Chương 41: Em chính là em

Bảo vệ hỗ trợ thành công đưa Tần Hạ xuống dưới và ngồi vào trong xe, bên trong giống như được mở điều hòa không khí, nhiệt độ không khí thấp dưới không độ.

Tập trung nhìn vào, không có điều hòa, chỉ có một pho tượng hình người phát ra nhiệt độ, vẫn không tự chủ được phát ra nhiệt độ cực thấp, phỏng chừng tài xế rất muốn mở cửa chạy trốn.

"Anh như thế nào lại ở chỗ này?" Tần Hạ lén lén liếc mắt nhìn Phó Thiên, biểu cảm u ám của anh khiến cho người khác cảm thấy hỏa "ng sợ, thanh âm không tự chủ được chột dạ một chút, cô cũng muốn trốn làm sao bây giờ.

Phó Thiên không đáp một lời, thanh âm lạnh lẽo giống như băng:" Đi bệnh viện ".

Tựa như đặc hiệu của mưa đá, đập bể rồi bay vào tai của người tài xế, vèo một tiếng, xe bay vυ"t đi.

Thân thể Tần Hạ lung lay một chút, bị Phó Thiên giữ lại, khuỷu tay rắn chắc, vòng ôm ấm áp, đột nhiên theo cảm tính Tần Hạ ngồi dậy, cái mũi đau xót.

Tại vì sao Phó Thiên luôn xuất hiện vào những lúc cô tồi tệ nhất?

" Anh xem tin tức đúng hay không, có phải hay không cảm thấy tôi rất làm ra vẻ? Có phải hay không cảm thấy rằng tôi rơi xuống vực là kết cục, do tôi chuốc lấy? ".

Tần Hạ cầm lấy áo anh, năm ngòn tay hơi hơi nắm lại, giống như chỉ cần anh nói là đúng, hiện tại cô liền nhảy xa.

Phó Thiên cầm tay cô, kiên quyết và đẹp trai, có sức thuyết phục mạnh mẽ:" Anh chỉ tin tưởng những gì anh nghĩ ".

Câu trả lời này hiển nhiên không làm cô hài lòng, cô hỏi thẳng:" Anh nghĩ như thế nào? ".

" Em chính là em, em chính là Tần Hạ, Tần Hạ cũng chính là em ". Phó Thiên không một chút tức giận, dựa lưng vào ghế sôfa ở phía sau, hai mắt như có vòng xoáy.

Tần Hạ ngây người một cái, cô cảm giác như bị hút vào, nhìn thấy biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt anh, đột nhiên liền bình thường trở lại.

Tới bệnh viện lớn nhất đế đô, Phó Thiên dẫn cô đến phòng khám tai mũi họng.

Chỉ chốc lát, viện trưởng bệnh viện liền chạy tới.

" Phó tiên sinh, không nghĩ tới ngài sẽ đến bệnh viện của chúng tôi, tiếp đón không chu toàn, xin hỏi ngài là làm sao vậy? "Chu viện trưởng dè dặt mà dò hỏi.

" Không phải ta, xem cái mũi của cô ấy một chút "Phó Thiên kéo theo Tần Hạ theo kịp.

Chu viện trưởng nhìn chằm chằm tay của bọn họ nắm chung một chỗ, lập tức đã hiểu, thái độ hết sức cung kính chuyển sang Tần Hạ:" Vị tiểu thư này xưng hô như thế nào? ".

" Tần "Tần Hạ muốn rút tay ra, bị Phó Thiên gắt gao nắm lấy, chỉ có thể rầu rĩ mà trả lời vấn đề của Chu viện trưởng.

" Nguyên lai là Tần tiểu thư, xin mời theo ta "Chu viện trưởng lập tức kêu vị bác sĩ giỏi nhất qua khám cho cô.

Bác sĩ Lý được gọi liền vội vàng đến, tưởng bệnh nhân có chuyện gì nghiêm trọng, nhìn thấy chỉ là vết bầm trên mũi, bất lực nói:" Không có gì nghiêm trọng, chỉ là mũi hơi bầm thôi bôi thuốc trong vài ngày là sẽ khỏi ".

" Chờ đã, sắp xếp cho cô ấy nhập viện. "Khuôn mặt Phó Thiênlạnh lùng, giọng điệu chắc chắn rất mạnh mẽ.

Bác sĩ Lý không hiểu người này," Nhưng vết thương của cô ấy không.. "

" Được, bác sĩ Lý, Phó tiên sinh nói cái gì, người liền làm theo là được ". Chu viện trưởng liền đánh gãy lời nói của bác sĩ.

Bác sĩ Lý đã oán thầm trong lòng, kẻ lắm tiền thật nhiều tật xấu, phải nhập viện vì vết thương nhẹ, nhưng ông vẫn làm theo chỉ dẫn của viện trưởng.

Chu Viện trưởng sắp xếp cho Tần Hạ một khu VIP tốt nhất bệnh viện, khu phòng khổng lồ có đầy đủ mọi thứ, không giống bệnh viện mà giống phòng tổng thống hơn, cả tầng lầu chỉ có một 'bệnh nhân'.

" Phó tiên sinh, Tần tiểu thư, có chuyện gì cứ báo với chúng tôi ".

Nói xong những lời này, Chu viện trưởng và bác sĩ Lý rời đi.

Tần Hạ lập tức nhìn về phía Phó Thiên, không hiểu anh đang làm gì," Mũi của tôi chỉ là bị va chạm, cho dù có bị gãy xương cũng không cần phải nằm viện chứ?".