Chương 1: Cầm lấy mà tiêu

Sáng sớm, tiếng chuông di động vang lên không ngừng đánh vỡ không gian yên lặng, tiếng chuông chói tai rốt cuộc đánh thức hai người trên giường, người đàn ông còn đang gắt ngủ, bực bội kéo kéo chăn trước ngực, lộ ra cơ ngực mạnh mẽ săn chắc, đầu sỏ gây tội vẫn không ngừng reo vang như cũ, khuôn mặt người đàn ông trong lúc ngủ mơ dần dần vặn vẹo, anh dựa vào cảm giác sờ soạng tới đầu giường, cũng không nhìn màn hình điện thoại đã trực tiếp nghe máy.

Anh vừa định há miệng mắng tên nào đầu óc thiểu năng mới sáng sớm đã làm phiền người khác, “Giang Nghiên, cậu có phải muốn chết hay không!!” Giọng nữ chói tai làm Giang Nghiên nhăn lại lông mày, cho dù chưa mở loa ngoài, nhưng âm lượng cũng đủ để làm cô gái bên cạnh cũng bị bừng tỉnh.

Cô ấy nghĩ thầm người phụ nữ đầu dây bên kia là ai, dám nói chuyện như vậy với Thái tử gia Giang gia?!

“Lê Nhiễm, con mẹ nó cậu có bệnh đúng không?” Lông mày người đàn ông cau chặt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô gái bên cạnh vừa nghe, Lê Nhiễm?

Trong sân bay quốc tế Thủ đô, một cô gái dáng người cao gầy đang kéo vali, trên người mặc một thân hàng hiệu phiên bản giới hạn, váy đỏ ôm sát người lộ ra một đôi chân vừa thon vừa trắng, dáng người cao gầy nóng bỏng, khiến người qua đường liên tiếp quay đầu ngắm nhìn.

Tóc xoăn xinh đẹp màu đen tùy ý xoã tung, khuôn mặt trái xoan, cho dù hai mắt bị kính râm che khuất cũng khó giấu đi sự xinh đẹp của cô, sống mũi cao thẳng tinh xảo, môi đỏ răng trắng.

Giờ phút này, Lê đại tiểu thư lửa giận khó nhịn, ban đầu cô còn lo lắng máy bay hạ cánh trễ sẽ làm Giang Nghiên đợi lâu, không nghĩ tới ra tới sân bay vẫn chưa thấy bóng dáng Giang Nghiên đâu!

Ngón tay trắng nõn gắt gao nắm chặt di động, khớp xương căng chặt có thể thấy được sức lực cô dùng có bao nhiêu lớn, “Giang Nghiên, mẹ nó cậu có phải đã quên tới sân bay đón tôi đúng không?”

Nghe vậy, Giang Nghiên nhìn vào di động, mở mắt có chút mê mang, nhìn thời gian, 8 giờ 45 phút sáng thứ tư ngày mười bảy tháng sáu.

À thì…… Hình như hôm nay là ngày Lê Nhiễm về nước…… “Đại tiểu thư, cậu thiếu tiền lắm hay sao mà bay chuyến rạng sáng hả?” Anh cạn lời nói, tối hôm qua quên cài đồng hồ báo thức.

“Tôi đã sớm nói thời gian với cậu rồi! Chính cậu đã quên còn tìm lý do, đừng nhiều lời nữa, nhanh đến đón tôi đi.” Lê Nhiễm tức giận muốn phát điên, không kiên nhẫn nói.

Giang Nghiên bị đối phương treo điện thoại, đứng dậy mặc quần áo, nhìn thấy cô gái bên cạnh điềm tĩnh thanh nhã đang trông mong nhìn mình. “Ngủ tiếp đi, anh đi đón một người bạn, buổi tối cho em gặp một lần.”

Lê Nhiễm thở phì phì lướt di động, nhìn giao diện WeChat chỉ còn bốn con số, có chút phiền muộn.

Cô cãi nhau với người nhà, dưới sự tức giận chạy tới nước Pháp du lịch nửa tháng, tiền tiêu vặt sắp thấy đáy mới xám xịt quay trở lại, nếu không cũng không đến mức mua chuyến bay rạng sáng.

Ngay cả tiền sắp cạn kiệt, Lê Nhiễm cũng không muốn khuất phục, cô mới không cần trở về cúi đầu nhận sai với người trong nhà đâu.

Lê Nhiễm dẫm lên đôi giày cao gót cao tám centimet, đứng một lát liền có chút mệt, đành phải ngồi trên vali chờ đợi, chỉ một lúc sau, một chiếc Ferrari màu vàng cực kỳ bắt mắt vững vàng ngừng ở trước mặt cô, Lê Nhiễm cho rằng này chiếc Ferrari này giống y như Giang Nghiên, một người danh xứng với thực!

“Đại tiểu thư chơi đủ rồi à?” Giang Nghiên tùy ý mở cửa xuống xe, đi về phía cô, một tay đút túi đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Lê Nhiễm bĩu môi, đem vali trực tiếp ném cho anh, chính mình cũng không quay đầu lại ngồi vào ghế phụ.

Sau đó, “rầm” một tiếng đóng cửa xe, Giang Nghiên mới vừa cất xong vali ngẩng đầu, nghe thấy ‘xế yêu’ bị đối xử thô lỗ, lập tức đau lòng nói: “Ai da, cậu nhẹ chút, đây là vợ mới của tôi, mới cưới có hai ngày thôi.”

Hiện giờ Lê Nhiễm ngủ không đủ giấc, bụng đói kêu vang, hơn nữa buổi sáng còn bị Giang Nghiên cho leo cây, cảm xúc của cô thập phần xao động.

Nghe vậy, Lê Nhiễm nhướng mày không vui nói: “Làm sao vậy, cùng lắm là hỏng thì tôi bồi thường cho cậu.”

Giang Nghiên mới vừa ngồi vào ghế điều khiển, nghiêng đầu nhìn cô cười, “Hoá ra cậu vẫn còn tiền à, chậc chậc, anh đây còn đang định làm từ thiện tiếp tế cho cậu một chút.”

Lê Nhiễm vừa nghe xong, hai mắt sáng rực lên, lập tức ném xuống lệ khí quanh người, ánh mắt vô cùng thắm thiết nhìn anh, đương nhiên cũng nhìn thấy vết đỏ chi chít trên cổ anh.

“Ai da, tôi biết ngay Giang đại thiếu gia là người đẹp trai số một thành phố Bắc Kinh này mà, còn là người lương thiện nhất Bắc Kinh luôn đó.” Khuôn mặt Lê Nhiễm lộ vẻ tươi cười, hai tay ngửa lên nhìn anh, làm ra động tác cầu xin bố thí.

Giang Nghiên lái xe, liếc mắt nhìn bộ dáng nịnh nọt của cô, khóe miệng cong lên, hất hất cằm, “Trong ngăn kia kìa, có tấm thẻ, cầm lấy mà tiêu.”