Ngươi Rốt Cuộc Có Ăn Ta Hay Không?


Edit: Zu

Một trận tuyết lớn đã qua đi, không gian bốn phía khắp nơi hoàn toàn trăng xóa bởi sương mù. Ở sườn núi phía trên có một người trẻ tuổi trên lưng vác cái giỏ trúc đang từ từ di chuyển, xem ra như người trẻ tuổi đó là một dược sư lên núi để hái thuốc. Chỉ tiếc, hôm nay lại gặp phải gió to tuyết lớn như thế, thật khó mà để tìm thuốc đông y bằng thảo dược khi chúng đều bị chôn ở dưới tuyết. Đang đi hắn bỗng nhiên ngưng lại, ngồi xổm người xuống, đưa tay hướng về một vật ở trong tuyết, một vật gì đó màu trắng hiện tại đang dựa sát vào trong vòng tay của hắn.

"Ồ, nơi này vẫn còn có một vật nhỏ như vậy."

"Ngô." Vật nhỏ đột ngột phát ra âm thanh, xem chừng như là vật nhỏ này bị đông cứng mất rồi, hiện tại bây giờ vật nhỏ ở trong tay hắn đang run bần bật.

"Ngươi tên là gì?" Hắn chọt chọt vào cái bụng của vật nhỏ, hỏi.

"Ngô." Vật nhỏ yếu ớt hướng về phía hắn mà vung móng vuốt.

"Như vậy đi, ta nhặt được ngươi, ngươi chính là của ta." Sau đó hắn nhìn vật nhỏ, hình như vật nhỏ đang suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

"Ân, ta đúng lúc đang cần một vị thuốc, liền có ngươi."

"A a........." Vật nhỏ vừa nghe người này muốn đem mình đi làm thuốc, ngay tức khắc tinh thần tỉnh táo, móng vuốt chân trước chân sau đều đồng thời tiến đến bổ nhào vào người hắn không ngừng vùng vẫy.

Hắn không quan tâm đến vật nhỏ đang vung móng vuốt vào hắn ra sức phản kháng, cởϊ áσ khoác liền đem vật nhỏ màu trắng này ôm lấy chắc nịch vào trong người, sau đó hướng về phía giỏ trúc ném đi, quay người trở về. Về đến nhà, hắn dùng nước nóng để cho vật nhỏ này tắm rửa thật sạch sẽ, lấy thêm khăn lông để lau khô bộ lông ướt nhẹp của nó, hoá ra vật nhỏ này là một con Bạch Hồ xinh đẹp, chỉ tiếc là nó còn quá nhỏ.

Vị dược sư trẻ tuổi này tên là Tả Khê, theo sự phụ ngụ ở dưới chân núi này, nhưng mà sư phụ của hắn quanh năm thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, để lại tiểu đồ nhi này tự mình tự học cũng như là thành tài rồi. Tả Khê tình cờ tiến vào thị trấn mở một sạp hàng nhỏ để cho những người nghèo vào điều trị bệnh, người nghèo rất thích vị dược sư này nên gọi cậu là – Tiểu Đại phu. Tính đến nay thì vật nhỏ đã đi theo Tả Khê đã đuợc ba ngày, mỗi ngày đều ăn được ngủ ngon, dần dần êm dịu mà khỏi lai (tớ không biết nghĩa của nó như thế nào nên giữ nguyên), mà hình như Tả Khê có ý định muốn nuôi vật nhỏ này ngày càng béo trắng nga, mà Tả Khê cũng không có nhắc đến chuyện thuốc thang.

Việc mà vật nhỏ thích nhất chính là chạy ra bờ sông, nhìn chính mình dưới sông liếʍ liếʍ bộ lông màu trắng tuyền không xen lẫn một chút màu tạp nào của mình, lại tiếp tục vẫy cái đuôi to có bộ lông xù phía sau, vật nhỏ nhìn rất tự hào. Trên cõi đời này, có con Bạch Hồ nào mà có thể xinh đẹp như nó đây, vật nhỏ chính là không nhịn được nên nghĩ như thế, sau đó vung cái đuôi to một cái, vui mừng chạy đến phía Tả Khê mà nhảy cẫng lên, bởi vì mặt trời xuống núi là khoảng thời gian để ăn cơm tối. Ngày hôm nay vẫn là cơm trộn với thịt gà, vật nhỏ này đương nhiên là rất thích ăn gà, nhìn có điều chảy cả nước miếng, thế nhưng đối với từng viên gạo trong bát cơm lại mất đi nửa phần hứng thú, mỗi lần đều là cào cào trong bát miếng gà(?) để lại không ít cơm tẻ trên bàn.

Tả Khê thấy thế liền cầm đũa gõ vào đầu vật nhỏ, cười nói: "Ngươi lại không ăn, lần sau ta sẽ không cho ngươi ăn gà chỉ có gạo cơm, thử xem ngươi có ăn hay không." Vật nhỏ bĩu môi, không chống lại, nào có hồ ly không yêu thịt mà lại yêu cơm, nó lại không phải nhân loại, hừ, vật nhỏ chính là không ăn xem hắn có thể làm được gì.

Tả Khê đương nhiên là không còn cách nào, mỗi ngày đều cho vật nhỏ ăn thật ngon lành thế là vật nhỏ ở trước mặt hắn càng thêm đắc ý mà vung chân lên. Buổi tối trong lúc ngủ, Tả Khê theo thói quen đem vật nhỏ ôm vào trong người coi vật nhỏ như là lò sưởi mà để sưởi ấm.

Vật nhỏ rất ngoan, đặc biệt là nằm ở trên bụng, vì lông mao mềm mại lại có chút ngăn ngắn Tả Khê đều là không nhịn được liền dùng tay chọc vào bụng dưới của vật nhỏ, vật nhỏ là ham ngủ nên chuyện gì cũng không quan tâm.

Một lúc sau bị Tả Khê làm cho ngứa liền trở mình vươn người, dùng móng vuốt nhỏ khó chịu gạt ngón tay cỉa hắn ra khỏi người mình. Tả Khê nhìn vật nhỏ trong l*иg ngực mình vặn vẹo, liền ôm lên điểm điểm mũi của vật nhỏ rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Vật nhỏ yên tâm thoải mái tiếp nhận Tả Khê, bởi vì nó biết Tả Khê nuôi nó là muốn đem nó làm thuốc, nên hắn đương nhiên đem nó nuôi đến khoẻ mạnh thì mới được, sau đó đợi đến một ngày Tả Khê muốn động thủ, nó chạy trốn cũng không trễ, không liên quan đến sự sống chết, nó là không nỡ rời xa nơi ở tốt này.

Nhưng mà sau một thời gian, vật nhỏ dần dần bớt bất an, Tả Khê như là quên luôn chuyện muốn đem nó làm thuốc, qua nhiều tháng hắn cũng không từng đề cập đến. Đêm hôm ấy, Tả Khê ngồi dưới bóng đèn viết phương thuốc, vật nhỏ nằm trên đùi hắn ngáp một cái.

Tả Khê thấy vậy liền vò đầu vật nhỏ, nói:"Ngươi muốn ngủ thì ngươi ngủ đi, không cần theo ta."

Vật nhỏ giương đầu lên, "Ta mới là không muốn ở cùng ngươi." Song vật nhỏ không hề có ý định đứng dậy.

Tả Khê nhìn dáng vẻ đó của nó có chút tiếu tiếu, tiện tay giật nhẹ cái lỗ tai của vật nhỏ nhẹ nhàng ở trên đầu hôn một cái. Vật nhỏ đương nhiên là đỏ mặt, bởi vì có bộ lông che đi khuôn mặt của nó nên ai cũng không thể nhìn thấy được.

Rốt cục có một ngày, vật nhỏ nhịn không được, gắng sức dùng hai chân để chống đỡ giống như con người hướng đến hắn, ngẩng đầu lên hỏi Tả Khê:"Này, ngươi vì cái vì mà không ăn ta?"

Tả Khê nhìn dáng vẻ của vật nhỏ đang nhón chân, đưa đầu, "Phốc" thoáng cái không nhịn được cười liền cười ra tiếng, sau đó nói:"Ngươi có cái gì tốt để ta ăn."

"Ơ? A? Ôi?"

Ý của hắn là nó ăn không ngon? Nó là Thiên Địa Tinh Hoa duy nhất bên trong ở tại linh hồ bộ tộc – Bạch Hồ, đường đường là linh hồ thiếu chủ mà lại bị người ta nói là ăn không ngon. Vật nhỏ như là bị sỉ nhục rất lớn, xù lông, nhảy đến trên người Tả Khê, dùng móng vuốt cào lên y phục của hắn:"Ngươi vậy mà nói ta ăn không ngon, ngươi vậy mà ghét bỏ ta, nguoie, ngươi, ngươi là, là bại hoại*....."

*đồ tồi

Vật nhỏ càng nói càng oan ức, dường như trong đôi mắt nước mắt rơi ra giống như là Hắc Trân Châu*, Tả Khê nhìn thấy mà đau lòng, không nghĩ tới vật nhỏ này lại sẽ như vậy nghĩ liền vội vã an ủi:"Ngươi không phải là chưa trưởng thành sao, ngươi còn quá nhỏ, lột da cũng không được mấy lạng thịt."

*ngọc trai đen

Là cái dạng này sao?

Vật nhỏ nhìn lại chính mình, cánh tay ngắn, chân ngắn, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nhìn Tả Khê, nghiêng đầu qua chỗ khác bĩu môi nói:"Đến thời điểm ta mới không cho ngươi ăn." Lại qua mấy tháng, vật nhỏ dường như là không lớn lên nổi, có điều trái lại là tròn không ít, từ xa nhìn lại rồi nhìn cái cầu* cũng không khác biệt. Tả Khê nhìn thẳng vật nhỏ không nhịn được liền lắc đầu.

*quả bóng

Vật nhỏ nhìn hắn lắc đầu, dáng vẻ mất hứng, sưng mặt lên hỏi:"Ngươi vì cái gì lại lắc đầu."

Tả Khê chạm nhẹ vào gò má của vật nhỏ, thở dài nói:"Nuôi mập."

Vật nhỏ ngay sau đó cũng xoa bóp gò má của chính mình, thịt thịt, rất tốt a:"Mập chút không được chứ, ngươi không phải đều chê ta không nhiều thịt sao?"

Tả Khê lắc đầu:"Đều là thịt mỡ nhưng không dinh dưỡng, không làm được thuốc dẫn, ngày hôm nay chính thức bắt đầu, ngươi cần giảm béo, ăn cải xanh."

Thế là vật nhỏ bị Tả Khê chèn ép xuống thành công, có lẽ là trên đời này đây là con hồ ly đầu tiên ăn chay.

Xuân đi thu đến, một năm đã trôi qua rồi, trên núi tuyết đọng rồi lại tan. Vật nhỏ theo thường lệ vẫn đi vòng quanh bờ sông một vòng, nhìn xuống mặt nước phản phất hình bóng của mình, da lông mềm mại, vẫn là trắng đến không có một chút màu tạp, mặt vẫn là Viên Viên*, có điều bởi vì Tả Khê mỗi ngày đều cho nó ăn chay nên hiện tại mặt chính nó cũng không có mập đi. Nó hài lòng vẫy vẫy cái đuôi to, vật nhỏ kiêu ngạo hướng đến vị thơm tràn ra ở địa phương mà đi đến.

Thêm Bình Luận