm chí suýt chết vì đổ máu quá nhiều.

(Tang diệp là lá của cây dâu tằm có nguồn gốc từ Trung Quốc thường được dùng để nuôi tằm lấy tơ và là một loại dược liệu quý trong đông y.)

Chỉ có làm nô tỳ của chủ tử thân phận cao hơn, mới có thể may mắn thoát nạn. Vì mạng sống, Thanh Nhụy không thể không lựa chọn bò lên trên.

Thanh Nhụy biết rõ không thể nói rõ ra như vậy được, chỉ có thể bịa ra một lý do thích hợp, suy nghĩ một hồi lâu, nàng mới nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ vốn là một tỳ nữ giặt quần áo ở Thượng Y Cục. Nương nương, ngài không biết mỗi ngày đều có rất nhiều quần áo phải giặt, các ma ma chỉ cần không hài lòng một chút sẽ đánh mắng nô tỳ.

Nô tỳ thật sự không muốn sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Lục hoàng tử mặc dù không nhận được bao nhiêu sủng ái, nhưng đi theo bên cạnh hoàng tử sẽ không cần ngày đêm giặt quần áo, đối với nô tỳ mà nói đó chính là phúc khí lớn nhất.

Nô tỳ tự biết thân phận mình thấp kém.

Cho dù nô tỳ muốn trèo cao lên vị nào hoàng tử hay nương nương nào, đó cũng chỉ là vọng tưởng.”



Hoàng Hậu ngồi thẳng dậy thở ra một hơi, câu trả lời này đúng là không tìm được lỗi sai.

Bà ta nói: “Ngẩng đầu lên.”

Thanh Nhụy ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào chủ tử.

Hoàng Hậu nhìn dung mạo Thanh Nhụy không thể xem là xinh đẹp, nhưng cũng may có phần hòa ái dễ gần.

Hoàng hậu vô cùng vừa lòng, dù sao người như vậy sẽ dễ khiến tiểu hài tử yêu thích, tin tưởng hơn, quan trọng hơn là sẽ không nhân cơ hội câu dẫn hoàng thượng và các vị hoàng tử.

Hành xử cũng coi như khéo léo. Có tâm tiến tới nhưng cũng hiểu được biết tiến biết lùi. Không tồi.

Hoàng Hậu vừa lòng cười, hỏi: “Nhà ngươi làm gì? Có huynh đệ tỷ muội không?”

Thanh Nhụy đáp: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, trong nhà nô tỳ bán rau để kiếm sống, chỉ là mấy năm trước mất mùa.

Trong nhà không còn gì ăn, cha mẹ đều chết đói, nô tỳ còn một đệ đệ gọi là Thẩm Sơn, năm nay cũng 13 tuổi, nô tỳ vì đệ đệ nên tự nguyện tiến cung mong muốn cho đệ đệ có những ngày tháng tốt đẹp hơn.” Đột nhiên nàng lại nghĩ tới gì đó: “Hoàng Hậu nương nương, phụ mẫu nô tỳ trước kia đều làm nghề nông cho nên rất bận rộn, đều do một tay nô tỳ chăm sóc cho đệ đệ, nô tỳ tin tưởng mình có thể chăm sóc tốt cho Lục hoàng tử!”

“Được.” Hộ giáp của Hoàng Hậu gõ trên mặt bàn: “Nến bổn cung đã chọn ngươi chăm sóc cho Lục hoàng tử, vậy bổn cung đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi và người nhà ngươi. Nhà ngươi ở đâu? Ta phái người tới cho đệ đệ ngươi một ít bạc.”