Chương 1: Về nước

Beta: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Italy, Tuscany.

Hòa cùng sắc trời hoàng hôn là một chiếc Bentley đang dừng trước một toà nhà có sân nhỏ tại thị trấn Twilight.

Người tài xế đeo găng tay màu trắng bước xuống xe, lại phát hiện cổng tòa nhà này đóng kín, phía trước còn treo một bảng hiệu nhỏ "Ngừng kinh doanh".

Đúng lúc có một người hàng xóm dắt chó đi ngang qua, thấy tài xế thì nở nụ cười quen thuộc, lại là thực khách của Elena đây mà.

Người nọ có lòng tốt, đi tới nói cho tài xế biết: "Nhà hàng này không còn kinh doanh nữa, mấy ngày trước Elena đã quay lại Trung Quốc, không biết khi nào mới trở lại."

Người tài xế quay lại xe để nói cho ông chủ nghe thông tin mình mới được biết, sau đó người hàng xóm kia nghe được vài tiếng than thở từ trong xe truyền ra.

Không bao lâu sau, chiếc xe trị giá trăm vạn nhanh chóng rời khỏi thị trấn.

Hàng xóm đứng nhìn theo đến khi không nhìn thấy được biển số xe nữa, cảm thấy hơi tiếc nuối. Elena đã về nước, sau này không thể nhìn thấy cảnh dàn siêu xe tụ tập mỗi ngày nữa rồi.

Dù sao thì những người có tiền đó đến đây cũng chỉ vì Elena và "quán ăn Elena" ––– cô gái phương Đông thần bí có nhan sắc khiến người ta kinh ngạc, chỉ dùng thời gian hai năm đã đứng vững tại Italy - nơi vốn kiêu ngạo vì có truyền thống ẩm thực nổi tiếng, khiến cho quán ăn khuya chuyên bán đồ ăn Trung Hoa trở thành quán ăn Hot nhất, lượt tìm kiếm luôn đứng hàng Top.

Cô gái xinh đẹp ấy chợt đến rồi chợt đi, không hề có điềm báo trước, như màn đêm buông xuống, im lặng mà dừng lại.

Có để lại cũng chỉ là truyền thuyết trong thị trấn Twilight.

–––––––––––––

Trung Quốc, thành phố Tùy

Đầu thành phố có một con hẻm tên Thanh Dương, đây là con hẻm đã có từ lâu đời. Mặc dù bây giờ đã xuống cấp nhưng trong trí nhớ của người thế hệ trước, từ xưa đến nay Tùy thành luôn là nơi ở của những nhà giàu có. Bắt đầu từ dân quốc, người có thể ở lại hẻm Thanh Dương không giàu thì cũng quý. Bên trong có một tòa nhà nhỏ theo phong cách phương tây đã dẫn đầu phong cách kiến trúc Tùy thành.

Theo dòng thời gian cải cách, thành phố Tùy không ngừng mở rộng diện tích, kinh tế và chính trị trọng tâm cũng thay đổi vị trí đến nơi khác, hẻm Thanh Dương xem như dần dần suy tàn, nơi đây đã trở thành một khu phố cũ.

Cuối hẻm Thanh Dương, có một tòa nhà nhỏ kiểu tây, treo một bảng hiệu kiến trúc văn hóa lịch sử nhưng lại là nhà ở tư nhân, bên phải cổng, những viên gạch xanh khắc chữ "Diệp trạch". Nghe nói chủ nhà vốn dĩ đi định cư tại nước ngoài, cho tới bây giờ cũng không thấy có người ở, chỉ thấy nhân viên được chủ nhà thuê định kỳ hàng tháng tới quét dọn.

Cổng chính bị khóa chặt, từ khe hở lan can có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của ngôi nhà, ngôi nhà hình chữ L ngược, kiến trúc điển hình của thời dân quốc. Trước nhà là một vườn hoa nhỏ, có nền lát đá cùng với bụi trúc xanh, tô điểm bên trong là những cây hoa tú cầu cùng những loại hoa quý. Theo thế hệ trước nói, đằng sau nhà còn có một vườn hoa rất lớn, tiếc vì cổng lớn khóa chặt, có rất ít người có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Mấy đứa bé nghịch ngợm trèo vào, sau khi ra ngoài lại mơ màng nói không rõ bên trong có cái gì.

Lâu dần, người dân gần đó cũng đã quen với sự an tĩnh của ngôi nhà này.

Cho đến một ngày, bỗng nhiên có một cô gái trẻ mặc váy liền màu đen, đội mũ rơm che nắng đi taxi tới, còn xách theo hai vali hành lý, mở cái cổng khóa chặt bao lâu nay đi vào.

Không đến nửa ngày, khắp hẻm Thanh Dương, một truyền mười, mười truyền trăm, nhà nhà đều biết:

"Có người vào ở trong toà nhà cuối ngõ."

"Hình như cuối cùng chủ nhà đã từ nước ngoài trở về, muốn ở lại đây luôn."

Khi bà Hồ nghe được tin tức này đã gần chạng vạng tối, tranh thủ thời gian chống gậy dắt theo cháu gái tới Diệp trạch.

Bà cũng được xem như một trong số ít người thế hệ trước có thể gặp được chủ nhân của tòa Diệp trạch trong hẻm Thanh Dương.