Chương 1: Tang chồng

Khi Diệp Thanh Huyền đi vào linh đường thì Tạ Uyển Nghi đang quỳ gối khóc tang trước quan tài của cha hắn - Diệp Thiên Lan. Thi thể phải được đặt ở linh đường bảy ngày rồi mới hoả táng hạ táng, đây mới chỉ là ngày thứ hai túc trực bên linh cữu mà sắc mặt Tạ Uyển Nghi đã hơi tiều tụy, hiện giờ Diệp Thanh Huyền trở về, hai người thay phiên nhau, cô cũng có thể được nghỉ ngơi một lúc.

Nói đến đứa con riêng này, quan hệ giữa Uyển Nghi và hắn có thể xem như nửa người xa lạ. Cô gả vào nhà họ Diệp này bảy năm nhưng số lần hai người gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần gần nhất gặp hắn đã ba năm rồi, lúc đó ba thế hệ Diệp gia đều đi về nhà ông nội ăn tết, ăn xong cơm tất niên là sáng hôm sau hắn đã lên máy bay đi mất, đêm trừ tịch cũng ở bên nhà ông mình chứ không về nhà.

Kết hợp một loạt hành động đó, không khó suy đoán ra đối phương thật sự không thích cô. Cha ly hôn rồi đi thêm bước nữa thì cũng thôi, ai biết mẹ kế thế mà là một cô gái chỉ lớn hơn hắn 5 tuổi, Uyển Nghi suy nghĩ, đổi lại là cô thì cô cũng không thể tiếp thu.

Tạ Uyển Nghi đứng lên khỏi đệm hương bồ, ánh mắt không dấu vết đánh giá đối phương. Cô nhìn từ giày da bóng lưỡng của hắn lên trên, hai chân thon dài được quần dài màu đen phủ xuống, bụng phẳng, trên ngực áo khoác đen cài một đóa hoa trắng, nút áo sơ mi trắng cài kín, cà vạt màu đen thắt nghiêm cẩn, vẻ ngoài rất thu hút, môi hơi mím, rất mỏng, đặc biệt là cặp mắt phượng và con ngươi rất sáng.

Tạ Uyển Nghi không khỏi lấy chồng trước đang nằm trong quan tài ra so sánh, một người là cha một người là con trai, ngày cô gả cho Diệp Thiên Lan thì đối phương đã là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, khi "hành sự", thịt mỡ đầy người thường ép cô không thở nổi. Nếu nói thời gian làm người béo ra thì cũng không quá chính xác, Uyển Nghi đã thấy ảnh chụp chồng trước khi còn trẻ, quả thực không hề giống mỹ nam, có thể thấy được đứa con riêng này của cô khá may mắn, lớn lên giống mẹ chứ không giống cha.

Tóm lại, nếu chỉ xét về bề ngoài thì Diệp Thanh Huyền đẹp hơn xa người cha đột ngột qua đời của hắn, còn bề trong ra sao thì không thể thấy rõ được.

Khi Tạ Uyển Nghi đánh giá hắn thì Diệp Thanh Huyền cũng bình tĩnh quan sát người mẹ kế trẻ tuổi này. Đối phương mặc một bộ đồ đen, tóc dài đen nhánh vấn thành búi, ngũ quan tú mỹ không trang điểm, mắt hạnh hơi sưng, quầng thâm dưới mí mắt rất rõ ràng. Môi Diệp Thanh Huyền khẽ mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn không bỏ qua xưng hô, giọng nói trầm thấp: “Mẹ đi nghỉ ngơi đi, đêm nay con tới canh.”