Chương 61

Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup

Trong quán bar của Nhan Kiên Bạch vẫn náo nhiệt như trước đây, đèn sân khấu bảy màu cùng với đám người chen chúc ồn ào nhảy nhót trong ánh đèn lập loè nhấp nháy.

Đàm Khanh trước đây là tiểu lưu lượng tuyến 18, kéo mũ lên trên đầu, gian xảo đi vào từ trong cửa lớn.

Mới vừa vào cửa, liền đυ.ng phải một chị gái cao lớn trang điểm xinh đẹp.

Chị gái đang bưng mấy cái ly thủy tinh nhiều màu, bị Đàm Khanh đυ.ng lui về phía sau một bước, hoảng sợ nói: "A!"

Đàm Khanh giật nảy mình, vội vàng đưa tay muốn đỡ: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi tui không thấy rõ đường...! Má ơi ngực của cô..."

Một đồ vật hình nửa vòng tròn từ trong cái áo siêu ngắn của chị gái lăn xuống đất.

"Ai nha! Rớt ngực rồi!"

Người đẹp đưa tay vén tóc ra sau tai, cúi nửa người xuống, cong đôi chân dài dưới váy ngắn lên —

Nhặt cái ngực hình nửa vòng tròn trên mặt đất lên, vỗ vỗ.

Đàm Khanh: "..."

Tiếp theo chị gái lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai kéo áo ra một phát, nhét ngực vào ngay tại chỗ, còn hài lòng dùng tay nâng lên, hỏi Đàm Khanh: "Mau giúp tôi nhìn xem, hai bên ngực có cao như nhau không?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh khâm phục nhìn cô ta một cái: "Có, có."

Có lẽ người đẹp thấy được ánh mắt sợ hãi thán phục của Đàm Khanh, lại ưỡn ngực, hơi há đôi môi đỏ thắm ra: "Tôi vừa mua cái này dùng rất tốt, cậu có cần không?"

Đàm Khanh lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần, tui đi đây."

Người đẹp hất mái tóc màu nâu về phía sau, đuôi tóc đảo qua chóp mũi của Đàm Khanh.

Hình như cô ta có chút thất vọng, nhún vai: "Được rồi, vậy lần sau gặp lại nhé em trai, ngủ ngon."

Đàm Khanh khoát tay: "Tạm biệt tạm biệt!"

Người đẹp chỉnh lại cái váy ngắn đen bóng của mình, giẫm giày cao gót rời đi.

Vừa đi chưa được hai bước, giày cao gót vang lên lanh lảnh lại dừng lại.

Người đẹp nghiêng đầu sang chỗ khác, nở nụ cười với Đàm Khanh: "Đúng rồi, quên tự giới thiệu. Tôi tên là Nhan Mộc, Nhan giống Nhan Kiên Bạch, gỗ mộc."

Đàm Khanh chậm rãi: "Ồ..."

Ánh mắt của Đàm Khanh do dự qua lại trên cái váy ngắn của cô ta.

Có đinh đinh.

Không có đinh đinh.

Vào lúc Đàm Khanh đang tiến hành suy nghĩ liên quan tới đời người và giới tính, Nhan Mộc lại giẫm giày cao gót đi đến.

Xích lại gần bên tai Đàm Khanh, nói khẽ: "Tôi biết cậu đoán được."

Đàm Khanh trừng mắt, trung thực nói: "Cô không phải rắn nha."

Nhan Mộc nhếch khóe môi lên: "Đúng thế, tôi còn có huyết thống Trung Hoa thuần khiết, thi tiếng phổ thông còn được A cơ mà."

Đàm Khanh nháy nháy mắt: "...Vậy chẳng phải cô rất giỏi sao? Có cần vỗ tay cho cô không?"

Nhan Mộc sững sờ, tiếp đó bỗng nhiên cười ra tiếng: "Ha ha ha..."

Giọng nói của cô ta ở mức trung tính, nghe không ra nam nữ.

Sau khi cười xong, Nhan Mộc đột nhiên nghiêng về phía trước, thơm lên má Đàm Khanh một cái: "Đàm Khanh, cậu vẫn thú vị như trước đây, lần sau gặp lại."

Đàm Khanh: "..."

Lần này rốt cuộc giày cao gót của Nhan Mộc không dừng lại bên cạnh Đàm Khanh nữa.

Đàm Khanh đứng tại chỗ một hồi, mới nhếch miệng, chuẩn bị lên trên tầng tìm Nhan Kiên Bạch.

Vẫn là tầng ba.

Chỉ là không phải trong căn phòng hai người gặp nhau lần đầu tiên, mà ở một quầy bar ở cuối hành lang.

So với sàn nhảy chen chúc tầng dưới, nơi này cực kì yên tĩnh.

Nhan Kiên Bạch lười biếng tựa trên quầy bar, cầm ly rượu uống từng ngụm.

Đàm Khanh còn chưa đi qua, đã ngửi thấy một mùi máu tanh đậm đặc.

Không phải là máu người.

Là máu yêu.

Đàm Khanh nhíu mày.

Yêu rất ít khi bị thương.

Không nói đến bản thân loài yêu đã rất khó khiến người ta phát hiện, càng hiếm có ai theo nghề sư bắt yêu.

Cho dù thật sự gặp phải sư bắt yêu, lấy năng lực của Nhan Kiên Bạch, cũng không đến mức bị thương như vậy.

Nhưng tương tự, đối với sư bắt yêu có bản lĩnh hoặc là có nhu cầu cần tiến bộ cấp bách mà nói, máu yêu là đồ rất bổ.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Nhan Kiên Bạch hiện ra một màu xanh không bình thường, ở giữa cổ có mảnh vảy tối màu như ẩn như hiện.

Đàm Khanh ngồi xuống cái ghế cách gã một vị trí, hiếu kì thò đầu qua: "Oa, anh sẽ không chết chứ?"

Ngụm rượu Nhan Kiên Bạch vừa uống vào lại bị sặc ra: "Khụ — Khanh Khanh, cậu không thể trông mong tôi có một chút chuyện tốt nào sao?"

Đàm Khanh là một con yêu quái chủ nghĩa xã hội có rất nhiều tấm lòng tốt bụng, vội vàng rót cho Nhan Kiên Bạch một ly rượu, ân cần nói: "Vậy trước khi chết, anh chia cho tui ít di sản nha, tốt xấu cũng cùng là nhà yêu."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch tức đến mức hít một hơi, phun một ngụm máu yêu tràn ngập mùi tanh ra ngoài, rơi vào bên trong ly đế cao trong tay.

Đàm Khanh: "..."

Nhìn qua đúng là bị thương rất nghiêm trọng.

Giống như là sắp không tồn tại trên đời nữa.

Đàm Khanh vỗ vỗ bả vai Nhan Kiên Bạch: "Anh em à, đừng nghĩ quẩn, yêu cũng có lúc chết, hoặc chết trong núi, hoặc chết ở ven đường..."

Nhan Kiên Bạch tức giận đến mức chỉ cách lúc chết ngay tại chỗ một bước: "Phi phi phi, cậu đừng rủa tôi! Tôi bảo cậu đến chính là để cậu nói chuyện này à!"

Đàm Khanh lấy một quả óc chó bên trên quầy bar. Nhưng mà Hạ Minh Ngọc không ở đây, không ai bóc vỏ cho hắn cả.

Đàm Khanh chỉ có thể tủi thân nghiến ken két cả vỏ lẫn hạt óc chó, thuận tiện đưa tay ra hiệu cho Nhan Kiên Bạch: "Tui chuẩn bị xong rồi, anh nói đi."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Có vẻ Nhan Kiên Bạch đang muốn mở miệng, vừa nhấc mắt nhìn Đàm Khanh, lại tạm dừng: "Vết son trên mặt cậu từ đâu ra vậy?"

Đàm Khanh đưa tay tùy ý lau lau: "Bị một chị gái dưới tầng thơm, đúng rồi, cô ta nói mình tên là Nhan Mộc, là họ hàng của anh à?"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Sắc mặt Nhan Kiên Bạch có thể nói là cực kì đặc sắc.

Gã đắn đo nửa ngày, mới nói: "Hắn ta không phải nữ, cũng không tính là họ hàng của tôi."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh cũng trầm mặc hồi lâu, cẩn thận nói: "Cú có gai?"

"Phi!"

Nhan Kiên Bạch rùng mình một cái, "Dù sao tôi đã nhắc nhở cậu rồi, cậu cách xa hắn ta một chút, hắn ta không phải rắn, là giao."

Đàm Khanh lại cắn óc chó ken két, lý trí nói: "A, vậy đúng là hai người chỉ có thể coi là họ hàng xa."

Nhan Kiên Bạch tức giận đến mức nhe cả răng nanh ra: "Họ hàng xa cái rắm, trước kia chưa từng nghe đến hắn ta! Hắn ta đột nhiên xuất hiện, ai biết đến đây kiểu gì! Được rồi, cái này không quan trọng."

Đàm Khanh chép miệng, ghét bỏ nhìn thoáng qua cái ly bị Nhan Kiên Bạch phun máu ra, tự mình nhảy xuống ghế đi lấy chai rượu XO quý nhất.

Cuối cùng Nhan Kiên Bạch cũng kéo chủ đề về: "Tôi bảo cậu đến là nhắc cậu cẩn thận một chút, tôi nghi ngờ thành phố J có một sư bắt yêu rất lợi hại."

Đàm Khanh uống rượu ừng ực: "Ồ..."

Bình rượu XO màu nâu nhạt kia rất nhanh đã vơi đi một nửa.

Nhan Kiên Bạch chọc chọc Đàm Khanh: "Cậu uống ít một chút, tôi bị thương thế này, không đưa cậu về được."

Đàm Khanh lau miệng, cực kì khí phách đặt chai rượu xuống bàn: "Không có chuyện gì, anh cứ nói tiếp, lão ca bảo kê anh!"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Tôi cảm thấy cậu đã cách lúc say không xa.

Nhan Kiên Bạch cân nhắc một chút, nói: "Người đó không giống sư bắt yêu tôi từng thấy trước kia, thủ đoạn cực kì độc ác, không giống kẻ đứng đắn, đàn em của tôi không có mấy người may mắn sống sót, đều bị ăn cả."

"Ăn?"

Đàm Khanh ợ rượu, "Anh xác định đó là sư bắt yêu sao?"

Có vẻ như Nhan Kiên Bạch hoàn toàn bị thương rất nghiêm trọng, đám vảy lập loè sắp lan ra khắp gò má.

Gã nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, chắc hẳn cậu cũng biết trên đời này không còn bao nhiêu yêu, huống chi còn ở trong thành phố, tóm lại cậu nên cẩn thận."

Sắc mặt Đàm Khanh đỏ bừng, vừa lắc lắc cái chai vừa hùng hồn phân trần: "Được được được, nể mặt anh mời đại ca uống rượu đắt như vậy, đại ca báo thù cho anh!"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch nói xong chuyện chính, lại nghỉ ngơi một lúc lâu: "Còn có Nhiễm An Lạc."

Đàm Khanh uống đến chóng mặt: "Hắn ta làm sao?"

Giọng điệu của Nhan Kiên Bạch vừa lạnh lẽo vừa vô tình, giống như đang nói đến một món đồ không có chút giá trị nào: "Vận mệnh vốn có trên người Nhiễm An Lạc đã không còn, cho cậu chơi đấy, làm đồ kỉ niệm lúc sắp chia tay, muốn không?"

Đàm Khanh há miệng: "Không muốn, hắn ta, thịt già, không thể ăn."

Nhan Kiên Bạch: "...Cậu say à?"

Đàm Khanh: "Không có."

Nhan Kiên Bạch: "Hạ Minh Ngọc tới."

Đàm Khanh: "!!!"

Đàm Khanh lập tức nhanh tay lẹ mắt nhét chai rượu vào trong tay Nhan Kiên Bạch: "Đều là anh uống, tui không uống rượu!"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch bó tay rồi: "Anh ta chỉ là một người bình thường, sao cậu lại sợ anh ta như vậy?"

Đàm Khanh mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, không tìm được bóng người Hạ Minh Ngọc, lại ôm chai rượu về.

Sau đó ngoan ngoãn ôm chai rượu lớn của mình nằm vật ra bàn, "Anh không biết chứ, Hạ Minh Ngọc cực kì đáng ghét... Vừa nghiêm khắc, vừa hung dữ, còn động một chút lại không cho tui ăn thịt, hức..."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Đàm Khanh càng nghĩ càng thương tâm: "Quan trọng nhất là tui còn không đánh lại anh ta, hức, hức hức, hức hức hức..."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nghe có vẻ rất thảm.

Đàm Khanh lật mặt như cá ướp muối, ỉu xìu dụi mắt: "Nhưng anh ta nấu cơm rất ngon, còn cho tui phòng ở, cũng không chê đứa con ngốc là tiểu yêu quái, haiz..."

Đương nhiên Nhan Kiên Bạch sẽ không nghĩ đến Đàm Khanh có con, chỉ cho rằng đó là cách gọi giữa hai người: "Hạ Minh Ngọc biết thân phận của cậu rồi?"

Đàm Khanh hừ một tiếng, ôm chai rượu uể oải híp mắt.

Nhan Kiên Bạch đưa tay rút chai rượu của Đàm Khanh ra, rút nửa ngày cũng không ra, chỉ có thể từ bỏ, nói: "Đàm Khanh, trước kia cậu cũng đã nói, người và yêu không có cách nào lâu dài."

Thấy Đàm Khanh không có phản ứng, Nhan Kiên Bạch lại dừng mấy giây, nói tiếp, "Người muốn gϊếŧ yêu, yêu càng muốn ăn người, người và yêu sinh ra đã đối lập, không có khả năng tồn tại cùng nhau."

Đàm Khanh mê man mở to mắt, ôm cái chai: "Hức!"

Nhan Kiên Bạch: "...Rốt cuộc cậu còn tỉnh táo không?"

Đàm Khanh tủi thân hít mũi một cái, chân thành nói: "Tui uống một chai Lafite năm 1982."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Tu luyện khó như vậy.

Làm sao không mệt chết được.

Cuối cùng Đàm Khanh không chỉ được uống Lafite năm 1982, còn uống sạch bảo bối trong quán của Nhan Kiên Bạch - một chai rượu Mao Đài.

Ba giờ nửa đêm, trên điện thoại của Hạ Minh Ngọc bắn ra một tin nhắn.

"Bán một con Đàm Khanh, giao hàng ở quán bar, mau tới."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Thật sự là dùng từ rất hình tượng.

Hạ Minh Ngọc không thể không mặc quần áo tử tế, lái xe đến quán bar.

Nửa đêm quán bar vẫn huyên náo như cũ, Hạ Minh Ngọc lên tầng ba.

Trong quầy bar không có người khác, chỉ có bóng lưng mảnh khảnh nhỏ yếu của Đàm Khanh bất lực gục xuống bàn.

Một tay ôm Mao Đài, một tay ôm Lafite.

Trên bàn còn có một tờ giấy.

Mao Đài 600 vạn tệ.

Lafite 233 vạn tệ.

Mời anh trả tiền. (Tổng cộng là gần 29 tỷ VNĐ)

Hạ Minh Ngọc: "..."

Thật không muốn.

Hạ Minh Ngọc rút một tấm thẻ từ trong ví tiền ra đặt lên bàn, lại bế con ma men lên, để Đàm Khanh người toàn mùi rượu mềm nhũn nằm trên lưng mình.

Đang muốn rời đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh tờ giấy còn có một cái USB kim loại.

Số điện thoại gửi tin nhắn đến lúc trước lại gửi đến một tin nữa.

"Đến nhanh vậy, cho anh một ngạc nhiên nhỏ liên quan đến Nhiễm An Lạc đấy, không cần khách khí."