Chương 1

Hôn lễ hôm nay được tổ chức trong hội trường, rèm voan phất phơ, không gian tràn ngập hoa hồng phấn.

Khách khứa ngồi kín ghế trong sảnh tiệc, ai cũng mong chờ sự xuất hiện của cô dâu và chú rể.

Trong phòng trang điểm, mọi người vô cùng bận rộn, rối rít chuẩn bị khâu cuối cùng để cô dâu bước ra lễ đường.

“Quan Hề, Quan Hề? Mày đang nghĩ gì vậy, hỏi mày đấy, có đẹp không?” Một cô gái mặc váy cô dâu ngồi trước bàn trang điểm quay đầu lại.

Quan Hề sực tỉnh, nhìn vào trong gương, đầu óc cô hơi rối loạn, chần chừ một lúc mới nói: “Đẹp, đồ tao chọn có thể không đẹp sao?”

“Đúng vậy.” Cô gái đang chìm đắm trong niềm vui kết hôn sờ sợi dây chuyền đắt tiền trên cổ mình, “May mà hôm đó đưa mày đi cùng, con mắt thẩm mỹ của mày rất được.”

Quan Hề nhướn môi cười: “Đó là điều đương nhiên.”

“Cô dâu chuẩn bị xong chưa, có thể đi ra rồi.” Cửa phòng trang điểm mở ra, nhân viên đi vào thông báo.

“Được, tôi biết rồi.”

Đám người trong phòng trang điểm lần lượt bước ra, Quan Hề đứng lui sang một bên, nhìn mọi người dìu cô dâu Chung Linh Phàm ra ngoài. Chung Linh Phàm là bạn thân mà Quan Hề quen từ nhỏ, hôm nay là ngày cô ấy kết hôn, còn cô là một trong sáu phù dâu của cô ấy.

“Đi thôi, ngẩn người cái gì vậy?” Một người bạn khác kiêm phù dâu Lãng Ninh Y kéo tay cô.

Quan Hề gật đầu.

Lãng Ninh Y khoác tay cô bước ra ngoài, nhân lúc không ai chú ý, ghé lại gần cô thì thầm: “Linh Phàm vẫn chưa biết chuyện của mày à?”

Ánh mắt của Quan Hề hơi thay đổi, “Tao chỉ nói cho mỗi mình mày, mày tuyệt đối đừng tiết lộ cho người khác nhé.”

“Yên tâm, chuyện lớn như thế sao tao có thể tùy tiện nói ra chứ.” Lãng Ninh Y lo lắng nói: “Có điều mày định làm gì tiếp theo? Ba mẹ mày quyết định đón cô con gái lưu lạc bên ngoài về rồi hả?”

Bước chân của Quan Hề hơi chững lại, gương mặt căng thẳng thoáng giãn ra, “Vẫn chưa, ba tao nói để tao từ từ tiếp nhận.”

“Từ từ tiếp nhận? Chẳng phải mày đã tiếp nhận cả một tháng rồi sao... chuyện này ai có thể tiếp nhận được.”

Quan Hề rũ mắt xuống, “Sau hôn lễ thì nói tiếp.”

“Vậy đến lúc đó tao đi tìm mày.”

“Ừm.”

Hai người đến ngồi ở bàn phù dâu, Lãng Ninh Y lặng lẽ quan sát Quan Hề.

Thực ra đến hôm qua Lãng Ninh Y mới biết chuyện này, sau đó cô đã bị mất ngủ. Đổi lại là cô, nếu một ngày nào đó có người nói cho cô biết cô là cô nhi được đón từ cô nhi viện, còn ba mẹ cô có con gái ruột thì cô nhất định sẽ suy sụp hoàn toàn.

Vậy mà cái người gặp phải tình tiết như phim truyền hình lúc 8 giờ tối là cô công chúa nhà họ Quan đây vẫn có thể ung dung như thường mà đến tham dự đám cưới của bạn thân.

Quả nhiên vẫn là Quan Hề…

Lãng Ninh Y không nhịn được mà nhìn Quan Hề thêm lần nữa, không thể không nói, cô và Quan Hề làm bạn thân bao nhiêu năm, vậy mà vẫn bị cô gái này thu hút ánh nhìn.

Bàn phù dâu của các cô đều là những phù dâu mặc lễ phục cùng màu, nhưng Quan Hề vẫn dễ dàng nổi bật. Khuôn mặt của cô ấy quá tinh xảo, làn da mịn màng không chút tì vết, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Cô ấy chỉ cần ngồi đó đã khiến những vị khách bàn bên thỉnh thoảng phải đảo mắt sang nhìn cô ấy.

Dường như cô ấy vẫn là chú chim phượng hoàng rực rỡ chói mắt trên không trung.

Hôn lễ được tiến hành vô cùng suôn sẻ, sau khi mọi nghi thức được hoàn thành, tiếp đó chính là nghi thức truyền thống cô dâu chú rể đi chúc rượu, lúc này phù dâu cần phải đi theo hai người bọn họ.

Cô dâu chú rể chúc rượu hết bàn này đến bàn khác, cuối cùng đến bàn của bạn bè chú rể Kim Khai Thành.

“Bạn của Kim Khai Thành đẹp trai thật, nhìn thấy anh chàng kia không, đẹp trai quá!”

“Đúng vậy!”

“Cùng lên hả, chẳng phải cô là em họ của Linh Phàm sao, bảo anh rể cô giới thiệu đi.”

“Hihi, đợi lát nữa đi nghe ngóng xem sao. Ấy, rượu của anh ấy tôi thầu rồi, đừng cướp của tôi.”



Bạn bè thân thích đều phải chúc rượu nhưng tửu lượng của cô dâu chú rể có hạn, hơn nữa ngày này uống say không hay, vì thế chủ yếu là do đội phù dâu phù rể gánh thay. Quan Hề nghe thấy hai người phù dâu bên cạnh thì thầm với nhau, theo ánh mắt của họ nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bàn đối diện mà hai cô gái đang bàn luận.

Người đàn ông đó mặc bộ âu phục thoải mái, yên lặng ngồi trên ghế, dáng vẻ điềm tĩnh. Anh ta đeo một cặp kính gọng bạc nhỏ mảnh, ánh đèn xanh lam lạnh lẽo trên sân khấu thỉnh thoảng lướt qua, khiến mắt kính trên mặt anh ta lóe lên một cách có quy luật.

Trông anh ta vô cùng đẹp trai, sáng láng lại phảng phất vẻ lạnh lùng.

Quan Hề nhìn bộ đồ ăn trước mặt anh ta, bát đũa hoàn toàn chưa được dùng, rượu vang trong ly vẫn đầy, cũng không có dấu hiệu đã được uống.

Lúc cô mới bước vào sảnh tiệc không nhìn thấy anh ta, vì thế chắc chắn anh ta vừa mới tới, còn tới vào lúc quan trọng nhất. Người như anh ta từ trước tới giờ đều như vậy, nắm bắt thời gian chặt chẽ đến mức tựa như sớm một phút có thể khiến mình tức chết được.

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cô hay không, người đàn ông đưa mắt nhìn sang phía cô.

Tầm mắt hai người va vào nhau trong không khí, Quan Hề đưa mắt sang hướng khác, còn tầm mắt người đối diện dừng lại trên bộ váy dạ hội trên người cô một lúc mới rời đi.

Không tương tác qua lại, như thể không quen biết nhau.

Cùng lúc đó, cô dâu chú rể bắt đầu uống rượu cùng người ở bàn này.

Quan Hề vẫn chưa kịp nói gì đã thấy cô phù dâu bàn luận rôm rả bên cạnh ban nãy đã chạy sang bàn đối diện, đến bên người đàn ông kia để tiếp rượu.

Người đàn ông nhìn thấy có người đi tới, lịch sự đứng dậy. Lúc người đàn ông đứng dậy, anh ta cài lại cúc áo âu phục ở eo một cách rất tự nhiên, khẽ gật đầu với cô phù dâu kia.

Quan Hề đứng hơi xa nên không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia ngẩng đầu nói chuyện với anh ta. Xung quanh vô cùng ồn ào, anh ta cũng hơi cúi đầu xuống phối hợp với cô gái, nghiêm túc lắng nghe.

Trên người anh ta toát ra sự điềm tĩnh tự tin, khiến cô gái nhìn mà đỏ bừng mặt mày.

Khung cảnh đó trông rất giống một bức tranh màu hường.

Nhưng Quan Hề nhìn bộ dạng tao nhã lịch thiệp của người đàn ông kia, cô chỉ muốn đảo mắt trắng.

“Cô phù dâu đó là em họ của Linh Phàm sao?” Lãng Ninh Y nhìn về phía bàn đối diện.

Quan Hề: “Hình như là vậy.”

“Linh Phàm nói em họ nó đặc biệt đến Bắc Kinh vì hôn lễ của nó, bình thường cô ta không ở đây. Thảo nào... không biết người đàn ông cô ta đang bắt chuyện là hoa đã có chủ.”

“Hoa không nói, người khác làm sao mà biết nó đã có chủ chứ.” Quan Hề cười xùy một tiếng, “Suy cho cùng vẫn là do bông hoa này quá lẳиɠ ɭơ.”

Lãng Ninh Y vuốt cằm, “Cũng chỉ có mày mới có thể gán cái từ lẳиɠ ɭơ này lên người Giang Tùy Châu.”

Quan Hề khẽ hừ một tiếng, cô chỉ nói sự thực mà thôi.

Người khác không biết nhưng cô thì rất rõ, người đàn ông kia rõ ràng là một tên thiếu đứng đắn.

Chỉ là cô lười phải để ý đến khung cảnh phía bên kia, dù sao thì chuyện như vậy cũng xảy ra thường xuyên, cô chẳng còn xa lạ gì.

Đợi đến khi cô dâu chú rể chúc rượu xong, cô mới xoay người rời khỏi đó.

Thời gian hôn lễ diễn ra khá dài, đợi làm xong mọi việc cần làm thì bên ngoài trời cũng sẩm tối. Khách khứa chứng kiến cặp đôi hoàn thành nghi lễ, lần lượt ra về.

Trong phòng trang điểm, đội phù dâu bận rộn cả ngày trời cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ, sắp xếp lại đồ đạc của mình.

“Cốc, cốc...” Có người gõ cửa.

Lãng Ninh Y đứng gần đó, bước đến mở cửa. Cửa được mở ra, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ở bên ngoài, anh ta gật đầu với cô: “Sắp về rồi sao?”

“Đúng thế.” Lãng Ninh Y biết Giang Tùy Châu đến tìm ai, gật đầu xong cô liền nhìn về phía Quan Hề đang ngồi trên sofa không xa, nói đầy ẩn ý: “Có người tìm.”

Trong phòng trang điểm đều là phù dâu, Lãng Ninh Y không chỉ đích danh ai nên có người hiểu nhầm.

Lúc em họ của Chung Linh Phàm nhìn qua, nhận ra đó là người đàn ông mình vừa mới xin Wechat, mắt cô ta sáng lên, lập tức bước ra phía cửa phòng.

“Anh Giang.” Trong sự chú ý của đám người trong phòng, ánh mắt cô em họ sáng rực, hiện lên sự hưng phấn mong chờ, còn có chút kiêu ngạo.

Cô ta không ngờ mới đây thôi cô ta còn nói sau này liên lạc, thế mà người đàn ông này lại tìm cô ta nhanh như vậy.

Cô ta cố tỏ ra dè dặt, khẽ hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”

Vậy mà đôi mắt sau cặp kính gọng bạc của người đàn ông không chút gợn sóng, “Ngại quá, phiền cô bảo Quan Hề ra đây một lát.”

Nét mặt cô em họ chợt cứng đơ, không phải đến tìm cô ta ư?

Cô ta chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ tên là Quan Hề kia uể oải liếc mắt về phía cô ta một cái, sau đó xách túi và hộp quà của phù dâu lên, đứng dậy đi đến.

Dù cô em họ không sống ở Bắc Kinh nhưng vẫn biết đến Quan Hề, vì cô ta thường nghe chị họ Chung Linh Phàm nhắc đến cô. Trong miệng chị họ, Quan Hề được miêu tả thành một tiên nữ.

Cô em họ tự nhận mình cũng có nhan sắc, trước đây trong lòng ít nhiều xem nhẹ lời miêu tả về Quan Hề của chị họ, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Quan Hề hôm nay, cô ta mới hoảng hốt nhận ra chị họ không hề nói đùa.

Không những là tiên nữ, mà còn là tiên nữ dát vàng toàn thân.

Hôm nay lúc rảnh rang cô ta còn nhắn tin vào nhóm chị em bạn dì trên Wechat, nói về người bạn thân Quan Hề của chị họ ở Bắc Kinh. Nào là nói về làn da, kiểu tóc, cả chiếc túi hiệu đắt tiền bị Quan Hề tùy tiện vứt trong phòng trang điểm. Thế nhưng vì bận rộn nên vẫn chưa kịp nói đến người đàn ông của cô gái này.

“Gì thế?” Quan Hề bước đến trước mặt Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu nói: “Đưa em về nhà.”

Quan Hề ồ một tiếng, đưa túi xách và hộp quà ra, “Nặng quá.”

Giang Tùy Châu không nói gì, nhận lấy một cách rất tự nhiên.

Cô em họ nhìn chằm chằm vào hai người, mặt hơi nóng lên.

Không lâu sau, hai người kia một trước một sau đi xa.

Cô em họ tỉnh táo lại: “Bọn họ...”

Lãng Ninh Y giải thích một cách trơn tru: “Người yêu.”

Quan Hề ngồi lên xe của Giang Tùy Châu, sau khi đóng cửa lại, tài xế nhanh chóng khởi động xe. Chiếc xe đi trên con đường rộng thênh thang, ánh đèn ngoài cửa xe mờ mờ ảo ảo, chợt lóe lên rồi lại biến mất.

“Cả tháng nay em đều không tìm anh, em làm gì thế?”

“Xóa Wechat của cô gái ban nãy đi.”

Hai người lên tiếng cùng một lúc.

Giang Tùy Châu nhìn cô một cái: “Ai?”

Quan Hề: “Cô phù dâu uống rượu với anh ban nãy.”

Dường như lúc này Giang Tùy Châu mới nhớ ra, anh vào Wechat, nhấn vào người mới xuất hiện trên trang trò chuyện, chỉ vài thao tác là xóa liên hệ.

Xóa xong mới hỏi: “Bạn em à?”

“Em họ Linh Phàm, để cô ta bị anh tổn thương, em làm sao ăn nói đây.”

Giang Tùy Châu không nói gì, vốn dĩ xóa hay không xóa cũng chẳng quan trọng, nhưng nếu Quan Hề đã đề cập đến, anh không muốn phiền phức nên xóa ngay.

“Cả tháng nay em làm gì vậy?” Giang Tùy Châu hỏi lại lần nữa.

Quan Hề nhìn ra ngoài cửa xe, chần chừ không nói.

Một tháng này là một tháng tồi tệ nhất đối với cô, cô biết sự thật về thân thế của mình, thế là tự cô lập chính mình.

Có điều, cô sẽ không nói cho Giang Tùy Châu biết hầu như cả tháng này cô đều tự nhốt mình trong phòng, khóc đến mức muốn ói.

Bởi vì đối với cô mà nói, chuyện này vô cùng mất mặt, hơn nữa cô cảm thấy nếu như Giang Tùy Châu mà biết thân thế thật sự của cô, ắt hẳn anh ta sẽ mau chóng mở lịch ra, tra xem ngày nào tháng nào là ngày đẹp để chia tay.

“Linh Phàm phải kết hôn, cả tháng đều cùng cô ấy chọn này lựa kia, phiền muốn chết.” Cô nói.

Giang Tùy Châu không nói gì nữa, tin vào câu trả lời của cô.

Tất nhiên, cô nói gì anh cũng tin nấy, dù sao thì anh cũng chẳng cảm thấy quan trọng.

“Không phải đưa em về nhà sao, hướng này là về nhà anh mà.” Quan Hề hỏi.

“Cả tháng nay chúng ta không gặp nhau.” Giang Tùy Châu thản nhiên nói.

Quan Hề quay sang nhìn anh.

Giang Tùy Châu cũng liếc mắt nhìn cô. Ngồi càng gần, anh càng nhìn rõ hơn, bộ lễ phục trên người cô dù không hở hang nhưng rãnh ngực dưới xương quai xanh vẫn bất cẩn lộ ra một chút, chỉ một chút mà thôi, có thể là do tư thế ngồi của cô lúc này nên anh mới nhìn thấy.

Anh biết, có lẽ lòng tốt của cô trỗi dậy vào lúc lễ cưới của bạn thân nên cô ăn mặc hết sức kín đáo.

“Ồ, một tháng không gặp à... nhưng hôm nay em không muốn lên giường.” Lúc anh thu mắt lại, nghe thấy Quan Hề nói như vậy.