Chương 1

"Đã mang đủ đồ chưa?" Trước khi ra khỏi cửa, Mục Hi Tình hỏi Mục Đồng.

"Điện thoại di động, chìa khóa và ví tiền," Mục Đồng mở khóa túi ra kiểm kê lại, gật đầu nói: "Mang đủ rồi."

Trong giọng nói Mục Hi Tình lộ ra một tia lo lắng: "Hôm nay thật sự là không khéo, cuộc thi đàn dương cầm bên kia mẹ làm giáo sư phải đi cùng, chú Khâu của con lại đi công tác chưa về, bằng không cũng sẽ không để con một mình đi bệnh viện tái khám."

"Không sao, một mình con không thành vấn đề."

Từ nhà đi qua bệnh viện cũng chỉ chừng hai mươi phút, Mục Đồng mặc dù cảm thấy mẹ có chút quan tâm quá độ, nhưng đổi vị trí suy nghĩ một chút, lại ít nhiều có thể hiểu được.

Mục Hi Tình vẫn lo lắng, dặn dò: "Trên đường nhớ cẩn thận một chút, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mẹ."

"Vâng, con biết rồi."

Tính toán thời gian, từ khi chính mình tỉnh lại đến nay, đã qua nửa tháng, hôm nay đến bệnh viện theo lệ kiểm tra, bác sĩ nói cho Mục Đồng, tình trạng thân thể khôi phục rất tốt.

"Từ ngày mai trở đi không cần mỗi ngày đến tái khám, cách một tuần đến một lần là được rồi." Bác sĩ ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu viết bệnh án, lại hỏi: "Gần đây cậu còn nghe thấy âm thanh khó hiểu không?"

"Hình như không có." Mục Đồng chậm rãi trả lời, giọng điệu có chút lười biếng, giống như chưa tỉnh ngủ.

"Tốt, sau khi trở về nhớ uống thuốc đúng giờ, còn có mỗi ngày đều phải kiên trì tập huấn luyện phục hồi, bình thường rảnh rỗi nên cùng bạn bè đi chơi nhiều một chút, tăng tần suất xã giao đối với năng lực ngôn ngữ của cậu sẽ có trợ giúp rất lớn."

Tái khám xong, một khắc trước khi bước ra khỏi bệnh viện, Mục Đồng trong nháy mắt cảm thấy cả người thoải mái không ít, cậu từ trước đến nay đều không am hiểu nói dối, vừa rồi đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, một chút tình hình thực tế cậu cũng không có nói thật.

Trước cửa tiệm tiện lợi ngoài bệnh viện có một nam một nữ, bọn họ đang dắt chó cưng của mình đi dạo, cười ha hả trò chuyện.

Lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, Mục Đồng không thể tránh khỏi đem cuộc đối thoại giữa hai người kia nghe vào trong tai.

Nam sinh cười ngây ngô gãi đầu: "Gì vậy, ngại quá ha, lần đầu tiên anh hẹn con gái ra ngoài, có thể hơi căng thẳng."

Nữ sinh nghe xong, che miệng nhịn không được cười, dịu dàng nói: "Vâng, đây cũng là lần đầu tiên em hẹn hò."

Trong cuộc trò chuyện giữa hai người, không hiểu sao lại có giọng nói của người thứ ba xuất hiện, mà thanh âm của người thứ ba kia là từ dưới chân nam sinh truyền đến: "Hắn đang giả bộ ngây thơ, chủ nhân nhà ta kỳ thật chính là Hải Vương, nếu như lần này thành công, đây chính là bạn gái thứ mười hai của hắn."

Vừa dứt lời, lập tức lại toát ra một tiếng nói chuyện khác: “Thật trùng hợp, nhà tôi cũng không khác gì nhà cậu mấy, có chút tài nghệ. Hôm qua cô ấy vừa bỏ rơi hai người bạn trai. Theo tôi, hai người này là một đôi hoàn hảo.”

Mục Đồng len lén liếc một cái, một con Pomeranian trắng như tuyết cùng một con Corgi mông tròn tròn lúc này đang vạch trần của chủ nhân mình.

Giác quan thứ sáu của con chó rất nhạy bén, nó lập tức nhận ra điều gì đó, Mục Đồng làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi.