Chương 9

Edit: Thanh Hưng

Vừa đi ra khỏi cửa hàng, Ân Tuyên Mai lập tức tức giận hất tay Đỗ Vũ Thần ra, không nói hai lời mà bước nhanh rời đi.

Đỗ Vũ Thần theo sát phía sau cô, nhíu mày không hiểu nhìn cô chằm chằm không khỏi tức giận, kỳ quái, người lấy hôn nhân ra làm trò đùa không phải là cô sao? Nên giận không phải là anh sao? Tiểu thư cô đang đùa cái tính khí gì nha? Mà anh thì tại sao phải vô tội chịu đựng đây?

"Này!" Càng nghĩ càng không đúng, anh mở miệng gọi cô.

Ân Tuyên Mai không thể không nghe được tiếng gọi của anh, chỉ là nghĩ đến hình ảnh anh và người phụ nữ khác nói chuyện trời đất, cô lập tức giận đến không muốn để ý đến anh, cái gì cùng cái gì chứ! Cả ngày giắt mép câu cầu hôn hoàn toàn là giả, nếu không tại sao vẫn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác? Anh thật đáng ghét!

"Này, rốt cuộc em đang giận cái gì thế? Người lấy hôn nhân của chúng ta ra đánh cuộc là em, không phải là anh!" Đỗ Vũ Thần không nhịn được hô về phía cô.

"Anh nói cái gì?" Ân Tuyên Mai bị anh dọa sợ hết hồn, dừng bước quay đầu lại lúng túng hỏi.

"Anh là nói em chờ chuẩn bị một vạn nguyên đi!"

"Có ý tứ gì?" Ân Tuyên Mai không hiểu.

"Ý là em chờ làm Đỗ phu nhân đi! Anh trong vòng một năm...... Không, trong vòng ba tháng nhất định anh sẽ cưới em vào tay." Đỗ Vũ Thần lời thề son sắt mà nói.

"Lấy tôi? Anh tại sao?" Ân Tuyên Mai tức giận hỏi anh: "Anh luôn miệng nói muốn lấy tôi, lại vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác, anh cho tôi là đồ ngu ngốc sao? Muốn kết hôn với tôi? Anh nằm mơ đi!"

Đỗ Vũ Thần bị tức giận đột nhiên phát ra của cô dọa sợ hết hồn, anh sững sờ hỏi: "Vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác?! Anh lúc nào thì vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác?"

"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Anh cho rằng tôi không nhìn thấy khoảng thời gian anh biến mất vừa rồi là đang đi làm gì đúng không?" Ân Tuyên Mai lửa giận ngút trời liếc anh nói.

"Mới vừa rồi? Em là nói lúc anh đi nhà vệ sinh sao?" Đỗ Vũ Thần suy nghĩ một chút sau đó bừng tỉnh hiểu ra: "Nhưng là, anh (di.da.l.qy.do) không có vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác nha!" Anh cau mày nghĩ.

"Em đều chính mắt nhìn thấy, anh còn muốn gạt em?" Ân Tuyên Mai giận không kiềm được hô to với anh.

"Tận mắt thấy? Không thể nào! Anh rõ ràng không có......" Đỗ Vũ Thần không giải thích được nói, thấy cô tức giận đỏ bừng gương mặt anh đột nhiên lĩnh ngộ: "Không phải em nói đứa bé kia chứ!" Gương mặt anh tràn đầy vẻ không thể tin hỏi.

Ân Tuyên Mai hừ lạnh một tiếng không để ý tới anh.

"Không phải em đang ghen đấy chứ?" Thấy dáng vẻ giận sôi máu của cô, Đỗ Vũ Thần cười như không cười hỏi cô.

Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút mới tức giận nói: "Anh xấu xa!"

"Đúng nha! Anh xấu xa, vậy anh vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác em tức giận cái gì?" Đỗ Vũ Thần phản kích hỏi.

"Tôi...... Tôi thích, anh quản cái gì!" Trong nhất thời, sắc mặt Ân Tuyên Mai thoắt đỏ, thoắt trắng.

"Đúng nha, lúc em vui vẻ thật đúng là kỳ quái." Đỗ Vũ Thần liếc nhìn cô buồn cười nói: "Thừa nhận đi! Thừa nhận là em đang ghen đi!"

"Anh đáng ghét!" Đột nhiên giọng nói uất ức giống như muỗi kêu phát ra từ trong miệng Ân Tuyên Mai, mà nước mắt của cô cũng thuận theo đó mà chảy xuống.

Đỗ Vũ Thần ngẩn ra, kéo tay của cô đi vào công viên nhỏ, tìm một chỗ để cho cô ngồi xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, anh dịu dàng hỏi: "Yêu anh lại tệ như thế sao? Tại sao em lại rơi lệ không ngừng đây?"

"Ai nói em yêu anh?" Ân Tuyên Mai chết cũng không chịu nhận.

"Nếu như không phải là yêu anh, em đang giận cái gì? Lại đang khóc cái gì đây?" Đỗ Vũ Thần đối với thái độ "Vịt chết còn cứng mỏ" của cô không khỏi lắc đầu.

"Anh đáng ghét!" Ân Tuyên Mai yên lặng một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói.

Đỗ Vũ Thần đứng ở phía trước ôm cô vào trong ngực mình: "Được, là anh đáng ghét, nhưng em đừng khóc nữa được không? Đợi lát nữa khóc đỏ mắt sẽ rất khó nhìn đấy." Anh dịu dàng khuyến cáo.

"Đều là anh làm hại." Đẩy anh ra, Ân Tuyên Mai lau đi nước mắt mới vừa mới tràn ra hốc mắt.

"Tại sao lại là anh làm hại?" Đỗ Vũ Thần vô tội hỏi.

"Vốn chính là anh, nếu không phải là anh lén lén lút lút với người phụ nữ khác......"

"Đợi chút, anh lúc nào lại lén lén lút lút bị em bắt được?" Anh cau mày hỏi.

"Anh mới vừa sau lưng em vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác không để cho em biết, gọi là lén lén lút lút!" Ân Tuyên Mai rưng rưng trừng anh, ba phần uất ức, bảy phần cưỡng từ đoạt lý mà nói.

Đỗ Vũ Thần không nhịn được trợn trắng mắt: "Được, em nói anh lén lén lút lút thì lén lén lút lút."

"Anh lén lén lút lút vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác, hại em đau lòng chính là anh không đúng! Anh cả ngày nói muốn lấy em, lại cười cười nói nói với người phụ nữ khác là anh đáng ghét! Anh......" Ân Tuyên Mai bắt đầu quở trách.

"Đợi chút." Đỗ Vũ Thần không tự chủ được ngắt lời cô: "Em nói anh muốn cưới em, lại cười cười nói nói với người phụ nữ khác là “đáng ghét”? Nhưng anh nhớ rõ ràng em chưa từng đồng ý là sẽ gả cho anh nha!" Gương mặt anh tràn đầy vẻ không hiểu nói.

"Em...... Em mặc kệ, dù sao nếu anh đã cầu hôn với em rồi, thì không nên vẫn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác!" Ân Tuyên Mai có chút cố tình gây sự, không thể nói lý nói.

"Em đây không phải là nói rõ “Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn” sao?" Đỗ Vũ Thần hỏi.

Ân Tuyên Mai bày ra vẻ mặt "Anh nói thế nào cũng được".

"Được rồi, vậy hiện tại anh thề ngoại trừ em tuyệt đối không dây dưa không rõ với bất kỳ người phụ nữ nào khác, có được không?" Lúc này Đỗ Vũ Thần thật sự là nhận mệnh, nhưng mà anh vẫn phải thay hành động mới vừa rồi của mình thanh minh một lần mới được.

"Còn nữa, về phần em nói anh lén lén lút lút vừa cười vừa nói với người phụ nữ khác, anh muốn giải thích một chút. Thứ nhất: anh là thật sự đi đến toilet, hơn nữa cũng có nói cho em, cho nên không gọi là “lén lén lút lút”. Thứ hai: người em nói kia căn bản không thể gọi là “phụ nữ”, nhiều nhất chỉ có thể gọi là cô gái vì con bé ngay cả mười tám tuổi cũng chưa tới. Thứ ba: anh không có “vừa cười vừa nói” với con bé, đều là cái tiểu ác ma đó tự mình một người vừa nói vừa cười." Anh nói xong không tự chủ được mà tức giận đứng lên: "Tiểu quỷ ghê tởm, lại dám cười nhạo bề ngoài của anh, hình thể!"

"Cái gì?" Ân Tuyên Mai nghe không hiểu ý tứ cuối cùng của anh: "Tại sao cô bé lại cười nhạo bề ngoài của anh, hình thể?"

"Bởi vì con bé biết anh chính là đại ca có nề nếp kia của con bé, mà không may mắn chính là, con bé là con gái của mẹ anh, em gái của anh!" Vừa nghĩ tới tiểu ác ma mới vừa chê cười mình kia, Đỗ Vũ Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Em gái?! Anh có em gái ư?!" Ân Tuyên Mai sợ hãi kêu, sao lại không giống với những gì truyền ra ngoài thế? Anh không phải con độc nhất sao?

Đỗ Vũ Thần miễn cưỡng gật đầu, anh thật sự không muốn có một em gái ác ma đâu!

"Cô bé thật sự là em gái của anh ư? Tại sao chưa từng nghe nói anh có em gái? Hơn nữa số tuổi các anh còn chênh lệch một khoảng lớn?” Ân Tuyên Mai không quá tin tưởng hỏi.

"Đi hỏi cha mẹ anh đi! Dù sao lời anh nói đều là hàng thật giá thật, có tin hay không thì tùy em thôi!" Đỗ Vũ Thần nhún vai không thèm để ý nói, sau đó ánh mắt anh chợt lóe lên còn nói: "Hiện tại chúng ta nói chính sự chút đi!"

"Chính sự? Chính sự gì?" Ân Tuyên Mai bị anh đột nhiên chuyển đề làm cho rối tinh rồi mù, cô sững sờ hỏi.

"Rốt cuộc là em có muốn gả cho anh hay không?" Vẻ mặt anh thận trọng hỏi.

Ân Tuyên Mai không lên tiếng, bởi vì cô đang tự hỏi mình: rốt cuộc mày có muốn gả cho anh ấy hay không?

"Không trả lời? Vậy có phải ý là em (lqd) đồng ý hay không?" Đỗ Vũ Thần chăm chú nhìn cô.

Ân Tuyên Mai nhìn anh ước chừng một phút, sau đó cô rất nghiêm túc gật đầu một cái.

"Em...... Em đồng ý?" Đỗ Vũ Thần ngây ngẩn cả người, anh không quá tin tưởng hỏi.

"Em đồng ý." Ân Tuyên Mai gật đầu khẳng định.

"Oa! Em đồng ý!" Hô to một tiếng, Đỗ Vũ Thần hưng phấn ôm lấy cô.

"Anh làm gì đấy? Đừng như vậy......" Ân Tuyên Mai bị hù chết: "Anh đừng quên hiện tại anh chỉ là đứa con nít thôi!" Cô thét chói tai về phía Đỗ Vũ Thần đang quá độ hưng phấn.

Buông cô ra, con ngươi của Đỗ Vũ Thần sáng lấp lánh lên, anh hơi kích động ấn xuống môi cô một nụ hôn: "Em thật sự đồng ý gả cho anh ư?"

Ân Tuyên Mai thẹn thùng e lệ gật đầu lần nữa.

"Không hối hận?" Anh hỏi.

Cô lắc đầu.

"Vậy thì tốt, chúng ta lập tức chọn một ngày lành tháng tốt......" Vừa nói đến thời gian, Đỗ Vũ Thần không khỏi liên tưởng đến vụ đánh cuộc kia, đôi mắt đắm đuối đưa tình của anh lập tức híp thành một đường thẳng, có chút nguy hiểm hỏi cô: "Em đồng ý muốn gả cho anh, mới vừa rồi lại đánh cuộc với họ......" Anh không nói hết.

"A!" Được anh nhắc nhở, Ân Tuyên Mai lập tức nhớ tới mình mới vừa đánh cuộc, thảm, cô thế nhưng vứt chuyện đánh cuộc ra cách xa vạn dặm bên ngoài rồi! Nghĩ tới đây, đột nhiên cô mãnh liệt lắc đầu nói: "Em không thể gả cho anh, không thể gả cho anh."

"Đáng chết! Tại sao không thể?" Bưng lấy gương mặt của cô, Đỗ Vũ Thần trợn mắt nhìn cô hỏi.

"Em sẽ bị họ cười, mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin nói không thể, nhưng bây giờ...... Không được, em tuyệt đối không thể tự vả miệng mình được......"

"Đáng chết, không thể!" Đỗ Vũ Thần tức giận mắng: "Nếu đã đồng ý sẽ gả cho anh rồi thì không cho phép đổi ý! Anh nói cho em biết, đời này kiếp này em nhất định phải gả cho anh, em cũng chỉ có thể làm vợ của anh, biết không?"

"Không được, cái đánh cuộc đó......" Ân Tuyên Mai lắc đầu.

"Đánh cái gì cuộc!" Đỗ Vũ Thần lần nữa nguyền rủa, tức giận kéo cô chạy ra ngoài, anh dùng giọng điệu không tốt lắm cảnh cáo cô: "Em tốt nhất quên cái đánh cuộc đó đi cho anh, nghe được không?"

Không thể nào, Ân Tuyên Mai phản bác trong lòng, phải gả cho anh là có thể, nhưng ít ra cũng muốn anh đợi thêm một năm, bởi vì giờ cô không muốn không công tổn thất hai đại hồng bao, càng không muốn cấp lại, cô mới không cần ngu ngốc đâu!

***

Phòng khách nhà họ Đỗ bởi vì một bé gái đến mà khiến cho sóng to gió lớn.

Vu Tĩnh Nhã dùng ánh mắt tràn đầy phẫn uất nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh, mà Đỗ Minh lại nghiến răng nhìn chăm chú vào một người con gái đang ngồi ở chỗ khác, về phần cô gái kia thì không nói chuyện mà vùn vụt lật tờ báo, xem TV một chút, tỏ thái độ người đứng xem sáng suốt.

"Đỗ Minh, ông nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Vu Tĩnh Nhã lạnh lùng mở miệng.

"Không có...... Không có việc gì đâu! Vợ à, bà đừng nghe Tiểu Nhã nói loạn, con bé mới từ nước Mĩ trở về thì làm sao mà biết......" Đỗ Minh tính toán mở mắt nói mò, nhưng mới nói mấy câu đã bị cô bé tên là Tiểu Nhã ngắt lời.

"Cha, mặc dù con mới vừa xuống máy bay không bao lâu, nhưng con thật sự đã đυ.ng phải đại ca." Đỗ Tiểu Nhã nói khẳng định 100%: "Cha, gần đây không phải người đang nghiên cứu “cải lão hoàn đồng”... Thuốc chứ? Bởi vì con thấy hiện tại bề ngoài đại ca là một đứa trẻ 7, 8 tuổi!" Gương mặt Đỗ Tiểu Nhã hiếu kỳ không thôi hỏi Đỗ Minh.

Đỗ Minh ở bên cạnh liều chết nháy mắt với con gái, muốn cô bé đừng nói nữa, đáng tiếc mặc cho ông nháy đến mù cả mắt, Đỗ Tiểu Nhã vẫn là rất "ngây thơ” nói ra sự thật.

"Đỗ Minh!" Vu Tĩnh Nhã giận dữ ngút trời hô to với Đỗ Minh.

"Vợ à......" Hung hăng trợn mắt nhìn con gái đang hả hê một cái, Đỗ Minh co quắp đối mặt với Vu Tĩnh Nhã đang giận không kiềm được.

"Cái gì cũng không phải nói nữa, ông chuẩn bị ly hôn đi!" Vu Tĩnh Nhã bày ra vẻ mặt bi thương đến chết tâm.

"Vợ à, bà hãy nghe tôi nói, tôi không biến Vũ Thần thành đứa trẻ, tôi......" Đỗ Minh hốt hoảng.

"Nhưng con rõ ràng thấy đại ca 7, 8 tuổi nha! Cha." Đỗ Tiểu Nhã ở một bên đổ thêm dầu vào lửa cháy, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói.

"Đỗ Tiểu Nhã, con không nói lời nào cũng không ai bảo con là câm đâu!" Sau khi Đỗ Minh tức giận gào thét với con gái xong, lại quay đầu dùng lời nhỏ nhẹ dụ dỗ vợ: "Vợ à, bà đừng hiểu lầm tôi, lần này Vũ Thần biến thân không phải là do tôi tạo thành, đó là hậu di chứng lần trước......"

"Lần trước?! Không phải đã bảo đảm với tôi là không sao à? Tại sao lần này lại đột nhiên biến thân?" Vu Tĩnh Nhã hùng hổ dọa người hỏi: "Ông hãy thành thật nói cho tôi biết, lần này Vũ Thần biến thân là chuyện lúc nào?"

"Ách...... Là...... Thứ Bảy tuần trước." Đỗ Minh ấp a ấp úng trả lời.

"Thứ Bảy tuần trước!" Vu Tĩnh Nhã cất giọng cao quãng tám thét chói tai: "Thứ bảy tuần trước ông đã biết rồi thế mà lại (Di.Da.L.Qy.Do) không nói cho tôi biết! Ba ngày rồi, lần này ông lại muốn tiếp tục lừa dối không để cho tôi biết ư?" Bà tức giận rống to với Đỗ Minh.

"Tôi...... Tôi là sợ bà không chịu nổi kí©h thí©ɧ, hơn nữa......" Đỗ Minh cúi đầu sám hối mà nói.

"Thật sao? Con thấy là sợ mẹ đập phòng thí nghiệm của người đi! Cha." Đỗ Tiểu Nhã chen miệng nói.

"Không phải ta xin con không cần nói tiếp rồi hả?" Đỗ Minh cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ với Đỗ Tiểu Nhã, tiếp theo sau đó tiến hành chính sách thuyết phục với Vu Tĩnh Nhã.

"Tốt lắm, ông không phải nói nhiều nữa, chỉ cần nói cho tôi biết hiện tại Vũ Thần ở đâu?" Vu Tĩnh Nhã không nhịn được ngắt lời giải thích của Đỗ Minh mà hỏi.

"Hiện tại thằng bé ở cùng một chỗ với cô gái tên là Ân Tuyên Mai."

"Ân Tuyên Mai? Ông nói thằng bé ở nhà Tuyên Mai?" Vu Tĩnh Nhã sửng sốt một chút hỏi, thấy Đỗ Minh đàng hoàng gật đầu, bà lập tức trầm mặc tự hỏi.

"Vợ à, bà biết cô gái kia sao?" Thấy bà không nói, Đỗ Minh tò mò hỏi.

"Thuốc giải của ông như thế nào rồi?" Không để ý đến vấn đề của Đỗ Minh, Vu Tĩnh Nhã đột nhiên hỏi ông.

"Ách...... Tôi đang cố gắng." Sợ hết hồn, Đỗ Minh nói láo, trời mới biết ông nào có đang nghiên cứu thuốc giải! Dù sao lần trước con trai đều có thể tự mình khôi phục, lần này khẳng định tám chín phần mười cũng sẽ tự mình khôi phục được, cho nên ông cần gì phải làm điều thừa đi nghiên cứu cái thuốc giải gì kia đấy!

"Hy vọng là thật." Vu Tĩnh Nhã như có điều suy nghĩ nhìn ông một cái, sau đó quay đầu vào phòng.