Chương 1.1

Triệu Hàm Chương nghe thấy tiếng bước chân bên trái đi theo đi đến cửa thang máy, đối phương rất ân cần dặn dò cô một tiếng: “ Cô Triệu, chúng ta chờ một lát, thang máy hiện tại mới từ tầng 32 xuống.”

Tuy rằng giọng nói có chút lãnh đạm, nhưng rất êm tai, thật là đáng tiếc, bọn họ cùng trường, con thỏ không thể ăn cỏ gần hang.

Sớm nghe học sinh tới thư viện mượn sách nói chuyện qua, giáo sư Phó Khoa Toán rất đẹp trai, chỉ là bọn họ ít gặp mặt, nếu biết đối tượng mà giáo sư Phương giới thiệu là giáo viên cùng trường, nàng liền không đến.

Dù sao danh tiếng của cô ở trong trường học …… Có chút đặc biệt.

Bây giờ có chút xấu hổ.

Triệu Hàm Chương một bên nghĩ, một bên hơi hơi nghiêng đầu, hướng hắn cười nói: “Được.”

Vừa dứt lời xong, liền nghe thấy có người bên cạnh xì xào bàn tán: “ Thật đẹp trai a.”

“Nữ cũng đẹp nha, thật xứng đôi vừa lứa.”

“Nhưng cô gái này thật kỳ lạ, mắt cô ấy có vấn đề gì sao?”

“Hình như là vậy.”

Triệu Hàm Chương sắc mặt không thay đổi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ là đôi mắt buông xuống, cô nhận thấy anh nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay cô, Triệu Hàm Chương nghi hoặc nghiêng đầu, liền nghe thấy anh nói: “ Cô Triệu, thang máy tới rồi.”

Triệu Hàm Chương hướng hắn cười cười, nghe thấy tiếng bước chân của anh, cùng nhau tiến vào thang máy.

Những người vây quanh xác định rằng đôi mắt cô ấy có vấn đề.

Triệu Hàm Chương nghe được chỉ có hai bọn họ vào thang máy, hơi hơi nghiêng đầu.

Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, Phó Đình Hàm giải thích nói: “Nghe nói đêm nay có hiện tượng thiên văn Thất Tinh Liên Châu*, bọn họ đều lên đài quan sát, chỉ có chúng ta đi xuống.”*Thất tinh liên châu là một hiện tượng hiếm gặp của vũ trụ, có nghĩa là 7 thiên thể trong Hệ Mặt Trời sẽ xếp thẳng hàng với nhau.

Triệu Hàm Chương cười nói: “Giáo sư Phó cũng có thể đi xem, không cần đưa tôi, tôi có thể tự mình quay về.”

Cô không do dự chỉ vào hai mắt của mình nói: “Tuy rằng hai mắt tôi nhìn không thấy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đi lại của tôi.”

Phó Đình Hàm nhìn thoáng qua đôi mắt cô, nói: “Tôi không có hứng thú với thiên văn lắm, hơn nữa chúng ta tiện đường.”

Đúng vậy, hai người bọn họ đều sống trong trường học, thật sự là tiện đường.

Trong thang máy trống rỗng chỉ có hai người họ, Phó Đình Hàm im lặng, toàn bộ thế giới của Triệu Hàm Chương liền đều là màu đen.