Chương 1: Ghen

Nửa đêm, điện thoại của Cố Tư Phàm có người gọi đến.

Hắn mệt mỏi đưa tay nhấc máy. Bên kia, giọng nói của một cô gái liền lập tức vang lên.

"Anh Tư Phàm, lúc nãy trong tiệc rượu cảm ơn anh đã nhảy cùng em. Em rất vui."

Người gọi đến cho hắn không ai khác chính là Hạ Tử Kỳ, em gái của bạn hắn.

Lúc này hắn liền đưa bàn tay xoa xoa phần trán, lưng dựa vào sô pha, bộ dáng mệt mỏi đến lạ thường.

"Ừ, không có gì đâu. Em ngủ đi."

Vừa nói xong hắn liền tắt máy.

Trong đầu hắn bây giờ không có gì khác ngoài hình ảnh của cô gái đó và một tên đàn ông khác đang nhảy với nhau.

Lúc nãy rõ ràng bộ dáng xinh đẹp và lạnh nhạt của cô đã vô cùng thu hút sự chú ý của hắn.

Từ đầu đến cuối, trong mắt hắn chỉ toàn là cô.

...

Trưa hôm sau, Hạ Tử Giao đang ngồi ở thư viện đọc sách, lúc này điện thoại của cô chợt có một tin nhắn gửi đến.

Cô liếc mắt nhìn qua, sau đó liền mở ra xem.

Người đó nói.

"Đêm qua nhìn em có vẻ rất vui thì phải?"

Hạ Tử Giao không trả lời, cũng không xoá đi mà chỉ úp mặt chiếc điện thoại xuống bàn, sau đó lại tiếp tục đọc sách.

Một lúc cô chợt đứng dậy, đi về phía cửa.

Giữa trưa, cô đi ra ngoài cổng. Trùng hợp lại nhìn thấy một người.

Người đó có dáng người cao thẳng, hai tay bỏ vào túi quần, lưng dựa vào chiếc xe đắt tiền phía sau, ánh mắt lơ đãng nhìn cô.

"Có chuyện gì?"

Rõ ràng lúc nãy hắn không có nói là hắn ở nơi này vậy mà cô lại biết. Đây không là thần giao cách cảm thì gọi là gì?

Cố Tư Phàm trầm mặc nhìn cô, hắn nhìn cô một lúc, sau đó chỉ nói.

"Đi theo anh."

Nghe hắn nói, Hạ Tử Giao chỉ đứng yên tại chỗ, ngoài ra cô không có bất kỳ phản ứng gì.

Lập tức Cố Tư Phàm liền mất kiên nhẫn đi lại phía cô, một tay choàng qua ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hắn nói.

"Ai cho em nhảy cùng người đàn ông khác hả?"

Hạ Tử Giao lúc này chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng và ánh mắt ngày một tối lại của hắn, cô đáp.

"Vậy còn anh? Nhảy với em gái của em, có vui không?"

Lời vừa nói ra, Cố Tư Phàm đã không kìm được lập tức cúi xuống phủ lấy môi cô.

Hắn vậy mà lại đứng giữa thanh thiên bạch nhật đi hôn cô.

Hạ Tử Giao có chút tức giận, cô đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng lại không làm được.

Bất quá cô liền dùng hai ngón tay bấu vào người hắn, rõ ràng rất đau.

Lúc này Cố Tư Phàm chỉ khẽ nhíu mày, một lúc mới rời khỏi môi cô.

Nhưng cô không có đánh hắn, thậm chí chửi hắn câu nào mà chỉ nói.

"Nếu hôn xong rồi thì thả em ra. Buổi chiều em còn có lớp nhân văn."

Cố Tư Phàm bây giờ càng nhíu mày chặt hơn, hắn không nói gì trực tiếp khom người bế bổng cô lên.

"Anh..."

Hạ Tử Giao chỉ nói được như vậy liền bị ánh mắt của hắn doạ sợ.

Cô trước giờ cái gì cũng không sợ mà hiện tại lại đi sợ hắn.

Hạ Tử Giao lập tức xoay đầu, mặc kệ hắn đang bế cô. Rất nhanh hắn đã mở cửa, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào bên trong.

Sau đó chỉ thấy hắn cúi đầu, chậm rãi nói ra bên tai cô.

"Ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không ngày mai em sẽ không thể xuống giường được đấy..."

Hạ Tử Giao nghe vậy thì liền cắn môi, xoay mặt đi hướng khác.

Hắn... đúng là hϊếp người quá đáng mà.