Quyển 1 - Chương 1: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn định (1)

“Đau quá!!!”

Trong tích tắc máu thấm qua bộ quần áo trắng trơn và chảy dọc theo ghế dài xuống nền đất xám xịt.

Khi nhìn lên, cô không thấy ghế đá cô đã nằm, nhìn xuống bàn tay cũng không nhìn thấy lớp sơn móng tay màu đen, cô chỉ cảm nhận được cơn đau tột độ trên mông.

Làm Tô Vãn Tình bỗng nhiên mở mắt ra.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là người đàn ông đang mặc trang phục thái giám, hắn hơi cúi xuống và đưa tay về phía hơi thở của cô. Cô vô thức giơ tay lên.

“Bang!”

Bởi vì khoảng cách hơi xa, Tô Vãn Tình đã tát vào cổ tiểu thái giám đang hành hạ cô, tuy nhiên, lực của Tô Vãn Tình đã khiến mông và tim đau đớn!

Tiểu thái giám kinh hãi đến mức giơ ngón trỏ chỉ vào Tô Vãn Tình, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và giận dữ của cô hướng về phía hắn, ngón tay đang giơ ra của tiểu thái giám vô thức run lên.

Nó làm cô đau muốn chết!!

Tô Vãn Tình chưa bao giờ phải chịu đau đớn hơn cả cái chết như vậy, cơn đau khiến cô lập tức muốn ngất đi!



Rõ ràng cô đang nheo mắt nằm thoải mái trên ghế đá công viên, tại sao cô lại đến sân khấu của vở kịch cổ trang một cách khó hiểu như vậy?

Tô Vãn Tình khó hiểu, nhưng cô cảm thấy việc cấp bách nhất chính là tiền bồi thường.

Vẻ mặt tức giận của Tô Vãn Tình hoàn toàn biến mất trong chớp mắt.

Cô chịu đựng sự đau đớn với đôi mắt ngấn nước và ánh mắt đáng thương, hơi thở yếu ớt như người sắp chết, giống như một đóa hồng trắng sắp gãy khiến trái tim người ta tan nát.

"Tôi sắp...chết rồi... mau đưa tôi đến bệnh viện đi...anh cũng phải đi cùng tôi để bồi thường tổn thất tinh thần, chi phí y tế, chi phí đi lại, chi phí mất việc, chi phí điều dưỡng và chi phí xuất viện, tổng cộng..."

Lời nói thương cảm của Tô Vãn Tình đột nhiên dừng lại, nàng liếc nhìn quần áo của hai thái giám trẻ tuổi hai bên trái phải, khẽ thở dài, hơi thở mong manh nói tiếp: "Thấy ngươi không dễ dàng chút nào, đóng một vai nhỏ, chỉ là... tổng cộng 500 ngàn đi..."

“Tô Quý phi, người đánh nô tài, còn muốn đòi nô tài bồi thường 500 ngàn lượng?!” Tiểu thái giám bị tát tỏ vẻ mặt không thể tin.

Tô Vãn Tình đau đớn như tách rời da thịt, trong lòng không khỏi tức giận, cái gì hả? Đại Thanh sớm diệt vong rồi!

Tô Vãn Tình khó khăn vươn một ngón tay ra, nhịn đau nói: “Tôi cho ngươi một cái khác… bớt một xu, không thấp hơn…”

Tô Vãn Tình vốn tưởng rằng trước tiên mình nâng giá cao nhất có thể, để có thể nhận được khoản bồi thường tối đa khi bị thương như thế này.

Lúc này, bỗng nhiên một thanh âm uy nghiêm vang lên, tức giận nói: “Làm càn!! Tô Quý phi, ngươi cũng dám đánh chửi người thi hành, các ngươi, lại đánh thêm hai mươi trượng!!”

Tô Vãn Tình ngẩng đầu nhìn đôi giày thêu vàng đỏ và váy lụa vàng của nàng ta, trên đầu mang đầy đồ vật chói mắt, chiếc trâm cài tóc màu vàng run rẩy suýt chút nữa đã đi vào trái tim nhỏ bé của Tô Vãn Tình.

Đến mức ngay từ đầu Tô Vãn Tình đã không nhận ra dù bản thân chăm sóc rất tốt nhưng cô vẫn không thể thắng được vết chân chim theo năm tháng và khuôn mặt như không còn một chút collagen nào.



Liếc nhìn lần thứ hai, cô thấy vẻ mặt dữ tợn của nàng ta đối với cô hận thấu xương tủy, trông không giống như nàng ta đang diễn.

Tô Vãn Tình nhất thời ngơ ngác, cô đang nằm mơ?

Nhưng từ trước đến nay, trong mộng của cô đều chỉ có đàn ông đẹp và tiền, như thế nào cô lại có một giấc mơ xui xẻo khiến cô đau đớn đến thế?

Nữ tử bên cạnh nghe xong mệnh lệnh của Hoàng hậu, sắc mặt hơi biến đổi, lo lắng thấp giọng nói: “Hoàng hậu, dù sao Tô Quý phi cũng là con gái Thái úy, Tô Thái úy đang nhận được sự quan tâm của Hoàng Thượng, nàng bây giờ trông như sắp chết, nếu tiếp tục nữa sẽ bị đánh chết, chỉ sợ không dễ giải thích..."

Hoàng Hậu Lý Chi kiêu ngạo nói: “Sợ cái gì?! Nàng ta vẫn còn nói chuyện được đấy sao?? Không chết được! Bổn cung chính là con gái của chính thê Thừa tướng, về việc nhận được sự quan tâm của Hoàng Thượng, Tô Thái úy làm sao có thể so được với Thừa tướng? Huống hồ, nàng chỉ là con gái thϊếp thất Thái úy, Tô Thái úy từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nàng ta!”

“Nhưng…” Tỳ nữ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hoàng hậu, nàng lập tức kìm nén lời nói, im lặng cúi đầu.

Tiểu thái giám hai bên lại định đánh vào mông Tô Vãn Tình.

Bỗng nhiên, không gian ngưng đọng lại.

Một con chim tình yêu mỏ đỏ bay đến trước mặt Tô Vãn Tình, vỗ cánh nói: [Chúc mừng ký chủ nhận được hệ thống tình yêu! Bởi vì giá trị cặn bã của ký chủ quá cao, cho nên ngươi bị hệ thống này tuyển chọn, nhiệm vụ chính là phải lòng nam chính!]

Tô Vãn Tình mở to đôi mắt như sóng nước mùa thu, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cơn đau nhức thấu xương cuối cùng khiến cô khó có thể tin vào tình huống hiện tại của mình.

Cho nên ý của hệ thống này là cô bị hệ thống lựa chọn yêu nam chính vì quá cặn bã?

Tô Vãn Tình điên cuồng xua tay nói: “Không thể nào! Tô Vãn Tình ta thích nam nhân đẹp đẽ, nhưng tình yêu chỉ có thể là tiền! Hơn nữa, ngươi đã được ta đồng ý chưa? Sao ngươi liền...”

Tuy nhiên, Tô Vãn Tình còn chưa nói hết lời, chim tình yêu đã ngắt lời cô, không biết xấu hổ nói: [Hệ thống chưa bao giờ hỏi nguyện vọng, chỉ ép buộc thực hiện nhiệm vụ tình yêu!]

Nói xong, chim tình yêu liền bay đi.

Tô Vãn Tình... không nói nên lời.

Từ trước đến nay cô vốn có một cuộc sống êm đềm, vui vẻ, lại đột nhiên xui xẻo như vậy?

Những ký ức nối tiếp nhau đi vào đại não của cô.

Tô Vãn Tình, thứ nữ Thái úy, mẫu thân nàng “nhảy giếng chết” lúc nàng còn nhỏ, nàng được lão Hoàng đế nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp, nên được tuyển vào cung, nàng dựa vào một ít thủ đoạn mà được lên làm Quý phi.

Ba ngày trước, vào ngày mồng hai Tết Nguyên đán, nàng đã khiến cho sủng phi mới của Hoàng đế, Ngô tần rơi xuống hồ chết đuối.

Vì giữ thể diện của nhà họ Tô, Hoàng đế ra lệnh đánh nàng hai mươi roi, đuổi nàng ra khỏi cung đến chùa Đàm Âm, nàng vẫn giữ danh hiệu phi tần cao quý, mỗi ngày chép Tâm kinh mười lần, sáng sớm hôm sau quỳ gối trước Phật Tổ thành tâm niệm tụng, xin thứ tội.

Tỳ nữ tắc trách bị đánh 25 gậy và bị phạt đến phòng may quần áo.

Không gian lại khôi phục bình thường, Tô Vãn Tình không kịp tự hỏi quá nhiều, nàng nhanh chóng lui người ra trái phải, đá trúng xương bánh chè hai vị tiểu thái giám đang thực hiện hình phạt.

Chỉ cần đoán chuẩn phương hướng cùng lực đạo, không cần phải sử dụng quá lớn sức lực, liền có thể làm cho xương cốt bọn họ nhất thời đau đớn khó nhịn, mà không thể cầm gậy đánh nàng.

Tô Vãn Tình đã từng học qua nhu đạo.

Hai vị tiểu thái giám lộ vẻ mặt đầy thống khổ.

Nhưng Tô Vãn Tình cũng bị động đến miệng vết thương, làm nàng đau đến nhíu chặt mi, thân thể nhịn không được run rẩy.

Hoàng hậu Lý Chi tức giận trừng mắt Tô Vãn Tình, trong cơn giận dữ mà bộ mặt vặn vẹo, nàng ta liền tiến lên đẩy một trong hai vị tiểu thái giám ra, vừa đoạt lấy gậy trúc trong tay hắn vừa nổi giận mắng: “Không bằng heo chó, đồ vô dụng! Cút ngay! Bổn cung tự mình tới!!”

Tại thời điểm này, đột nhiên một âm thanh vang lên.

“Phanh”

Một thanh kiếm xuyên qua gậy trúc trong tay Hoàng hậu Lý Chi, cuối cùng cắm vào khung cửa, sau đó gãy làm đôi, rơi xuống đất.

Người này dám cầm kiếm vào cung, chém gậy trúc trong tay Hoàng hậu? Chắc chắn hắn có hậu thuận phía sau!!

Tô Vãn Tình cực kỳ vui mừng, Hoàng hậu Lý Chi lại có chút bị dọa sắc mặt trắng bệch, tay cầm gậy trúc trong nháy mắt bay ra chấn động đến đỏ bừng.

Tô Vãn Tình vội vàng ngước mắt như sóng mùa thu, nhìn về phía trước.

Chàng trai vô cùng đẹp đẽ, thân hình cao lớn, một thân quân phục, vừa có khí chất oai hùng, vừa có vẻ ngoài ôn nhu.

Tuyệt!!

Tô Vãn Tình chảy nước miếng, dáng người này, cơ bụng khẳng định siêu cấp không tồi, sờ lên khẳng định càng không tồi!

Nhưng khi người đó ngày càng tiến gần hơn.