Chương 1: Chú nhỏ, ba năm nay chú trốn kỹ thật?

-1-

Cô theo đuổi Yến Thời Trì năm năm còn anh ấy lại trốn tránh cô bốn năm.

Bây giờ thì cũng nên kết thúc rồi.

Khi đó anh học năm cuối còn cô học năm nhất, cả hai chỉ cách nhau ba tuổi nhưng dường như bị ngăn cách bởi cả một khoảng trời.

"Yến Thời Trì, cảm ơn chú đã từng làm bạn với tôi..."

Âm thanh vang vọng trong tĩnh mịch. Lận Tố Nguyệt vừa nghe vừa nhẹ giọng thầm thì: "Sau này, tôi sẽ bước đi một mình..." Nói xong, cô lấy điện thoại ra xóa đi hết tất cả những thông tin liên lạc của Yến Thời Trì rồi đăng lên trang cá nhân:

"Tạm biệt người đã từng hiện diện trong ký ức thanh xuân của tôi, chúc cho sau này người được vạn sự như ý."

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lận Tố Nguyệt trở về nhà.

Trong biệt thự sáng rực ánh đèn.

Thấy Lận Tố Nguyệt quay lại, mẹ Lận liền tiến tới đón cô: “Con không sao chứ?”

Lận Tố Nguyệt ôm lấy bà: "Vâng ạ, mọi chuyện đều ổn."

Mẹ Lận xoa đầu cô.

Lúc này, cha Lận từ trên lầu đi xuống: “Chú Lưu đã mua hết vé máy bay rồi, chúng ta đi thôi.”

"Vâng ạ."

Lận Tố Nguyệt rời khỏi vòng tay của mẹ Lận, cô theo cha mẹ rời khỏi ngôi nhà nơi mình đã sống hai mươi lăm năm.

Vừa lên xe, cô không nhịn được mà quay nhìn lại căn biệt thự, trong lòng thầm nói: "Tạm biệt..."

Lúc này, tại nhà Cố Tầm.

Cố Tầm nhìn Yến Thời Trì, người đã luôn im lặng từ khi đến đây, không biết là vì sao.

"Đại thiếu gia, vừa mới sáng sớm cậu đã đến đây phát ngốc, rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

Yến Thời Trì không nói gì, trong đầu anh hiện giờ chỉ tràn ngập bóng lưng lúc rời đi đêm qua của Lận Tố Nguyệt.

"Tôi nghe người ta nói là cậu đã hủy hôn, xử lý chuyện Lận Tố Nguyệt xong rồi à?"

Nghe thấy ba từ “Lận Tố Nguyệt”, Yến Thời Trì càng cảm thấy cáu kỉnh hơn.

Cố Tầm không để ý tới, chỉ tự nhủ: “Cô gái đó cũng ngốc nghếch, thích ai không thích, lại đi thích một kẻ vô tâm. Để cô ấy từ bỏ là chuyện tốt, sau này tìm được một người tốt, sống một cuộc sống ổn định, không cần cùng cậu dây dưa không hạnh phúc.”

"Câm miệng!"

"Tôi đã nói gì sai sao? Không phải cậu luôn muốn đẩy cô ấy ra sao? Hay là giờ hối hận rồi?"

"Yến Thời Trì, đừng nói với tôi là cậu thích Lận Tố Nguyệt rồi nhé!"

Cố Tầm nhìn bộ dáng của anh, cũng không biết nói gì, chỉ đành ngồi một bên, lấy điện thoại di động ra xem “khoảnh khắc” (WeChat), lại tình cờ nhìn thấy bài đăng của Lận Tố Nguyệt.

"Ái chà, có vẻ như nha đầu Lận Tố Nguyệt lần này thực sự vượt qua được nỗi đau thất tình này rồi."

Nói xong, Cố Tầm đưa điện thoại cho Yến Thời Trì.

Anh nhìn bài đăng, trong lòng càng ngày càng bất an, trực tiếp bấm số điện thoại của Lận Tố Nguyệt.

Nhưng chỉ có giọng nữ máy móc lạnh lùng phát ra từ ống nghe. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy. Xin vui lòng gọi lại sau."

Anh lại vào WeChat của cô gửi tin nhắn.

Nhưng trong hộp thoại chỉ hiện lên một lời nhắc: "Đối phương đã bật xác thực bạn bè, bạn chưa phải là bạn bè của họ."

Lúc này, cảm giác bất an của Yến Thời Trì càng trở nên mãnh liệt hơn.

Bỏ lại Cố Tầm đang la hét ở phía sau, anh nhanh chóng lao ra khỏi cửa, lên xe phóng đi.

Yến Thời Trì dùng thời gian nhanh nhất có thể để đến nhà của Lận Tố Nguyệt gõ cửa.

Nhưng nơi ấy đã hoàn toàn trống rỗng rồi.

............

Thủ đô, phòng 2206, khách sạn Vienna.

Gió đêm đang gào thét.

Lận Tố Nguyệt đứng ở ban công phòng bên cạnh, quấn chặt rèm cửa trên người, tấm vải thô ráp khiến làn da cô đau nhức.

Nhưng điều khủng khϊếp hơn nữa là cơn đau dữ dội lần lượt từ trên đầu truyền đến.

Lận Tố Nguyệt thầm mắng trong lòng bản thân thật xui xẻo.

Bởi vì được người nhà yêu cầu nên hôm nay cô mới đến tham dự buổi chiêu đãi này, ai ngờ lại bị theo dõi rồi đóng gói gửi đến đây, may mắn là đã tỉnh dậy kịp thời!

Nghe thấy tiếng la hét và chửi bới của người đàn ông sát vách, Lận Tố Nguyệt đẩy cửa ban công bước vào phòng.

Khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô dừng lại.

Đèn trong phòng sáng rực, Lận Tố Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra anh chính là Yến Thời Trì, người đã biến mất hai năm nay!

Người đứng đầu hiện tại của tập đoàn Yến thị, chú nhỏ của cô, cũng là người đàn ông cô yêu suốt năm năm.

Chỉ là sau khi cô lấy hết can đảm tỏ tình vào hai năm trước thì người này đã bỏ chạy!

Lúc này, Yến Thời Trì ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lận Tố Nguyệt nghiến răng nói: "Chú nhỏ, thật trùng hợp."

Ánh mắt anh tối sầm lại: "Trùng hợp? Em có biết đây là tầng mấy không?"

Cô to gan trèo tường qua đây trong khi đang ở tầng 22.

Lận Tố Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gặp lại anh chứ đừng nói đến việc mình sẽ rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.

Cô cười gượng hai tiếng: “Cửa ban công khóa rồi, cháu qua đây mở cửa rồi sẽ đi ngay.”

"Em có biết bản thân sẽ chớp mắt liên tục khi nói dối không?."

Yến Thời Trì nhìn Lận Tố Nguyệt từ trên xuống dưới.

Lận Tố Nguyệt vô thức giữ chặt lấy tấm rèm cửa trên người, muốn nói gì đó.

Lúc này, người đàn ông sát vách hung hãn hét lên: "Không dễ dàng gì mới thành công, vừa nói xong thì người đã bỏ chạy rồi? Mau phái người đến đây bắt cô ta về ngay cho tôi!"

Giọng nói rất to và rõ ràng.

Yến Thời Trì nhướng mày: “Làm mất chìa khóa?”

Chỉ với một câu hỏi tu từ ngắn gọn, thành công khiến Lận Tố Nguyệt ngay lập tức trở nên khó xử.

Đối mặt với ánh mắt của Yến Thời Trì, cô chỉ đành bất chấp tất cả nói: "Cháu xem mắt thất bại nên giờ xuất hiện ở đây không được à?"

"Tất nhiên có thể." Yến Thời Trì trả lời, ánh mắt vẫn rơi vào người Lận Tố Nguyệt.

Vẻ mặt Lận Tố Nguyệt có chút bối rối, cô tránh ánh mắt của anh, hỏi: "Chú về khi nào vậy?"

"Hôm nay." Yến Thời Trì thản nhiên đáp.

Anh ấy luôn bình tĩnh như vậy, chẳng hề giống như hai năm rồi bọn họ không gặp vậy.

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lời cứ mắc nghẹn trong lòng, chẳng thể nói ra.

Giữa hai người lại lần nữa rơi vào im lặng.

Lận Tố Nguyệt không thể ở lại lâu hơn: "Nếu chú nhỏ đang bận thì cháu không làm phiền nữa."

Nói xong, cô chuẩn bị đi về phía cửa.

"Cứ đi như thế này à?"

Yến Thời Trì liếc nhìn tấm rèm trên người Lận Tố Nguyệt, sau đó nhặt một chiếc áo khoác ném vào người cô.

“Chú ý đến hình tượng của mình, đừng quấn rèm cửa xong đi ra ngoài”.

Những lời này lại khiến trái tim Lận Tố Nguyệt một lần nữa đau nhói.

Sau khi nghe những lời người đàn ông sát vách nói, chắc chắn Yến Thời Trì đã biết cô vừa trải qua những gì nhưng anh vẫn để cô đi như vậy!

Lận Tố Nguyệt chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn chú nhỏ."

Nói xong, cô đi về phía cửa.

Nhưng mãi cho đến khi nắm chặt tay nắm cửa, Yến Thời Trì cũng không mở miệng gọi cô lại.

Mũi Lận Tố Nguyệt có chút chua xót, mọi cảm xúc tích tụ trong hai năm qua giờ phút này tựa hồ như

tìm được nơi để trút xuống.

Cô quay lại nhìn Yến Thời Trì: “Hai năm trước chú…”

"Cô đang làm cái quái gì thế?!"

Một giọng nữ sắc bén cắt ngang lời Lận Tố Nguyệt, cô gần như hoàn hồn ngay lập tức, ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Chỉ thấy một người phụ nữ quyến rũ với mái tóc ướt, nửa quấn trong chiếc khăn tắm đang đứng trước cửa phòng tắm, khuôn mặt tái mét.

(Còn tiếp...)