Chương 27: Lạt mềm buột chặt

Tần Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra túi trứng gà lần trước ăn còn dư lại, nghĩ ứng phó qua bữa ăn khuya bao nhiêu đây là đủ rồi, nghĩ nghĩ rồi lại tìm trong tủ được cái chân giò hun khói và một ít rau.

Đun nước sôi lên, cô thả mì sợi vào nồi, chờ mì chín thì vớt ra, lại nấu nước súp, nêm nếm sao cho ngon, mì cho ra chén, thế là được 2 chén mì thơm ngon.

Mì sợi mặc dù không nhiều lắm, bất quá đây là bữa ăn khuya nên cũng không thể ăn quá no.

"Nếm thử tay nghề của tôi xem." Tần Hạ đem một chén mì đến trước mặt anh, còn mình thì ngồi xếp bằng ở phía đối diện.

Phó Thiên tay dài chân dài nên không có biện pháp ngồi giống cô nên liền ngồi ngay ngắn trên sofa nửa người trên nghiên về phía trước, tư thế này tăng thêm vài phần dã tính, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chiếc nơ thắt chỉnh tề, lại nhìn lên là hầu hết nhô ra trên nữa là khuôn mặt tuấn tú như thần.

Tần Hạ mặt hơi nóng lên, đây là tranh thủ a, đừng nhìn thấy đàn ông là mặt lại nóng lên thế chứ, cũng không phải chưa từng thấy qua.

Phó Thiên cắn một ngụm, nhai từ từ, mặt dù đồ mua ở siêu thì nhưng hương vị không tồi "Trù nghệ của em cũng không tệ".

"Tôi chỉ biết làm những món đơn giản, những món phức tạp hơn thì còn kém lắm, chủ yếu là ngày thường tôi không có bao nhiêu thời gian để làm" Tần Hạ khiêm tốn mà trả lời.

Phó Thiên gật gật đầu "So với đại đa số người thì ngon hơn nhiều".

Tần Hạ không có thói quen được cái vị diêm vương này khen ngợi đâu.

Hai người ăn mì tốc độ không chậm, đặc biệt là Phó Thiên, ăn xong nước canh cũng bị hắn một hơi uống hết, làm cho Tần Hạ xem đến trợn mắt há hốc mồm, cô nấu ăn ngon đến vậy sao? Không khỏi hoài nghĩ có phải tay nghề của mình tiến bộ rồi hay không.

Phó Thiên buông đũa xuống, nhìn về phía Tần Hạ ánh mắt mang theo ý cười "Đêm nay cảm ơn em đã chiêu đãi, đây là chén mì ngon nhất mà tôi từng ăn" tiếng nói mang theo sung sướиɠ tràn ngập từ tính.

Lỗ tai Tần Hạ tựa như có một sợi lông vũ nhẹ lướt qua, làm mặt Tần Hạ đỏ lên, nội tâm thì lại phỉ nhổ chính mình, khi nào thì cô thiếu người khen ngợi chứ, nếu bị Hách Nhã Phỉ biết chắc cô sẽ bị cười nhạo vạn năm luôn quá.

Tần Hạ đứng lên thu dọn chén đũa rồi đem vào trong phòng bếp, khi đi ra thì đã thấy Phó Thiên mặc áo khoác, trang phục chỉnh tề, tư thế chuẩn bị đi, cô liền bật thốt: "Anh phải đi rồi sao?"

Phó Thiên chậm rãi gật đầu "Ân, đã khuya rồi, không quấy rầy cô nghĩ ngơi nữa."

Tần Hạ như bị mắc kẹt đứng im tại chỗ, theo lý thuyết lúc biết hắn bị chứng mất ngủ, cô hẳn phải giữ hắn lại, nhưng cô lại không nói nên lời.

Do dự một hồi, Phó Thiên đã ra đến cửa, đang thay giầy da để đi ra ngoài, quay đầu lại thấy cô đứng ngốc lăng tại chỗ, nhẹ giọng nói "Em đi ngủ đi, tôi tự mình đi xuống là được"

Cửa đóng lại, ngăn cách ánh mắt của hai người.

Tần Hạ có chút ảo não gục đầu xuống ngực, đây là chuyện gì nha.

Bên ngoài, Phó Thiên hồi tưởng lại Tần Hạ biểu hiện rối rắm do dự cùng với một chút không đành lòng, khóe môi cong lên, đáy mắt hiện lên sự ấm áp.

Chương Dục Châu ở dưới lầu đợi nhìn thấy thân ảnh tổng tài nhà mình đi xuống, lập tức mở cửa xe sau.

Phó Thiên ngồi vào, mặt khôi phục biểu tình lạnh nhạt.

Xe chạy đi.

Chương Dục Châu nhịn không được mà liếc nhìn kính chiếu hậu, còn tưởng Tần tiểu thư sẽ giữ tổng tài lại, không nghĩ tới mới đi lên có một giờ đồ hồ liền xuống, đang nghĩ ngợi, Phó Thiên trong kính chiếu liền mở to mắt, ánh mắt mang theo hàn ý khϊếp người nhìn thẳng vào, làm hắn sợ tới mức phía sau chợt lạnh, biểu tình cứng đờ, trong xe chỉ còn âm thanh động cơ xe.

"Ngày mai tự mình đi thông tri bộ tài chính, tiền lương tăng lên 10%"

Tuy Chương Dục Châu có danh khôn khéo như hồ cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, chẳng lẻ hắn trong lúc bất tri bất giác đã thành công chụp được mong ngựa của tổng tài?