Chương 1 : Xuyên không

Đêm không trăng gió lớn , ngày tốt gϊếŧ người phóng hỏa.

Một giờ sáng

Bên trong cư xá ngọn đèn thưa thớt , phần lớn mọi nhà đều đã ngủ . Lầu dưới cư xá đèn đường ngày hôm nay không biết như thế nào đúng lúc bị hư , chủ nhà còn chưa kịp kêu người sửa lại , nên trên đường có một đoạn tối không thấy được năm ngón tay.

Cạch ... cạch ... cạch

Tiếng gót giầy tần suất đi rất nhanh gõ trên mặt đất , từ xa trong bóng tối hiện ra một tia sáng màu trắng , ánh sáng từ chỗ một cô gái đi tới. Nàng ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi , một thân mặc đồ tây trang màu đen tinh xảo , tóc đen da trắng , đôi môi đỏ mọng , không hoàn mỹ chính là bước chân có chút loạng choạng.

Nhưng mà nàng che giấu rất tốt, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra.

Quan Cẩn Du vừa kết thúc một tháng đi công tác , vốn máy bay hạ cánh lúc năm giờ chiều , công ty gọi nàng nói có khách hàng muốn nàng đi qua , dĩ nhiên là không thể từ chối , nói về kinh doanh , đổ đầy một bụng rượu đắt tiền , chịu đựng đến sáng sớm mới được về.

Trên bàn rượu chuyện trò vui vẻ , dưới bàn đem thuốc dạ dày uống vào, nàng chính là người như vậy.

Nàng kéo kéo cổ áo sơ mi , tay cởi ra hai cúc áo bảo thạch màu xanh , gió đêm thổi tới , buồn ngủ và men say nhất thời bị thổi tan đi không ít , bốn bề vắng lặng .

Quan Cẩn Du tạm thời vứt bỏ lớp mặt nạ đoan trang ưu nhã , thở dài nhẹ nhõm , sau đó một bài hát nghe nhiều nên quen thuộc nàng liền hát :

" Dưới cây cầu ở phía trước, bơi qua một đám vịt , mau đến mau đến đếm , hai bốn sáu bảy tám ... "

Mệt cho một bài thiếu nhi , nàng cũng có thể hát sai nhịp , người người oán trách.

Cái chung cư này gọi là Bích thủy , không tính là xa hoa nhưng giá phòng lại cao , bởi vì nó ngoài trung tâm thành phố , môi trường yên tĩnh và dễ chịu , tiếng ồn ào khu chợ cũng xa ngăn cách bên ngoài , khu bảo vệ đứng hàng thứ ba , rất thích hợp Quan Cẩn Du độc thân và thường xuyên không về nhà.

Dưới lầu cư xá còn có dãy ghế dài , đã nhiều năm , sơn và gổ đều bị mài mòn nặng .

Cũng không biết cư xá còn giữ dãy ghế dài làm gì , muốn làm tiêu chí trưng bày kiến trúc xưa sao?

Quan Cẩn Du vừa nôn trong cái máng vừa nghĩ đến tiến độ hạng mục, không yên lòng đi tới .

Ngoài miệng hát nhạc thiếu nhi đã sớm loạn bốn phương tám hướng , Quan Cẩn Du mới *hậu tri hậu giác* im lặng không hề làm ồn người dân. Một lát sau , nàng đứng tại chỗ . hơi nhíu mi , thế nào cảm giác không đúng lắm ?

(hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra )

Quan Cẩn Du đi trở lại , đưa đèn pin soi tới ghế dài , ở phía sau có một cái bóng đen bất thường , xem giống hình dáng người , còn là một nữ nhân .

Người nọ nằm trên mặt đất , tóc rất dài tán loạn bốn phía trên cỏ , có không ít cọng cỏ khô trên đó , giống như chổi lông gà , phát ra mùi vị nông thôn.

Vẫn không nhúc nhích , không biết là chết hay sống

Cái cư xá này phòng bảo vệ đứng nhất , tại sao có người xa lạ trà trộn vào ? Hoặc là không biết có phải hàng xóm có sở thích như thế?

Quan Cẩn Du cẩn thận lui về phía sau hai bước , sau đó cúi xuống , có ánh sáng chiếu vào trên mặt cô gái.

A.... Tóc quá tán loạn , không thấy rõ .

"Tiểu thư?"

Dĩ nhiên không ai đáp lại

"Tiểu thư ? " Quan Cẩn Du từ cổ áo đánh bạo đưa tay vào cổ cô gái , xem mạch đập của nàng , đồng thời tay phải giơ lên túi xách , sợ người nọ có hành vi quấy rối liền đánh nàng.

***

Tiết Ly Y là đệ tử cuối cùng của chưởng môn Ôn Dương phái Thanh Thành , từ nhỏ ở núi Thanh Thành lớn lên, luôn luôn đóng cửa rèn luyện chế thuốc , trừ những lúc cần thiết đi dạo với Ôn Dương lão đầu , căn bản là tuân thủ nghiêm ngặt cửa lớn không ra cổng trong không bước .

Nàng bản chất thông minh , thêm tuổi còn nhỏ , coi như hành vi xử sự có chút kì quái , núi Thanh Thành một đám lão già râu bạc rất là yêu thích ... trêu trọc nàng . Tiết Ly Y cảm thấy mình rất vô tội, nàng không phải kì quái , chỉ là muốn sống thật tốt , trở thành một người bình thường .

Người ngoài thường nói núi Thanh Thành là " Bồng lai tiên cảnh " , nơi " Tu hành đắc đạo " . Không chừng trên núi có thần tiên ẩn núp hoặc các cao thủ ở ẩn , trời mới biết ở trong đó có một đám lão già điên rồ. Đặc biệt sư phụ nàng Ôn Dương cầm đầu , gọi đơn giản là "khuyển" vương . Suốt ngày dẫn một đám lão già ở trong núi không lương tâm " Gào Gừ " bắt con báo con cọp các thú dữ , nhưng không lột da , nói : Trời cao có đức hiếu sinh .

( Khuyển : cờ hó =))) ) .

Tiết Ly Y liếc Ôn Dương lão đầu một cái , nói : " Cái rắm "

Ôn Dương cười haha : "Đúng đúng đúng , sư phụ rất thích cái rắm"

Thẳng đến những con dã thú bị đuổi kịp , kêu la như sấm , đánh không lại đám lão đầu . Đám dã thú kia khóc đi van cầu nàng sao? Thấy dã thú nhếch miệng nhe hàm răng sắc nhọn ngồi xếp hàng , sau đó bộ dáng nén lệ gào khóc sao? Tiết Ly Y thấy , đại khái một ngày tụ tập nhỏ , ba ngày cùng nhau biểu tình , nghe nói so với ở dưới núi họp chợ còn nhiều hơn.

Tiết Ly Y cảm thấy bầy dã thú này thật sự quá đáng thương , trên núi to lớn cũng không đánh lại đám lão già , muốn trốn cũng không có chỗ trốn , núi Thanh Thành là một vùng đất tốt , linh khí cực kì đủ , nếu không cũng nuôi ra một đám lão già đầy năng lượng dồi dào như vậy , hơn nữa bọn chúng không phải thỏ , có thể ôm trong ngực mang đi , sư tử con cọp con báo heo rừng , chẳng lẽ để cho bọn chúng xếp hàng dài " Muốn chúng tôi phá hoại thôn làng sao " đổi chỗ sao ? Bên dưới ngọn núi người dân còn không phát điên sao .

Vì để cho dã thú an cư lạc nghiệp , để cho trăm họ an khang hạnh phúc , lúc ấy gần bảy tuổi Tiết Ly Y nghiêm túc nghiêm túc gật đầu một cái , để gánh vác gánh nặng không thuộc về nàng này , mười hai năm qua mưa gió không trở ngại , đó chính là ---- Đốt phòng thuốc .

Ôn Dương không có gì yêu thích ngoài luyện đan chế thuốc , thuốc này không phải để chữa bệnh , mà chính là thuốc nổ , hắn thường nhốt mình ở phòng thuốc cả ngày không ra , So với Ôn Dương lão đầu , Tiết Ly Y cũng có một phòng thuốc , chẳng qua là nhỏ một chút , cách phòng Ôn Dương lão đầu cũng khá xa.

Nàng khi còn bé tập võ học văn là chính , tạm thời không dùng phòng thuốc , chỉ ngẫu nhiên xem sách chế dược , mới đi loanh quanh một hồi.

Thỉnh thoảng nghe bên ngoài " Ầm " một tiếng, đất đá văng tung tóe , sau đó truyền tới tiếng chửi rủa , chính xác là Ôn Dương lão đầu chính mình tự làm nổ , nhiều lần Tiết Ly Y cũng tính qua , giống bọn dã thú một ngày một vòng nhỏ , ba ngày thành một vòng lớn , phòng thuốc không biết sửa lại bao nhiêu lần .

Bất quá không đem Ôn Dương lão đầu nổ chết , cũng coi như ông trời ngủ gật , không mở mắt.

Sửa xong phòng thuốc người đầy hỏa khí Ôn Dương lão đầu ngón trỏ đưa vào trong miệng , lên tiếng huýt sáo , đám lão già ăn không ngồi rồi từ trong núi đi ra , từng người hướng tới phòng thuốc nơi này đến.

"Lão Ôn đầu , ngươi đợi chúng ta một chút "

" Ô , lão Ôn đầu , lại làm mặt mày đầy bụi , chúc mừng chúc mừng a ! ".

Kêu gọi bằng hữu xong, Ôn Dương lão đầu lại bắt đầu tuần tra , bất luận chó sói hổ báo ẩn úp ở đâu , cũng có thể bị đám lão già tìm thấy , vì vậy Tiết Ly Y không thể làm gì khác hơn là *vây Ngụy cứu Triệu * phòng thuốc vừa sửa xong đúng không ? Được , tốt , châm lửa !!!!!

( vây Ngụy cứu Triệu : Tránh chỗ mạnh, đánh vào chỗ yếu )

Ôn Dương lão đầu tiên phong dẫn đầu đám *hồ bằng cẩu hữu * còn chưa kịp đi xa , đã nghe thấy mùi cháy khét , quay đầu nhìn lại , thật sao , ngọn lửa ngút trời !

( hồ bằng cẩu hữu : bạn xấu)

" Con mẹ nó , là ai dám đốt phòng thuốc lão tử ! "

" Sư phụ ... Ta ... Ta muốn đi phòng thuốc ... " Tiết Ly Y tay chân luống cuống đứng ở trước phòng thuốc

Nàng không thế nói dối , cũng nghĩ không ra cớ gì , để tay áo rủ xuống nàng dứt khoát hung hăng bấm một cái bắp đùi , thẳng đến đau nhói ra nước mắt, mới tiếp tục nói

" Kết quả là ... "

Nàng lại bấm mình một cái , vô tình bấm quá nặng , lúc này thật sự rơi nước mắt , một câu nói cũng không nói được

Các lão già xếp hàng đứng , nhìn Tiết Ly Y âm thầm bấm bắp đùi, hướng trong lòng đau lòng , khi Tiết Ly Y còn ở trong tả , chính bọn họ mấy lão già nuôi lớn , thế nào không đau ? Thấy nàng khóc như lê hoa đái vũ , vài người đi lên ôm nàng , còn lại không đến.

Ôn Dương lão đầu quả thực đau lòng phòng thuốc của mình , muốn mắng nàng mấy câu , bị mấy lão già còn lại trợn tròn mắt nhìn trở về.

" Ta muốn sư phụ ôm , ta muốn bay trên trời " Tiết Ly Y thu hồi nước mắt , ngón tay trắng noãn chọt Ôn Dương lão đầu một cái , giọng mềm mại nói .

Ôn Dương giận lớn bao nhiêu cũng hóa thành mềm , ngoan ngoãn tiến tới khom người ôm Tiết Ly Y thi triển khinh công , ở trong rừng bên trái bên phải nhảy , Tiết Ly Y trong lòng phỉ nhổ mình một cái , trên mặt vui vẻ vỗ tay.

A~ , chính mình theo một đám lão già như thế thật không dễ dàng.

Trên mặt đất mấy lão già ghen tị ánh mắt đỏ lên , bắt đầu trăm phương ngàn kế cho thấy sự hiện diện của mình . Một hồi làm một hoa tươi bay đến Ôn Dương lão đầu bên người , hỏi Tiết Ly Y nhìn có được không , một hồi bắt một con thỏ để trong ngực nàng , Tiết Ly Y cũng không ngại cầm , khiến cho Ôn Dương lão đầu bay không nổi .

Tiếp tục phòng thuốc của Ôn Dương lão đầu bị đốt lần thứ mười tám , hắn lại không dạy dỗ Tiết Ly Y được , chỉ đành phải len lén đổi chỗ chế thuốc nổ , hắn đổi tới chỗ nào Tiết Ly Y liền đốt chỗ đó , thực sự đốt cả nửa ngọn núi . Dưới chân núi mọi người còn tưởng rằng chọc giận tới thần linh , cúng tế trời tế đất tế thần hoang mang hơn nửa năm.

Sau đó Ôn Dương lão đầu cùng mấy lão già dưới sự bức bách hoàn toàn tỉnh ngộ , hối hận không đám đi trêu trọc động vật , hết sức chuyên tâm làm ở phòng thuốc nổ , cộng thêm từ trong kẻ răng nặn ra chút thời gian dạy học trò ngoan của hắn.

Chỉ như vậy Tiết Ly Y náo loạn trong cuộc sống đã tới tuổi lấy chồng , đám lão già này không trải qua ảnh hưởng cuộc sống bên ngoài nên cảm thấy cô bé này còn nhỏ trong khi bên ngoài đã tới tuổi lấy chồng và có con . Tiết Ly Y cả ngày cùng đám lão đầu toàn tiếp xúc thảo mộc với lưu huỳnh .

Nơi này chỉ có lão đầu tử , lão đầu tử cùng lão đầu tử , phải làm thế nào đem một tiểu tử phong trần tuấn tú mang vào núi , để cho bọn họ vui đùa một chút.

" Ly Y a~ , có hay không muốn đi thế giới bên ngoài nhìn một chút a~ ? "

Tiết Ly Y một tay cuộn giấy , một tay kia cầm một ít bột màu trắng chấm lên giấy , để tới chóp mũi ngửi hài lòng gật đầu một cái , sau đó lơ đãng nói

" À , không có hứng thú "

" Ly Y ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ngươi có nhớ rõ không? "

"Linh tu tiểu sư thúc , tuổi ta gấp năm lần ngươi , ngươi tính lại một chút " Tiết Ly Y điều chỉnh trên vai dược " lau " , bước nhanh đi ra ngoài , cười nói

" lau : cỏ lâu (có mầm ăn được) )

Gọi là linh tu lão đầu đứng tại chỗ đứng tại chỗ lẩm bẩm

" Ly Y năm nay hai mươi tuổi , tuổi nàng gấp năm lần , vậy ta chính là một trăm tuổi " Hắn đắc ý

" Hắc hắc rốt cuộc nhớ lại mình bao nhiêu tuổi "

Hồi lâu lấy lại tinh thần , Tiểu sư thúc gạt nước mắt già nua , đi tìm người gài bẫy hắn chỉ số thông minh là Ôn Dương lão đầu tính sổ.

Lúc này , Tiết Ly Y hái thuốc trở về , liền bị liền ngăn ngoài cửa phòng , đám lão đầu vẻ mặt đưa dám còn kém quỳ xuống trước nàng .

" Tiểu tổ tông a~ , ta cầu ngươi , ngươi đi ra xem một chút đi " Ôn Dương lão đầu nặn ra nước mắt , mở miệng trước nói

" Đi ra xem một chút đi " Một đám lão già một gào thét ba thở dài

"Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời a~! " Ôn Dương

" Rất tuyệt vời a~ ! " Đám lão già tay nắm tay

" Bên ngoài mọi thứ đẹp đẽ tinh xảo hấp dẫn đẹp hơn nhiều so với chỗ núi hoang này của chúng ta " Ôn Dương

" Đẹp hơn nhiều ... " Đám lão già lắc lư

" Được, ta đáp ứng " Tiết Ly Y

"Tiểu tổ tông của ta , ngươi coi như là thông suốt , linh tu , qua thời gian này Lạc Thành không phải là cử hành đại hội võ lâm sao ngươi mang Ly Y đi ra ngoài dạo "

Tiết Ly Y mặt không cảm xúc nhìn một người đang rơi vào trong sương mù linh tu Tiểu sư thúc , cảm thấy đoạn đường này của mình ... Sợ là lành ít dữ nhiều .

Vì vậy Tiết Ly Y dẫn linh tu Tiểu sư thúc xuống núi , quả nhiên còn chưa ra khỏi thành liền xảy ra chuyện. Tiết Ly Y nhắc hơn ngàn lần nhấn mạnh nói linh tu Tiểu sư thúc , gặp phải người xấu không cần vội lấy thuốc nổ ra dùng , bọn họ biết võ công , có thể động thủ .

Sau đó Tiết Ly Y trơ mắt nhìn linh tu Tiểu sư thúc lấy ra một quả thuốc nổ nhỏ , do Ôn Dương lão đầu luyện chế uy lực lớn nhất , hướng một tên tiểu tặc ném tới... Ném tới...Đi qua .... Đi qua ... Đi

Nàng liền bất tỉnh nhân sự .

***

Không biết ngủ bao lâu , Tiết Ly Y cảm thấy xương đều đau đến tê dại , hết lần này tới lần khác không nhúc nhích được , nàng bị tiếng nôn cùng tiếng hát đánh thức , aaa ... làm sao có người hát khó nghe đến vậy .

Tiếp đó lại nghe bên tai loáng thoáng có người đang gọi

" Tiểu thư "

Nàng bất quá chỉ là một nha đầu quê mùa hái thuốc trên núi , không phải là tiểu thư .

Tiết Ly Y hai tay níu lấy bụi cỏ dưới người , giãy dụa rốt cuộc có thể ngẩng đầu lên , gáy chợt đau nhói , lại bị đập một cái *thất huân bát tố* hoàn toàn ngất đi .

( thất huân bát tố : bảy phần choáng, tám phần say )

Nàng thậm chí còn chưa kịp thấy rõ người đập nàng là ai .

Quan Cẩn Du nhìn nhúc nhích một chút , lại lần nữa ngã xuống cũng không dậy nổi .

Xong rồi .... Mình không biết là đem người ta đập chết chứ ?

Túi xách thôi mà , không đến nổi chứ ?

Hiển nhiên , nàng lúc này đã quên mất túi xách thường có một ít mỹ phẩm và một chồng lớn báo cáo tài chính.

A , đúng rồi , còn có một máy tính xách tay .

Quan Cẩn Du tay trái nắm điện thoại di động , ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn phím , ánh sáng màn hình hiện lên thoáng nhíu mày , gọi *120* hay là *110* đây?

(120 : gọi cấp cứu / 110 : gọi công an )