Chương 1: Mạnh Tư Ý

Ngày gặp Mạnh Tư Ý, là một ngày cực kì bình thường.

Điện thoại Chúc Thời Vũ tối qua nhận được một cuộc gọi lạ, còn chưa kịp nghe máy, sáng hôm sau đã bị một hồi chuông đánh thức.

Bên trong là giọng nam ôn hòa dễ nghe, hẹn cô buổi sáng gặp mặt.

Chúc Thời Vũ vừa trải qua một đêm trong bệnh viện, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn. Sau khi cúp điện thoại cô từ trên giường ngồi dậy, vẫn còn cơn buồn ngủ, đôi mắt mông lung vò tóc, nghe thấy giọng nói còn vương lại bên tai, mát lạnh giống như vị bạc hà.

Anh có vẻ là một người thân thiện nhưng khó gần.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, xuống lầu mới phát hiện trời đang đỗ mưa. Thành phố Ôn Bắc nằm ở phía Nam, mùa đông mưa dầm không ngớt, không khí âm u lạnh thấu xương. Mưa không lớn, lại tí tách tí tách nhỏ giọt xuống mái hiên, mặt đất ướt đẫm, không biết khi nào mới ngừng.

Chúc Thời Vũ nhìn màn mưa trước mặt thở dài, nhận mệnh xoay người lên lầu lấy ô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Trên đường đi, bác gái lần thứ hai gọi lại, nói Chu Trân không muốn điều trị trong bệnh viện mà muốn về nhà. Chúc Thời Vũ nhờ bác gái đưa điện thoại cho bà.

"Lát nữa con sẽ đi gặp mặt người kia."

"Ừ, con chú ý thân thể."

Nói ngắn gọn hai câu, đầu dây bên kia liền im lặng.

Chúc Thời Vũ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy nhà hàng phía trước.

Địa điểm là đối phương chọn, tình cờ sắp đến giờ ăn trưa, cô cầm điện thoại, đẩy cửa đi vào.

Đây là một nhà hàng về âm nhạc, lúc này chỉ có ba bàn có khách, trên sân khấu có người đang ở chơi violon, tiếng nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào bay bổng trong không trung.

Hơi nóng từ máy sưởi ập đến, xua tan đi cái lạnh buốt quanh người.

Chúc Thời Vũ nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngồi xuống vị trí góc bên phải gần cửa sổ.

Trước đó, Chúc Thời Vũ đã xem qua ảnh chụp.

Nam nhân mặc áo blouse trắng thắt cà vạt, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt thẳng tắp nhìn trước màn ảnh. Gương mặt điển trai và đường nét khuôn mặt vượt trội, bức ảnh hơi lỗi thời này được đưa lên mạng, cực kỳ giống nam thần được lưu truyền thời còn đi học.

Chúc Thời Vũ chỉ là hơi kinh diễm, còn lại đều là sự hoang mang. Tại sao một người như vậy, vì cái gì cùng cô xem mắt.

Giờ khắc này, những gì còn sót lại trong đầu cô cũng chỉ có cái suy nghĩ này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Mạnh Tư Ý ở ngoài so với ảnh chụp còn đẹp hơn. Anh an tĩnh ngồi ở kia, áo khoác vắt lên lưng ghế, trên người chỉ còn lại chiếc áo len trắng gạo, bên trong là sơ mi xanh, cổ tay áo hơi gấp, xương cổ tay lộ ra một đoạn mảnh khảnh trắng nõn.

Bản thân anh trở nên sinh động và ưa nhìn hơn một chút, hiếm hoi hơn là trên người vẫn còn cảm giác trẻ trung thoải mái. Do tính chất nghề nghiệp, khuôn mặt anh mang theo vài phần trầm ổn, xen vào là khí chất đặt biệt giữa nam nhân trưởng thành cùng thiếu niên.

Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, người ngồi ở kia ngẩng đầu lên.

Chúc Khi Vũ lịch sự cười với anh, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện.

Khoảng ba giây trôi qua.

Anh hơi nhấp môi, tự giới thiệu

"Chào em, tôi là Mạnh Tư Ý. "

-----

Hai người lần đầu gặp mặt, bầu không khí hơi lãnh đạm.

Chúc Thời Vũ là người chậm nhịp, cũng không nói nhiều với người lạ, nhìn Bác sĩ Mạnh phía đối diện hứng thú cũng không quá cao.

Nghe câu tự giới thiệu của anh, Chúc Thời Vũ đáp lại

"Chào anh." Rồi tự nói tên chính mình.

Anh có vẻ hơi giật mình, sau đó gật đầu rồi rũ mắt xuống. Lông mi đen dài che khuất ánh nhìn bên trong, nhìn không ra cảm xúc vui hay buồn.

Hai bên không hề có tiến triển gì, gặp mặt nhau xong đều tự mình về nhà.

Thỉnh thoảng ở trên Wechat trò truyện ít ỏi vài câu, không mặn không nhạt.

Người trong nhà lại dường như đang chuẩn bị nghênh đón chuyện đại sự gì, bày ra sự nhiệt tình chưa từng có trước đây, rất dễ chú ý.

Bác gái là y tá của bệnh viện nhiều năm, quan hệ rộng. Bác sĩ Mạnh là thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất bệnh viện, các cô gái tranh giành trình độ có thể so với thương trường cung ứng hàng hóa xa xỉ, vừa sang quý vừa tinh xảo.

Bà vô cùng đau lòng trước sự chất phác, không muốn tiến bộ của Chúc Thời Vũ, ngày Nguyên Đán đầu năm, bà tìm cớ cảm ơn Mạnh Tư Ý, mời anh đến nhà ăn cơm.

Hai tháng trước, Bác cả vô tình bị ngã khi đang làm việc, Mạnh Tư Ý là bác sĩ chữa trị cho ông.

Chúc Thời Vũ hôm nay mặc váy mùa đông, khoác áo len ở ngoài, chất liệu vải dệt mềm mại tôn lên đường cong cơ thể, đôi lông mày sáng tăng thêm phần nữ tính.

Chu Trân mới xuất viện mấy ngày trước, bị nhồi máu cơ tim đột ngột, phải nằm viện điều trị hơn nửa tháng, sau khi bệnh tình ổn định một chút liền xin về nhà để tịnh dưỡng. Hiện giờ trong nhà không ai dám trái ý bà, hôm qua cha Chúc vô tình làm vỡ một cái ly thì vô cùng lo sợ.

Chúc Thời Vũ nghe theo bà chỉ dẫn trang điểm, ăn mặc đẹp. Trước khi ra ngoài, cô lấy ra đôi giày da cừu đã không đυ.ng đến cả mấy năm qua.

Hôm nay bên ngoài trời không mưa, nhưng lại âm u, còn có gió mạnh. Khi Chúc Thời Vũ đến, nhà Bác cả đã rất náo nhiệt, trừ bỏ hai vị trưởng bối, chị họ còn cố ý về nhà, còn mang theo hai đứa con nhỏ.

Bác trai và bác gái kết hôn sớm, chị họ lớn hơn Chúc Thời Vũ 5 tuổi, chị kết hôn cách đây vài năm, đứa con thứ hai đã 3 tuổi, đều biết đi biết nói.

Lúc này hai đứa nhỏ đang ở phòng khách chơi đùa, chị gái cầm trò chơi ghép hình giơ lên cao, em trai nhỏ muốn giật lấy, hai đứa ngồi trên thảm chính giữa còn có một người.

Mạnh Tư Ý mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo khoác hơi rộng mở, để lộ áo len vàng nhạt bên trong. Anh hơi cúi đầu, tóc mái buông xuống dưới, che khuất đi một phần mặt mày, nhìn qua rất nhu hoà.

"Được rồi, chú sẽ làm cho mỗi đứa một cái."

Kì lạ là trong âm thanh kia, Chúc Thời Vũ nghe ra giọng điệu kiên nhẫn cùng trấn an.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

"Dì nhỏ, hôm nay dì thật xinh đẹp!" Mắt thấy cô đến, cháu gái nhỏ liền lớn tiếng khen ngợi.

Vừa dứt lời, ngay sau liền có một ánh nhìn chăm chú. Mạnh Tư Ý dừng động tác trên tay quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người cô, dừng lại một lúc.

Không khí phảng phất im lặng trong giây lát, Chúc Thời Vũ cong cong môi như thường lệ, mỉm cười xoa đầu cháu gái nhỏ. Chờ cô đứng dậy nhìn lại, Mạnh Tư Ý sớm đã dời anh mắt, trò chơi ghép hình trong tay chỉ còn một góc cuối cùng là hoàn thành.

Bữa cơm này không có chút nào là tẻ nhạt. Bác gái là một người cái gì cũng biết, mọi chuyện bát quái ở bệnh viện đều thuộc như lòng bàn tay, Mạnh Tư Ý đáp lời bà nói, thỉnh thoảng còn lễ phép gật đầu.

Hai đứa nhóc của chị họ rất dễ thương lại đáng yêu, lôi kéo tay áo anh kêu : "Đại ca ca"

Giọng trẻ con non nớt, làm mọi người trên bàn đều bật cười. Mạnh Tư Ý cúi đầu kiên nhẫn gắp thức ăn cho chúng, vừa nhẫn nại lại dung túng.

Chị họ ngẫu nhiên nói mấy câu, cùng Chúc Thời Vũ trò chuyện việc nhà. Bác trai một mình cầm cốc, uống một ngụm rượu, bị bác gái liếc nhìn thoáng qua, tức khắc mắt đảo qua đảo lại, rồi xấu hổ buông cốc xuống.

Màn đêm buông xuống, đèn sáng lên rực rỡ, phòng khách tràn ngập màu vàng mờ ảo.

Một bàn mọi người đều hòa thuận, vui vẻ, vô tình bỏ qua sự xa lạ và khách sáo, không khí tựa như người một nhà.

Cơm nước xong, Bác gái đưa Chúc Thời Vũ ra cửa. Mạnh Tư Ý đứng ở một bên, bác gái thân thiện dặn dò

"Tiểu Mạnh, phiền cậu đưa Tiểu Vũ về nhà, trên đường lái xe cẩn thận, chú ý an toàn..."

"Không phiền, chuyện cháu nên làm." Mạnh Tư Ý hơi gật đầu, thái độ lễ phép. Đêm nay, thái độ của anh như phảng phất điều gì, lòng bác gái như nở hoa, cuộc trò chuyện bỗng chốc không dừng lại được.

"Tốt tốt, cậu là thanh niên tốt." Bác gái cười tủm tỉm nắm tay anh

"Bác nói cho cháu biết, Tiểu Vũ nhà ta cũng là một đứa bé tốt, bằng cấp ngoại hình mọi thứ đều không kém, người theo đuổi phải xếp thành một con phố. Bác còn nhớ rõ trước kia khi đi học còn có nam sinh sáng nào cũng đến đưa bữa sáng..."

"Bác..." Chúc Thời Vũ nghe thế, liền không giấu được sự xấu hổ, vội càng cắt ngang.

"Không còn sớm, chúng con cần phải trở về."

"Haizz, vậy mau xuất phát đi, đừng đợi lát nữa kẻo muộn."

Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi di chuyển, xung quanh khôi phục yên tĩnh. Chúc Thời Vũ cùng Mạnh Tư Ý đơn độc đứng bên trong, đột nhiên cảm nhận được không khí có chút yên tĩnh.

Thang máy đi xuống chỉ ngắn ngủn mấy chục giây, lại phảng phất như mấy chục phút. Cửa vừa mở, Chúc Thời Vũ liền vội vã ra ngoài, không khí trong lành xen lẫn gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, cô rụt rụt cổ theo phản xạ.

"Mặc ít như vậy không lạnh sao?" Người bên cạnh rốt cuộc cũng chủ động nói câu đầu tiên khi hai người ở riêng trong ngày hôm nay.

"Còn tốt." Chúc Thời Vũ không nhìn anh, cô nhìn màn đêm phía trước, vô thức kéo kín áo khoác lại, trả lời theo bản năng.

"Mẹ tôi yêu cầu tôi mặc như vậy."

-----

Khi đó, Chúc Thời Vũ chỉ ăn ngay nói thật, cũng không nghĩ nhiều, ý muốn trong đó chính cô còn không hiểu rõ.

Nhưng không quá hai ngày, Mạnh Tư Ý đã chủ động hẹn cô gặp mặt.

Đúng lúc là cuối tuần, cả hai đến một trung tâm mua sắm gần đó ăn cơm rồi xem phim, khi ra ngoài mới phát hiện trời đổ mưa nhỏ.

Cũng giống như ngày đầu hai người gặp nhau. Tí tách, tí tách, mặt đất ẩm ướt.

Mạnh Tư Ý đến cửa hàng bên cạnh mua ô, chỉ mua được một chiếc. Cơn mưa đến bất chợt, những chiếc ô còn lại trong cửa hàng đã bán hết sạch.

Mưa mùa đông nhiều dày đặc, dù ô vừa lúc che khuất hai người, ngăn cản mưa bụi lạnh lẽo, nhưng dưới chân lại không che được, giày không khỏi bị mưa dính ướt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Từ trung tâm thương mại về nhà mất khoảng mười phút, Mạnh Tư Ý đưa cô về đến nhà, rồi chào tạm biệt.

"Ô để lại cho em, tôi trực tiếp lái xe trở về."

"Mưa còn chưa tạnh, tôi về đến nhà rồi, anh cầm dùng đi." Chúc Thời Vũ đem ô đẩy tới, hai người giằng co vài giây, anh cũng không từ chối.

"Được." Lịch sự lễ phép, tiến lùi vừa phải. Toàn bộ quá trình đều thể hiện sự khéo léo giữa người trưởng thành với nhau, giống như buổi hẹn hò hôm nay.

Tựa như nước chanh có thêm muối biển, vị thanh đạm, mờ nhạt nhưng có thể cảm nhận được.

Chúc Thời Vũ nhìn bóng lưng Mạnh Tư Ý khuất dần ở cửa chung cư, cô xoay người lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa. Âm thanh không nặng không nhẹ vang lên.

Chu Trân đang ngồi trên sô pha ngay lập tức quay sang nhìn, ra tiếng dò hỏi: "Hôm nay cùng Tiểu Mạnh gặp mặt thế nào? Có gọi cậu ấy lần sau đến nhà ăn cơm?"

"Còn sớm mà mẹ, lần sau hãy nói." Chúc Thời Vũ cúi đầu đổi giày, trả lời cho có lệ, Chu Trân gấp đến độ từ sô pha đứng lên, âm lượng cũng tăng cao

"Lần sau là khi nào, mỗi lần hỏi cô đều trả lời như vậy! Tôi nói cho cô biết, lần này cùng Tiểu Mạnh không thành công, cô liền nghỉ việc cho tôi. Vừa lúc dì nhỏ nói thư viện thành phố còn thiếu người, tôi sẽ nhờ dì cho cô vào làm."

"Mẹ! Không phải mẹ nói con trở về nhà thì sẽ không can thiệp vào công việc của con hay sao?" Chúc Thời Vũ quay đầu, cau mày hỏi.

"Tiền đề là cô phải kết hôn, dù sao công việc cùng gia đình, cô phải chọn một thứ."

"Trừ thành phố Ôn Bắc này ra, cô đừng nghĩ có thể đi nơi khác." Cuối cùng là câu nói chắc nịch.

Cảm giác bất lực quen thuộc trào lên trong lòng ngực, mọi lý lẽ đều mất tác dụng dưới những mâu thuẫn đã tích tụ theo thời gian. Chúc Thời Vũ im lặng, ngồi xổm xuống cởi giày.

Như đoạn phim tua chậm, đập vào mắt là đôi giày cô mang lần đầu gặp Mạnh Tư Ý.

Đôi giày trắng nhỏ bằng da, phần miệng nông để lộ mắt cá chân mảnh khảnh, tinh tế. Khi đó trời không lạnh lắm, cô mặc chiếc váy kẻ ô dài ngang lưng, cầm một chiếc ô ra ngoài, không cẩn thận giẫm phải một vũng nước trên đường, nước mưa bẩn bắn ướt mắt cá chân cô. Mạnh Tư Ý ngồi xổm xuống, từ túi lấy ra một bao khăn giấy, nhẹ nhàng lau khô nước bẩn trên chân cô.

Mưa phùn mịt mờ, xem lẫn chút khí lạnh của gió.

Chúc Thời Vũ đứng đó cúi đầu, chiếc ô màu xanh biển che kín khuôn mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được khăn giấy cọ qua trên da thịt.

Lịch sự, nhẫn nại, tinh tế.

Công việc tốt, không có tật xấu, thích trẻ con, phẩm hạnh đoan chính.

Đây là những ưu điểm cô tổng kết được sau một tháng tiếp xúc ngắn ngủi với Mạnh Tư Ý. Vô luận từ phương diện nào, tương lai anh cũng đều sẽ trở thành người chồng tốt, người cha tốt.

Chúc Thời Vũ bất tri bất giác ngồi xổm ở đó thật lâu, giống Mạnh Tư Ý bung dù ngồi xổm bên chân cô ngày đó.

https://trichnguvt.blogspot.com/?m=1&fbclid=IwAR1qt9E-MSsFaD5SjKHu-ujkpNWrk3k7xyu835yunJlqvgGM_8TxLdcU2NQ