Chương 37: Đại chiến vạch mặt

“Hôm nay đi ra ngoài không xem lịch rồi, cho nên mới gặp phải ôn thần, đi nhanh lên!”

Lâm Thúy Vân mở miệng, kéo tay Tô Kim Thư muốn đi vào trong thang máy.

Liễu Mộng Ngân vừa nghe được lời này, lập tức giận sôi lên.

Khá lắm!

Cô ta còn chưa kịp mở miệng khıêυ khí©h, Lâm Thúy Vân đã giành trước châm chọc cô ta rồi?

Vì sao cô ta phải chịu loại lời châm chọc này?

Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư, thật không ngờ hai người vẫn chơi với nhau, có câu nói rất hay, không phải người một nhà không đi vào một cửa! Các người nói ra cửa không xem lịch? Tôi nhổ vào, tôi mới là người không may vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay hai con sao chổi!”

Liễu Mộng Ngân đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn hai người bọn họ một cái đầu, bây giờ lại vừa nhảy lên vừa mắng, dáng vẻ giống như một con tôm tép nhãi nhép vậy.

Lâm Thúy Vân cười lạnh một tiếng: “Thôi được chưa? Chỉ có loại hạ đẳng như cậu mới cho rằng Cố Đức Hiệp là bảo bối, tôi nói cho cậu biết, cái tên Cố Đức Hiệp là một cái xe công cộng chẳng khác gì trai bao. Cậu đó nên cẩn thận một chút, nếu nhiễm phải bệnh gì đó thì không tốt đâu!”

“Phốc!” Tô Kim Thư nhịn không được cười phá lên.

Thầm ở đáy lòng like Lâm Thúy Vân một cái.

Con nhỏ này trời sinh ác miệng.

Lúc không nói lời nào, nhìn cô ấy vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Nhưng một khi đã mở miệng, mắng chửi người ta rất thô tục, có thể chọc một người đang sống sờ sờ mà tức chết!

“Tô Kim Thư, cô cười cái cứt gì!” Liễu Mộng Ngân giận điên lên: “Còn có cấu, Lâm Thúy Vân, đừng tưởng rằng trong nhà có mấy đồng tiền bẩn thì ngon.”

Lâm Thúy Vân: “Đúng là trong nhà của tôi chỉ có mấy cái đồng tiền bẩn kia, nhưng cũng đủ để hoa khôi trong trường quỳ xuống m chân tôi. Không giống như cậu, vì mấy đồng tiền bẩn đó, treo mình trên cột nhảy múa làm trò tiêu khiển cho người ta, còn giở thủ đoạn bò lên giường người ta. Nhặt được rác rưởi người khác ném đi, còn xem như bảo bối mà nâng niu, nói thật cậu như vậy không sợ bị người ta chê cười sao.”

“Cậu… Liễu Mộng Ngân suýt chút nữa bị lời nói của Lâm Thúy Vân chọc tức đến sùi bọt mép.

Lâm Thúy Vân đắc ý khoác cánh tay Tô Kim Thư: “Kim Thư, chúng ta không nên cãi nhau với loại người này, thật sự là lãng phí nước bọt. Chúng ta đi!”

“Các người đứng lại cho tôi!”

Liều Mộng Ngân lao đến, giơ cánh tay chắn đường không cho hai người bọn họ đi về phía trước.

Lâm Thúy Vân lập tức phòng bị kéo Tô Kim Thư ra phía sau lưng bảo vệ: “Làm sao, còn muốn ra tay đánh người có phải không?

Đai đen Taekwondo của tôi cũng không phải chỉ để trưng bày cho đẹp mắt, đến lúc đó tôi đấm gãy hết răng của cậu, cậu đừng có khóc đói”

Liễu Mộng Ngân vừa nhìn thấy Lâm Thúy Vân bày ra tư thế đấu võ, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

“Tỉnh linh linh, Tinh linh linh…”

Ngay lúc này, chuông điện thoại của Liễu Mộng Ngân đột nhiên vang lên.

Cô ta nhìn lướt qua màn hình, phát hiện đó là Cố Đức Hiệp gọi tới, dương dương đắc.

ý lườm Tô Kim Thư một cái, cố ý ở trước mặt cô nhấn xuống nút trả lời, âm thanh cũng trở nên ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước: “Anh Hiệp, sao lại gọi điện thoại cho.

em vào lúc này? Em đang ở ngay chỗ chúng ta chọn nhẫn đính hôn ý… Cái gì?”

Lâm Thúy Vân ghét nhất chính là bộ dạng dương dương đắc ý này của cô ta, thế là cô ấy đưa tay ra lôi kéo Tô Kim Thư muốn rời khỏi nơi này.

Thế nhưng lúc hai cô quay người, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Liễu Mộng Ngân: “Tô Kim Thư con đt này!”

Hai người quay đầu lại, liền thấy Liễu Mộng Ngân khí thế hung hăng lao về phía họ.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân trở nên âm trầm, hai tay chống nạnh bảo vệ Kim Thư ở phía sau mình: “Liễu Mộng Ngân, cậu ăn nói sạch sẽ một chút? Mắng ai là con đĩ hả?”

Liễu Mộng Ngân tức hổn hển nói: “Lâm Thúy Vân cậu tránh ra cho tôi, nơi này không có chuyện của cậu.”

Lâm Thúy Vân đang định nổi giận mắng cô ta, thì lại bị Tô Kim Thư ở sau lưng đẩy ra: “Liễu Mộng Ngân, tôi không mở miệng nói chuyện, không có nghĩa là tôi sợ cậu. Cậu biết không? Trên thế giới này, chỉ có những người nào hèn hạ thật sự, mới có thể gặp người là cản, trong miệng toàn những thứ thô tục như thế. Vừa rồi cậu tiếp điện thoại của Cố Đức Hiệp phải không, xem bộ dạng tức hổn hển bây giờ của cậu, có phải là vì những chuyện xấu trước kia cậu đã làm, bị anh ta phát hiện rồi không, cho nên trước.

hôm đính hôn anh ta liền đá cậu rồi?”

“Tô Kim Thư con đĩ này.” Mặt của Liễu Mộng Ngân trướng đến đỏ bừng, cô ta tức giận đến thét lên: “Cậu đừng có ở đây giả ngu với tôi, cậu nói đi, chuyện công ty của anh Hiệp có phải là do một tay cậu gây ra hay không?”

“Chuyện gì?”

“Cậu còn dám giả ngu với tôi? Lần trước anh Hiệp cũng chỉ là làm vỡ một cái điện thoại di động của cậu mà thôi. Cậu nhất định phải ác độc như thế sao, nhất định phải nhà bọn họ phá sản ư? Tôi cho cậu biết, đừng tưởng rẵng cậu có mấy phần nhan sắc, gạt được mấy thẳng đàn ông có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, cậu làm như vậy có khác biệt gì với mấy con đĩ ở ngoài đường, thậm chí so với bọn họ cậu càng thấp hèn hơn. Chí ít mục đích của bọn họ rất đơn thuần, chính là vì tiền…”

Lâm Thúy Vân ở một bên nghe được lời này tức giận đến mức tóc đều dựng thẳng lên: “Liễu Mộng Ngân cậu nói hươu nói vượn nữa xem, có tin tôi nhét cậu về bụng mẹ sinh lại lân nữa không?”

Vẻ mặt của Tô Kim Thư lại rất bình tĩnh: “Ha ha, tại sao tôi phải giả ngư? Trước kia các người đội cho tôi một cái nón xanh, khiến tôi ở trong trường học mất hết mặt mũi. Nếu như tôi thật sự muốn đối phó với nhà họ Cố, thì đâu chỉ là để nhà họ Cố phá sản đơn giản như thế được? Tôi còn muốn khiến cho hai người thân bại danh liệt, trở thành con chuột chạy qua đường người người kêu đánh, mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng tôi.”

“Cậu Liễu Mộng Ngân bị những lời này của cô chặn họng, ngay cả một câu cũng không thể phản bác.

Không biết vì cái gì, vừa nấy lúc Tô Kim Thư nói những lời này, mỗi chữ mỗi câu đều giống như từ trong hàm răng phát ra.

Liễu Mộng Ngân có lý do để tin tưởng, nếu có một ngày Tô Kim Thư thật sự muốn làm như thế, thì Tô Kim Thư nhất định sẽ thực hiện được.

Tô Kim Thư cười lạnh: “Thật sự là không nghĩ tới, nhà họ Cố lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện mà Cố Đức Hiệp có thể làm chính là bảo bạn gái của anh ta ra đây rạch mặt với tôi hay sao? Anh ta vẫn giống như trước đây, thật là vô dụng.”

Liễu Mộng Ngân nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Tô Kim Thư, thì tức giận vô cùng.

Rõ ràng cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài, nhưng lại cứ bày ra bộ dáng thanh cao không thể xâm phạm, vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét.

Con ngươi của Liễu Mộng Ngân khẽ đảo một vòng, sau đó cô ta cười lạnh: “Tôi cho cậu biết, đừng tưởng cậu ở sau lưng chúng tôi làm những trò vặt vãnh này, anh Hiệp sẽ quay đầu nối lại tình xưa với cậu. Ba ngày sau, anh ấy sẽ đính hôn với tôi, anh ấy căn bản không muốn cậu nữa.”

“Đã như vậy rồi, cậu còn chạy đến nơi này giương nanh múa vuốt kêu gào làm cái gì? Âm thanh của cậu càng lớn thì càng chứng minh cậu đang chột dạ”

“Tôi mà chột dạ á? Để tôi nói cho cậu biết, rốt cuộc là tôi có chột dạ hay không, rất nhanh thôi cậu sẽ biết thôi.” Liễu Mộng Ngân nói đến đây bỗng dưng giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên từ trong túi xách của mình lấy ra hai tấm thiệp mời: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn học, còn đã từng là bạn bè tốt của nhau. Tôi đính hôn chuyện lớn như vậy, đương nhiên là không thể không thông báo với các người được, đến lúc đó hai người nhất định phải tới đó.”

Lâm Thúy Vân nghe xong lời này, lập tức tức giận dựng lông lên: “Nghĩ đẹp lắm, đối với loại tiện nam tra nữ như hai người, chỉ sợ nhìn nhiều sẽ hỏng con mắt của tôi.”

“Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói, Tô Kim Thư nếu như cậu thật sự đã buông tay, thì tham gia lễ đính hôn của tôi có cái gì đáng sợ? Nếu cậu không đi cũng chỉ có thể chứng minh là cậu vẫn chưa quên được anh Hiệp.”

“Cậu còn dám nói hươu nói vượn, có tin tôi xé nát miệng của cậu ra hay không?” Lâm Thúy Vân tức hốn hển muốn ra tay đánh cô ta.

Nhưng lại bị Tô Kim Thư kéo lại, sau đó ô tiến lên phía trước hai bước nhận lấy thiệp mời: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”