Chương 17: Đắc tội

Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên híp mắt ngước lên nhìn anh ta một cái.

Trong mắt Phạm Thế Tông sáng lên như thấy được con mồi ngon, “Như vậy đi, tối nay em bồi anh chơi cả đêm, anh sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, để cho anh của em đi.”

Lời nói vừa dứt, những tên phía sau liền cười lên đầy thô bỉ. Người xem bên cạnh nhìn Trình Tư Miên có chút đồng cảm, dáng dấp của cô gái nhỏ này không tệ, nhưng nhìn vẫn còn là trẻ vị thành niên mà nhỉ? Nếu rơi vào tay tên Phạm đại thiếu thì không biết sẽ ra sao, chậc, đáng thương…

Phạm Thế Tông nhướng mày: “Sao nào em gái nhỏ, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, hửm?”

Cô gái trước mặt không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào anh ta chằm chằm, Phạm Thế Tông đang đắc ý nghĩ cô sẽ gật đầu thì đột nhiên cô mím môi cười một tiếng, vốn là ánh mắt ngây thơ chợt lóe lên tia sáng lạnh băng, trông vô cùng quỷ dị.

Anh ta sững sờ đôi chút, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đang nắm cằm Trình Tư Miên bị vặn ngược lại một các hung hãn.

“A a a!!” Tiếng kêu tê tâm liệt phế lấn át cả tiếng nhạc trong quán bar, mọi người trơ mắt nhìn người đàn ông cao một mét tám bị cô làm ngã xuống đất, Phạm Thế Tông nằm trên mặt đất nắm chặt ngón tay mình, lăn qua lộn lại.

Bọn đàn em: “…”

Người xem: “??”

Trình Tư Miên bật cười, “Cho tôi tiền tôi cũng lười bồi anh, còn một đêm à? Xem trọng mình như vậy sao?”

Phạm Thế Tông đau toát cả mồ hôi lạnh: “Cô cô cô! Cô muốn chết phải không!”

Trình Tư Miên từ trên cao nhìn xuống anh ta, vô cùng vô tội nói: “Phạm đại thiếu gia à, trời đất chứng giám, mọi người đều nhìn thấy, anh uy hϊếp bức ép một cô gái vị thành niên qua đêm với anh, rốt cuộc là ai muốn chết đây?”

“A! Cô biết tôi là ai không!” Phạm Thế Tông hung hãn trừng mắt với cô: “Đắc tội tôi, cô chết chắc!”

Trình Tư Miên thưởng cho anh ta một cái liếc mắt, Trình Tư Miên cô từ nhỏ đã bị dọa sợ mà lớn lên, đã từng sợ ai rồi à?!

Cô ngay cả để ý cũng không muốn nhìn thấy anh ta, xoay người nắm lấy cà vạt của Tra Dịch Quang: “Đi theo tôi.”

Tra Dịch Quang đang say khướt căn bản không hề tỉnh táo, “Này này này, mỹ nhân của tôi…”

“Còn mỹ nhân, mỹ nhân cái đầu anh!”

Phạm Thế Tông ngẩn ra mấy giây, nhất thời giận dữ rống lên: “Chúng mày còn đứng đó làm gì! Mau bắt cô ta lại cho tao!”

Mấy tên đàn em sau lưng đều bị một cô gái nhỏ hù dọa, sau khi lấy lại tình thần liền vội vàng đi ngăn cản Trình Tư Miên. Một tên đàn ông bắt lấy vai Trình Tư Miên, hung ác nói: “Cô nhóc đừng có mà không thức thời!”

“Dám động tới một đầu ngón tay của tôi thử xem, tôi nói cho các anh biết, tôi đã báo cảnh sát rồi.” Trình Tư Miên cứng đối cứng nhìn người nọ: “Chú à, chú làm như vậy là phạm pháp đó.”

Người nọ bị nhìn đến hoảng hốt.

Phạm Thế Tông kéo một tên đàn em ra, hét lên: “Cảnh sát? Phạm pháp? Nực cười, Phạm Thế Tông tôi mà biết sợ sao.”

Ánh mắt Trình Tư Miên đầy thâm trầm, sao lại gặp một tên nhị thế tổ khó chơi như vậy chứ.

Haiz, nhân tiện cô còn chưa báo cảnh sát, chỉ muốn hù dọa bọn chúng một chút thôi. Tô Hiển Ngôn làm gì mà giờ còn chưa tới nữa…

“Lại muốn uy hϊếp cái gì!” Trình Tư Miên còn đang suy nghĩ làm sao kéo dài được thời gian, thì Tra tiên sinh ở phía sau lưng không nói một lời cho tên Phạm Thế Tông một quyền, “Cút, cút hết cho tao.”

Trình Tư Miên: “…”

Anh có thể đừng quấy rối nữa được không!

“Chiến trường” bị một quyền này của Tra Dịch Quang làm rối loạn, nhóm đàn em của Phạm Thế Tông tiến lên bắt đầu đánh nhau, Tra Dịch Quang dường như đang say rượu cũng không sợ đau nữa, một người còn có thể địch lại bốn tên!

“Tra Dịch Quang!” Trình Tư Miên dõi theo chỉ biết lo lắng suông, “Các anh đừng đánh! Con bà nó, còn đánh tiếp! Tra Dịch Quang!”

Những người vây xem cũng tản ra xa, không ai dám bước lên ngăn cản, ngay cả người ở quán bar cũng không đi lên kéo người ra, Phạm Thế Tông này thật đúng có chút bản lĩnh.

Nhưng Trình Tư Miên biết, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ xảy ra án mạng, trước kia cô không ít lần động tay động chân với người khác, cô rất hiểu điều này.

Đột niên Trình Tư Miên nhìn thấy bên cạnh có người cầm cái ghế lên muốn đập vào người Tra Dịch Quang! Trong lòng cô nghĩ thầm, Tô Hiển Ngôn! Không phải tôi không nghe lời anh không đánh nhau với người khác, mà là tình thế bắt buộc thôi!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Trình Tư Miên nhanh tay cầm lấy cái ly thủy tinh đập vào đầu người đó, cái ly rất cứng, đạp vào trán liền khiến nó u lên một cục lớn, người đó bị đau phải lui về sau mấy bước.

Trình Tư Miên xông lên đạp một cước vào bộ vị quan trọng của tên đó, sau đó cô kéo Tra Dịch Quang đi muốn rút lui, “Còn không đi! Anh say đến ngu người rồi à!”

“Dám đánh ông đây, nhìn ông đây đánh chết chúng mày!” Tra Dịch Quang ngốc này lại xông lên phía trước.

Ngay tại lúc này, có một tên đàn ông cầm gậy trong tay muốn đập lên người Tra Dịch Quang, trong lòng Trình Tư Miên hoảng sợ, cô theo bản năng đẩy Tra Dịch Quang ra.

“Bốp!” Trình Tư Miên bị đánh ngã bên cạnh bàn, cơn đau đớn kịch liệt từ cánh tay truyền đến, cô há miệng nhất thời không phát ra âm thanh gì được.

“Trình Tư Miên!”

Có tiếng kêu bên tai, tất cả âm thanh dường như đều biến mất, nhưng cô mơ hồ nghe được có người gọi mình, có chút quen thuộc, có chút an tâm.

Tô Hiển Ngôn vừa vào quán bar liền phát hiện không thích hợp, chờ anh thấy rõ tình hình thì đã không còn kịp. Anh trơ mắt nhìn Trình Tư Miên đẩy ngã Tra Dịch Quang ra rồi bị người ta dùng gậy đánh vào người ngã xuống đất.

Trong nháy mắt đó, trong lòng anh tức giận chưa từng có.

Hốt hoảng, đau lòng…Anh nhìn về phía Phạm Thế Tông và đàn em của anh ta, lúc đó anh thật sự kích động muốn xé xác bọn chúng.

Tô Hiển Ngôn xông lên ôm Trình Tư Miên vào lòng, cánh tay cô không chảy máu nhưng rõ ràng đã sưng lên, bên ngoài không biết thế nào nhưng bên trong chắc chắn rất nghiêm trọng.

“Dừng tay!” Một âm thanh trầm thấp và tràn đầy lực uy hϊếp vang lên, mọi người thấy có một người đàn ông xông vào, động tác trên tay đều dừng lại.

“Mày là cộng lông gì!” Phạm Thế Tông nổi giận đùng đùng đi tới: “Không muốn chết thì đừng có xen vào chuyện của người khác!”

Tô Hiển Ngôn ngước mắt lên, trong đôi mắt luôn dịu dàng nhu hòa giờ đây mang theo lạnh lùng và nguy hiểm: “Phạm Thế Tông.”

Phạm Thế Tông ngây ngẩn một chút: “Mày…”

“Đã lâu không gặp.” Vẻ mặt Tô Hiển Ngôn không có cảm xúc gì nhìn vào anh ta.

Phạm Thế Tông thấy rõ người đến, mắt từ từ mở to ra, anh ta không tự chủ được lui về sau một bước: “Tô, Tô Hiển Ngôn.”

Tô Hiển Ngôn cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Động đến người của tôi, lá gan của cậu cũng lớn lắm.”

Sau lưng Phạm Thế Tông đã ướt mồ hôi: “Anh, người của anh? Tôi không biết, tôi không biết bọn họ…”

Đám đàn em của Phạm Thế Tông không hiểu sao lão đại của bọn họ lại trở nên kỳ quái như vậy, một người trong số đó nói: “Đại thiếu, anh đừng nghe hắn nói nhảm, chỉ cần anh nói một câu, bọn em sẽ đánh nó đến cha mẹ nhìn không ra.”

“Mẹ nó! Câm miệng cho ông!” Phạm Thế Tông xoay người lại cho tên đó một cái tát, cắn răng nghiến lợi nói: “Mày biết anh ta là ai không!”

Mấy tên đàn em không dám hé miệng nữa lời, chẳng lẽ Phạm đại thiếu cũng biết sợ người khác nữa sao? Bọn họ cũng len lén quan sát người đàn ông trước mắt này, tướng mạo thanh tú, khí thế bức người lúc này lại khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

“Đau..” Trình Tư Miên yếu ớt rên lên một tiếng, mở mắt ra nhìn về phía người đang ôm mình: “Tô Hiển Ngôn?”

Trong lòng Tô Hiển Ngôn căng thẳng, vội vàng cúi đầu nhìn cô: “Cô thấy thế nào?”

Trình Tư Miên chỉ cảm thấy cả cánh tay đã không còn là của mình nữa: “Còn, khá tốt.”

Tô Hiển Ngôn nhướng mày một cái: “Đừng mạnh miệng.”

Trán Trình Tư Miên toát ra mồ hôi, rụt vào ngực anh: “Ừ..Tôi đau.”

Tô Hiển Ngôn là người bao che khuyết điểm, căn bản không nhìn nổi cô nhóc một mình chịu tội, anh nhìn về phía Phạm Thế Tông, ánh mắt càng lạnh thấu xương hơn, “Phạm thiếu tự thu xếp ổn thỏa.”

Phạm thế Tông cúi đầu: “Không, không phải, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết..”

Tô Hiển Ngôn đã không còn tâm tư nghe anh ta nói, anh ôm Trình Tư Miên lên đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Tra Dịch Quang không biết là do bị đánh ngất xỉu hay say quá mà ngất đi, anh liếc mắt một cái, sau đó nói với người phục vụ bên cạnh bị dọa sợ ngu người: “Phiền cậu đỡ cậu ta ra ngoài.”

“…Vâng, vâng.”

Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng Tô Hiển Ngôn rời đi, sau đó nhìn về phía Phạm Thế Tông đột nhiên không còn phát cáu nữa. Ở buổi biểu diễn buổi tối trong quán bar, danh tiếng của Phạm Thế Tông rất lớn, mọi người đều biết bối cảnh gia đình anh ta rất lớn mạnh, nhà không chỉ có tiền còn có quyền, tuyệt đối là con nhà giàu không sợ trời không sợ đất, sao lại đột nhiên sợ một người đàn ông mới xuất hiện thế này.

Chỉ có một giải thích duy nhất cho chuyện này, chính là người đàn ông kia còn có bối cảnh cao hơn cả Phạm Thế Tông.

Thấy Tô Hiển Ngôn đi rồi, Phạm Thế Tông giống như mất lực ngồi bệt trên mặt đất. Đàn em liền vội vàng tiến lên đỡ người: “Phạm thiếu, tên đó rốt cuộc là ai, anh, anh sao lại sợ anh ta như vậy?”

“Mày thì biết cái gì!” Phạm thế Tông híp mắt, “Tô Hiển Ngôn, Tô Hiển Ngôn.. có bệnh thần kinh mới đi chọc anh ta.”

Tô Hiển Ngôn là người khiêm tốn, người khác không biết Tô Hiển Ngôn nhưng anh ta rất rõ. Ông nội anh ta chính là cấp dưới của Tô đại lão gia, từ khi anh ta còn bé người nhà đã cảnh cáo không được càn quấy trước mặt người Tô gia, ban đầu anh ta không hề để tâm, vốn bị cưng chiều thành hư, anh ta sợ ai chứ.

Nhưng vào năm 16 tuổi ấy, anh ta đã tạt rượu vang đỏ vào người cháu nội đích tôn của Tô gia-Tô Hiển Ngôn…Sau đó anh ta đã bị ông nội đánh một trận, cái đó không nói gì, mà còn bị bắt đi ra nước ngoài, ở nước ngoài người nhà cũng không cho tiền anh ta sống, đoạn thời gian đó chính là ác mộng trong đời của anh ta!

Ban đầu chẳng qua là nhìn Tô Hiển Ngôn không vừa mắt nên đùa dai chút thôi! Anh ta tuyệt nhiên không ngờ lãnh hậu quả như vậy, nghe nói, những điều này đều do Tô Hiển Ngôn ở trong tối yêu cầu.

Vì vậy, sau khi về nước lúc thấy Tô Hiển Ngôn anh ta đều đi đường vòng! Nhưng sau đó anh ta nghe được Tô đại lão gia để mặc cho Tô Hiển Ngôn ở bên ngoài xông pha, về sau nữa, anh cũng không để ý đến người này, không ngờ hôm nay sẽ gặp lại ở chỗ này!

Càng không ngờ anh ta lại chọc vào người của Tô Hiển Ngôn, anh ta còn động thủ đánh người…

Phạm Thế Tông mơ hồ cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tăm tối từ nay về sau rồi.

Tô Hiển Ngôn đặt Trình Tư Miên vào trong xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Đến cửa bệnh viện, anh lần nữa ôm cô đi vào trong, Trình Tư Miên tựa vào trong ngực anh, cảm nhận được bước chân vội vàng của anh, cô không biết tại sao lúc này mình có thể cười thành tiếng, khóe miệng cong lên, thấp giọng nói: “Tô Hiển Ngôn, tôi không sợ đau…”

Bước chân Tô Hiển Ngôn hơi chậm lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

Dướng ánh đèn ở bệnh viện, sắc mặt Trình Tư Miên nhợt nhạt đến đáng sợ, nhưng mà một cô gái nhỏ bé yếu đuối thế này, có đau thế nào cũng không khóc không quậy.

Trong lòng Tô Hiển Ngôn ngũ vị tạp trần, trầm giọng nói: “Đừng nói chuyện.”

“Ồ…Nhưng mà Tra Dịch Quang đâu?”

“Đừng để ý tới cậu ta.”

Nói xong, bác sĩ tới, Tô Hiển Ngôn giao Trình Tư Miên cho bọn họ, cau mày nói: “Cẩn thận một chút.”