Chương 1: Cô ấy thật sự dễ bắt nạt

Chương 1:

CÔ ẤY TRÔNG THỰC SỰ DỄ BẮT NẠT

“Các bạn cùng lớp, đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Giang Linh Linh." Chủ nhiệm lớp đứng trên bục ra hiệu cho cô gái mảnh mai, thướt tha bước vào lớp.

Đứng trên bục giảng, cô có chút câu nệ, nói chậm rãi nhưng chắc chắn, “Xin chào mọi người, tôi tên là Giang Linh Linh, rất hân hạnh được gặp.”

Tạ Cảnh Thâm bị âm thanh thu hút, đưa tay xoa xương cổ tay tê dại vì viết ở cường độ cao trong thời gian dài, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Linh Linh. Bản thân cô không để ý, nên Tạ Cảnh Thâm cũng không thèm giả bộ, chỉ ngây người nhìn cô, thật là thú vị.

Giọng nói này rất đặc biệt, cô gái yếu ớt rụt rè, có chút hoảng hốt, nhưng cố gắng trấn tĩnh, chống lại sự run rẩy.

Nếu phải miêu tả thì đó chính là chú nai xinh đẹp yếu đuổi đi lạc vào lãnh địa của quái thú, sau khi phát hiện ra dã thú, nó đã cố gắng hết sức để trấn tĩnh nhưng lại thốt lên âm thanh sợ hãi vì bản năng. Loại giọng nói này thật tuyệt, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy máu trong người đột nhiên sôi trào, vội vàng muốn hôn lấy cô, xé nát cô ra, nghe cô thấp giọng khóc thút thít.

Sau khi Giang Linh Linh giới thiệu bản thân, như trút được gánh nặng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đối mặt nhiều người như vậy, cô có chút xấu hổ cùng hoảng sợ. Cô sợ phải nhìn đến những ánh mắt trên dưới đánh giá, bình tĩnh hoặc tò mò.

Điều Giang Linh Linh vui mừng chính là các bạn học nhìn cô qua ánh mắt, sen lẫn sự tò mò hoặc thân thiện, nhưng không có ác ý.

Sự ân cần của mọi người khiến Giang Linh Linh quên đi sự căng thẳng vừa rồi, cô nhất định phải có một khởi đầu mới ở đây. Nghĩ đến đây, Giang Linh Linh nhướng mày, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền.

Sau khi bảo mọi người giúp đỡ bạn học mới, giáo viên chủ nhiệm chỉ cho cô một chỗ ngồi" Giang Linh Linh, em tạm thời ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, phía trước là bạn học Tạ Cảnh Thâm. Hiện tại không còn chỗ ngồi thích hợp, trước tạm chấp nhận một chút đợi bài kiểm tra hằng tháng, sau đó sẽ sắp xếp lại vị trí."

Chủ nhiệm lớp sắp xếp tài liệu giảng dạy và ký túc xá, chuẩn bị rời lớp học nhưng quay lại, nói với Tạ Cảnh Thâm, “Đúng rồi lớp trưởng, Giang Linh Linh tạm ở tổ em, để ý giúp bạn mới thích ứng học tập nhé.”

"Tạ Cảnh Thâm....." Giang Linh Linh thầm niệm cái tên này trong lòng, cái tên này đã được người khác nhắc đến trước khi cô chuyển đến. Hiện giờ lại bị chủ nhiệm lớp đề cập, trong lòng không khỏi vài phần tò mò.

Anh ngồi ở băng ghế sau, trên bục giảng vừa rồi quá căng thẳng, cô vội vàng nhìn lướt qua, không nhìn ra dáng vẻ của anh. Cô chỉ nhớ rằng lưng anh cao và thẳng như một cây thông, và anh đã cao hơn những người khác một cái đầu khi ngồi vào chỗ. Nước da trắng lạnh, khuỷu tay lộ ra có một lớp cơ mỏng, rất đẹp.

Kiến thức lớp 11 cấp ba không quá phức tạp nhưng Giang Linh Linh vẫn chưa học được trọn vẹn trong năm đầu học lớp 10 nên phải tập trung tinh thần mới có thể hiểu.

Rất nhanh đã đến giờ tan học, Giang Linh Linh lật từng trang sách trên tay, lật tờ giấy phát ra tiếng kêu xoạt xoạt, giải phóng tâm trí, suy nghĩ về chuyện hôm nay.

Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ nghiêng nghiêng trên cơ thể thiếu niên, bóng cậu phản chiếu trên mặt đất. Bởi vì cùng hướng với Giang Linh Linh, bóng của hai người chồng lên nhau, họ dường như hòa làm một thể.

Tạ Cảnh Thâm chú ý đến tiếng lật sách của Giang Linh Linh và dường như cho rằng cô đang gặp rắc rối trong việc giải đề, ôn nhu nói,:“ Giang Linh Linh, nếu không hiểu có thể hỏi tôi, tôi có ở lại giờ tự học buổi tối ?"

Cô không muốn làm phiên người khác, muốn quay đầu lại nói cảm ơn, nhưng lại sợ rằng đó chỉ là một trò đùa.

Cô loay hoay một hồi, trong lòng †hầm xin lỗi một tiếng, quyết định không để ý tới, câm bút tiếp tục dịch Hán văn cổ điển mà thây giáo đã giao.

Mãi đến khi thiếu niên cúi xuống nhặt tờ giấy kiểm tra, Giang Linh Lăng mới ngẩng đầu lên thấy những người xung quanh đã rời đi hết.

“Giang Linh Linh, nếu có gì thắc cậu có thể tìm tôi.” Tạ Cảnh Thâm nhìn cô ngẩng đầu, mỉm cười đôi mắt trong veo đầy vẻ chân thành.

"Cảm… Cảm ơn ý tốt của cậu.” Đôi mắt sáng ngời như ánh trăng của Giang Linh Linh cùng Tạ Cảnh Thâm đối diện, sau đó vội vành cụp mi xuống, vành tai trắng như ngọc trở nên ửng hồng. Hơi thở có chút rối loạn làm trái tim cô xao động, lời cảm tạ xen lẫn sự ngại ngùng khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm một lần nữa.

Giang Linh Linh vốn không dám nói chuyện cùng những nam sinh như thế này, đặc biệt là Tạ Cảnh Thâm, người cao hơn cô rất nhiều. Có thể là bởi vì ánh chiều tà trên vai đã thêm chút ấm áp cho anh, hoặc cũng có thể là bóng dáng của tri kỷ. Giang Linh Linh sẵn sàng tin rằng Tạ Cảnh Thâm không có ác ý với cô, anh hẳn là không ở lại trêu chọc cô.

Anh nhìn dái tai đỏ bừng và làn da lộ ra của Giang Linh Lăng, ánh mắt anh thâm thúy, sau đó trở về trạng thái ban đầu, "Đừng khách sáo như vậy, đều là bạn cùng lớp cả, giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên."

" Hẳn là! Thực sự xin lỗi, vừa cậu cùng tôi nói chuyện tôi đã phớt lờ cậu, không coi trọng ý tốt của cậu, nghĩ về cậu quá tệ, về sau nếu cậu cần hỗ trợ thì cứ nói với tôi một tiếng."Giang Linh Linh nhìn Tạ Cảnh Thâm, đầy tội lỗi.

Tạ Cảnh Thâm chỉ cảm thấy buồn cười, hai câu nói đã lấy được lòng tin của cô ấy, thật là dễ lừa.

"Được, vậy trước trước tiên cảm ơn Linh Linh đồng học.”Thiếu niên cúi xuống nhặt hộp văn phòng phẩm và ấn vào bài thi. Thiếu niên ở rất gần Giang Linh Linh, hơi thở ấm áp của Tạ Cảnh Thâm phả vào tai cô.

Cơ thể Giang Linh Linh cứng đờ và bất động cho đến khi Tạ Cảnh Thâm rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô thực sự không chịu được sự tiếp xúc gần gũi của người khác, điều đó ...gợi lại cho cô ký ức đau buồn.

Nhưng đây là thiện ý đầu tiên của người khác đối với cô, và cô muốn trở lại cuộc sống bình thường, đây có thể là bước đầu tiên... Hơn nữa mùi trên người anh rất thoải mái, cô cũng không chán ghét, hơn nữa giọng nói của Tạ Cảnh Thâm rất nhẹ nhàng, mang theo một chút ý cười, như đang cọ vào lòng người, tê dại.

Giang Linh hít sâu một hơi, để cho bản thân không nghĩ tới nụ cười ôn nhu của thiếu niên, bước ra khỏi phòng học.

Khu dạy học trống trơn, học sinh đi ăn cơm cũng chưa trở lại, tầng lầu này tới gần nhất hành lang và câu thang của phòng học lớp một không một bóng người.

Hẳn là sẽ không ai phát hiện ra ...

Giang Linh Linh xoay người bước vào phòng học, đóng nhẹ cửa lại rồi trở về chỗ ngồi

Cô lấy bình nước, mở nắp, đặt bộ đồng phục học sinh mới của cô lên bàn, vén vạt áo khéo léo cởi khóa nội y, một đôi vυ" mềm mại no đủ nhảy ra.

Giang Linh Linh dùng tay xoa bóp nhũ thịt trắng nõn, quả đào mọng nước quá mức phấn nộn mượt mà một bàn tay không thể bao hết được, đầṳ ѵú được không khí kí©h thí©ɧ chậm rãi đứng thẳng.

Cô gần như dùng sức mà đè ép bầu vυ", muốn sữa nhanh chảy ra.

Hạt mồ hôi nhỏ chảy ra trên khuôn mặt thanh tú của Giang Linh Lăng, quạt trên đầu cũng không giảm bớt được sự nôn nóng trong lòng.

Rốt cuộc một dòng sữa phun ra từ lỗ nhỏ trên núʍ ѵú, chảy vào đầy hơn nửa bình.

Lúc này, gió đột ngột thổi tung cánh cửa.

---------------------- :>>>>