Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nghe nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp được một người con gái giống như Hàn Đình Đình. Rồi đến một ngày, tên tiểu cầm thú Tần Tống ấy cũng đã được gặp… … Trước giờ Tần Tống chưa từng gặp cô gái …
Xem Thêm

Chương 1
Hôn nhân quả thực là một nấm mồ, nhưng dù thế nào thì mồ yên mả đẹp vẫn còn tốt hơn là phải phơi thây ngoài đường!

Đang đi dạo trung tâm mua sắm cùng mẹ chồng tương lai, tình cờ bắt gặp vị hôn phu của mình hăng say chuyện trò vui vẻ, thoải mái với một mỹ nhân, khi ấy bạn sẽ phải làm thế nào?

***

Lúc đó Hàn Đình Đình đang an ủi vỗ về bà mẹ chồng tương lai còn chưa hết buồn rầu vì “đυ.ng hàng” với một quý bà mình quen, tình cờ quay đầu lại nhìn thấy Tần Tống đang ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê, đối diện anh là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cực kỳ quyến rũ. Khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú của Tần Tống nổi bật trên nền áo sơ mi trắng tinh. Bức tranh ấy quả thật đẹp đến mức… rung động lòng người!

Hàn Đình Đình thầm kêu khổ, lặng lẽ xoay người nhằm chắn tầm nhìn của mẹ chồng tương lai, rồi vừa dỗ dành vừa gạ gẫm đưa bà đến quán kem gần đó. Lúc xếp hàng đợi đến lượt, cô tranh thủ gọi điện cho Tần Tống: “Tôi và dì đang ở sát vách đó. Vừa nãy tôi… có trông thấy hai người.”

Tần Tống nghe vậy chỉ buông một tiếng “Ừm” qua loa. Đầu dây bên anh vọng lại tiếng nhạc du dương, làm nền cho câu trả lời cụt ngủn của anh, khiến Hàn Đình Đình cảm thấy Tần Tống vô cùng xa cách. Mồ hôi rịn ra đầy lòng bàn tay, cô sắp không giữ nổi chiếc điện thoại nữa rồi: “Vậy… anh mau đưa cô ấy đi đi!”

Tần Tống dường như ngớ người ra một lúc rồi mới hỏi: “Tại sao?”

Hàn Đình Đình bị anh hỏi đến mức phát quẫn. Anh với tình nhân ngang nhiên hẹn hò công khai ở ngoài, tôi mật báo tin tức cho đã đủ tử tế lắm rồi, còn hỏi tại sao ư?

Đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ nhẹ nhàng nói câu gì đó, giọng Tần Tống đột nhiên mất kiên nhẫn: “Cứ vậy đi, tôi cúp máy đây!”

Hàn Đình Đình chỉ kịp thốt lên một tiếng “Ơ kìa” ngắn ngủi, đáp lời cô là tiếng “tút tút tút” đơn điệu.

Nhân viên quán kem kiên nhẫn đợi Hàn Đình Đình gọi điện xong, mới hoà nhã hỏi: “Chào chị, chị chọn loại nào ạ?”

Hàn Đình Đình thở hắt ra một hơi, đôi mày thanh tú nhướng lên, khuôn mặt búp bê mang vẻ khổ sở: “Xin hỏi, chỗ các anh loại nào có suất lớn nhất?”

Hậu quả của suất kem lớn nhất quả thật vô cùng đáng sợ, mẹ chồng tương lai vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.

Tần Tống nghe tin vội vã quay về, khó khăn lắm mới an ủi được cả một đoàn người hỗn loạn, lúc kéo vị hôn thê ra ngoài cửa, mặt anh đã đen sì như cái đít nồi.

“Hàn Đình Đình!” Cố kiềm chế cơn thịnh nộ khi bước qua đại sảnh, vừa đến bãi đỗ xe bốn bề không một bóng người, anh lập tức thả tay cô ra: “Cô cảm thấy hành vi của mình có xứng đáng với danh xưng “kỹ sư thiết kế tâm hồn” không hả?”

Đầu Hàn Đình Đình đã cúi thấp đến mức tạo thành góc vuông với mặt đất, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Tôi là giáo viên mầm non…”

“Bình thường cô cũng cho các bạn nhỏ trong lớp mình dạy ăn nguyên một suất lẩu kem dành cho hai người hay sao?”

“Tôi… tôi không ngờ là hôm nay quán kem tổ chức chương trình ưu đãi mua một tặng một…” Hàn Đình Đình vừa hổ thẹn vừa áy náy đến mức muốn bật khóc, nhưng nghĩ lại thấy không cam tâm nên đưa ra lời kháng nghị: “Kêu anh đi trước đi, anh lại không nghe… Anh cũng có điểm không đúng mà!”

Tần Tống nghe thế giận quá hóa cười: “Là do tôi sai sao?”

Nụ cười đó khiến “bánh bao nhỏ quê mùa”, chưa được cọ xát nhiều với thế giới bên ngoài đột nhiên sững người.

Tần Tống cười… quả thật rất đẹp! Cho dù không được vui, khuôn mặt anh vẫn như ánh dương rạng ngời, đẹp đến hoa mắt.

Nghe nói trong “Lương Thị Lục thiếu” – sáu vị thiếu gia danh tiếng lẫy lừng của Lương Thị, anh là người đẹp trai nhất.

Lúc đầu cô đồng ý hôn sự này phần lớn vì Tần Tống thật sự ưa nhìn. Dù gì cũng phải kiếm người để lấy, lấy một chàng trai đẹp suốt ngày ở bên để mình ngắm nhìn không phải càng tốt hơn sao?

Cô cứ nghĩ thế rồi thẫn thờ, tâm hồn lại bắt đầu bay lơ lửng…

Thấy cô bỗng dưng không cãi lại, ngẩn người chăm chăm nhìn mình, lông tay Tần Tống bỗng dựng đứng lên. Trong lòng anh bắt đầu hối hận, vốn nghĩ chọn một cô thật thà nhất định sẽ đỡ mệt óc, giờ xem ra lại hoàn toàn không phải như vậy.

“Đi thôi!” Anh nhìn ánh mắt thất thần của “kỹ sư thiết kế tâm hồn” thở dài: “Tôi đưa cô về!”

Hàn Đình Đình đang thả hồn theo mây gió thì bị Tần Tống kéo mạnh một cái, cơ thể đổ về phía trước, chân trái vướng chân phải, suýt chút nữa thì ngã, may mà cô lanh lẹ níu lấy người bên cạnh để giữ thăng bằng. Tần Tống bị cô bấu mạnh vào eo qua lớp áo sơ mi mỏng, anh đau đến mức thở không ra hơi, lạnh mặt hằm hằm trừng mắt nhìn cô.

Hàn Đình Đình bất giác cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, vừa đứng vững lại liền vội vàng thả tay ra, ngượng ngùng xua tay: “Xin… xin lỗi…”

Tần Tống buông tay đang đỡ Hàn Đình Đình, cứng người, mím chặt môi để khoé miệng khỏi co giật, lúc sau từ hai hàm răng khít chặt phát ra tiếng gằn: “Lên… xe!”

Về đến nhà, khi mẹ hỏi kết quả ngày hôm nay thế nào, Hàn Đình Đình dĩ nhiên không dám nói thật rằng mình đã dùng suất kem lớn khiến mẹ chồng tương lai đổ bệnh, cô liền mở túi đồ sắm được trong tay cho mẹ xem. Khi thấy những thứ đồ bên trong mẹ cô cười rồi “Ơ” lên một tiếng, lại nói: “Sao hôm nay chỉ mua có chừng này thôi?”

Thật không giống với phong cách của bà thông gia tương lai!

Hàn Đình Đình ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện: “Lễ phục và giày mang trong hôn lễ đều đã đặt xong rồi ạ, cũng không cần phải mua thêm gì nữa cả.”

“Số tiền mẹ đưa cho con lần trước có đủ không? Không đủ thì để mẹ đưa thêm. Cả đời chỉ kết hôn có một lần, con đừng tiếc tiền, cứ đến những nơi con thích mà mua sắm cho thoải mái!” Mẹ Đình vui vẻ dặn dò.

Hàn Đình Đình lấy ra tấm thẻ mà mẹ cô đã đưa cho: “Mẹ… Dì bảo hai nhà chúng ta đều chỉ có một đứa con, dù thế nào đi nữa thì tài sản sau này cũng là của con và Tần Tống, bảo con trả lại cho mẹ cất đi làm của hồi môn.”

“Thế thì con cứ giữ lấy mà dùng! Số tiền này mẹ dành dụm để lo cho đám cưới của con mà.” Mẹ Đình nói: “Ngay đến áo cưới cũng do mẹ Tần Tống mua, mẹ thật sự cảm thấy không phải chút nào!” Mẹ Đình tỏ ý xin lỗi: “Nhưng thật tình mẹ cũng không biết phải mua gì cho con nữa, tuần trước nhà bên đó đưa áo quần của con đến, mẹ lật giá tiền ra xem, bộ nào bộ ấy tốn cả năm tiền lương của bố con! Nhà mình muốn mua cũng chẳng mua nổi.”

“Mẹ!” Đình Đình nhỏ giọng phản đối: “Mẹ đừng nói vậy! Bố mẹ đã vất vả nuôi nấng con lớn thế này, con nên mua đồ cho bố mẹ mới phải.”

“Bố mẹ không cần những thứ đắt đỏ như vậy đâu.” Mẹ Đình phẩy tay: “Đình Đình, sau này vào nhà người ta rồi con phải luôn nhớ không được dùng tiền nhà chồng mua sắm thứ này thứ khác cho bố mẹ đấy!”

“Con biết rồi mà mẹ.” Hàn Đình Đình cúi thấp đầu, khuôn mặt giấu đằng sau mái tóc, không rõ biểu cảm thế nào: “Bố mẹ yên tâm, con sẽ sống tốt với nhà họ!”

***

Buổi tối trời có gió nên không oi bức như ban ngày. Hàn Đình Đình tắm xong, mái tóc dài còn ẩm buông xõa, ngồi xếp bằng trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ có tấm lưới màu lục, gọi điện cho cô bạn thân.

Tư Đồ Từ Từ ở đầu dây bên kia cười mãi không dứt: “Thật ra cậu muốn lợi dụng cơ hội để đυ.ng chạm Tần Tống nên mới cố tình giả vờ ngã chứ gì?”

“…” Hàn Đình Đình thật muốn vươn tay vào trong điện thoại nhéo má cô bạn: “Lễ phục phù dâu của cậu đã mua xong rồi, giày thì mang của tớ cũng được, nên lúc đến đừng mang thêm hành lý gì nữa!” Hai người dáng người hao hao, cỡ giày cũng như nhau, từ nhỏ thường hay đổi áo quần cho nhau. Cô lại hỏi: “Hôm nào cậu đến? Tớ đặt vé máy bay cho cậu.”

Thư ký của Tần Tống hôm nào cũng theo sau hỏi cô có việc gì cần giúp không, giờ muốn đặt vé máy bay cho phù dâu, chắc không đến nỗi quá đáng chứ nhỉ?

Cùng lắm… cùng lắm thì tiền vé máy bay cô lo là được rồi.

Thêm Bình Luận