Chương 1: Vết nứt

Tôi, Tô Ni Hinh đang là một luật sư cho một công ty khá lớn ở thành phố, cuộc sống ổn định công việc thuận lợi nhưng chuyện tình cảm của tôi thì không tốt như vậy.

Đúng! Tôi có bạn trai rồi, anh ấy là Nghiêm Tác một Đại Tá uy phong đáng ngưỡng mộ, gia đình giàu có về tiền bạc và thế lực. Họ cũng biết việc anh ấy quen tôi nhưng không nói gì.

Chúng tôi yêu nhau 6 năm từ lúc còn đi học cho đến nay.

Trong 6 năm đó không có một cản trở nào, ngày qua ngày đều là bình yên vô vàn. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại là những chuyện mà hàng ngày chúng tôi cùng nhau thực hiện, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau đi du lịch, ngày nào anh ấy cũng đưa tôi đi làm.

Chúng tôi cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn trong tình yêu, thời gian không có gì để nói chuyện chung, thời gian cả hai đâm đầu vào sự nghiệp của bản thân, thời gian mà công việc bận rộn nhất. Chúng tôi đều vượt qua hết!

Tôi luôn nhớ đến mọi lời nói của anh ấy và anh ấy chưa từng nói dối tôi bất cứ việc gì.

Nhưng không biết từ bao giờ trong điện thoại anh ấy có rất nhiều số lạ, cuộc gọi rất lâu. Buổi sáng sẽ gọi, tối cũng gọi nhưng không bao giờ gọi trước mặt tôi. Có rất nhiều lần anh ấy đi gấp bảo bận đột xuất, tôi bắt đầu nghi ngờ rồi.

Tôi có hỏi chứ nhưng anh ấy đều trả lời qua loa hoặc chuyển chủ đề, cuối cùng mọi chuyện đều đi vào im lặng.

Hôm nay, tôi bắt gặp anh ấy đang đi cùng một người phụ nữ cùng mặc quân phục bước ra từ một chiếc Ferrari sang trọng xuống phố với nhau, chỉ có hai người họ.

Tôi cũng không nghĩ gì nhiều chỉ là đồng nghiệp của anh ấy thôi mà, nhưng là một đồng nghiệp anh ấy chưa từng nhắc đến với tôi lại còn là một đồng nghiệp nữ nhìn cử chỉ hai người họ thật sự rất thân mật.

Nó khiến tôi bối rối chỉ biết đứng từ xa nhìn anh ấy, một bước cũng không dám đến gần. Khi họ xa dần tôi luống cuống xoay mặt liền đi nhanh về nhà.

Tối đến, anh ấy về lúc tôi đang nấu ăn, mỗi chuyện diễn ra vẫn như thường ngày, anh ấy ôm tôi từ sau lưng, cái ôm thật ấm áp. Nó khiến tôi nhớ lại cảnh anh cùng cô gái khác, tôi cố hỏi anh ấy chuyện lúc chiều.

- Nghiêm hôm nay anh đều ở trụ sở sau?

- Ừm, có gì sau?

Anh nói dối rồi! Đây là lần đầu tiên. Tôi đẩy anh ra dọn thức ăn ra bàn. Vẻ mặt hiếu kỳ của anh khoáng qua mắt tôi. Ngồi xuống ghế tôi nói, tôi cũng chỉ có thể cúi đầu xuống bàn, nhỏ nhẹ mà nói.

- Lúc chiều em đã lên phố mua ít đồ.

Anh nghe xong thì nhìn tôi, động tác xới cơm dừng lại.

- Có vui không?

- Cũng vui, Nghiêm em bắt gặp một cảnh rất vui.

Tôi cúi mặt nói tiếp, động tác xới cơm nhanh hơn, không đều nữa.

- Em thấy có một cặp đôi rất đẹp vừa đến lúc em sắp về, họ nói chuyện với nhau và em nhớ đến anh, Nghiêm!

Lần này anh trầm mặc không nói gì nữa, tôi cười, không gian lại im lặng. Khoảng khắc đó tôi suy nghĩ rất nhiều thứ, nghĩ đến những ngày chúng tôi bên nhau nó khiến tôi mềm lòng. Tôi quyết định cho anh ấy thêm một cơ hội, có thể anh ấy vì công việc thì sau, là tôi tự mình đa nghi người 6 năm chung chăn gối thì sau?

- Nghiêm, anh có thể quản lại công việc cùng em đi chơi một ngày không. Lúc em nhìn thấy cặp đôi kia đi cùng nhau em muốn anh cùng em đi dạo một chút, cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa đi chơi cùng nhau.

Anh nhìn tôi, bước đến ôm lấy tôi hôn lên tóc tôi.

- Anh xin lỗi!

Xin lỗi sau, là vì việc gì nhỉ? Là do anh cảm thấy có lỗi vì không có thời gian cho tôi à? Tôi nhìn vào đôi mắt của anh, nó thật long lanh lại có chút ý buồn. Rồi anh bảo:

- Chủ nhật anh sẽ đưa em đi chơi, em đừng buồn nhau ăn cơm đi lúc nguội rồi sẽ không ngon.

- Được.

Bữa ăn cứ vậy kết thúc, kết thúc trong khúc mắc của tôi, kết thúc trong sự im lặng.

Chúng tôi lên phòng vẫn ngủ cùng nhau tôi tiến đến ôm anh ấy thật chặt anh ấy cũng đáp lại cái ôm của tôi. Lòng tôi có chút lân lân không thể tả.

- Nghiêm nếu có một ngày anh không yêu em nữa thì sau?

- Sẽ không có.

- Nhưng em sợ.

- Tin anh, dù em không yêu anh nữa anh cũng sẽ giữ em bên cạnh.

Tôi lặng đi dưới câu trả lời của anh, hầu như mọi nghi ngờ đối với anh dần tan đi. Tôi biết anh là người thắng tính nói là làm nhưng tôi vẫn sợ, rất sợ!

- Nếu anh yêu người khác thì sau ?

- ...

- Đừng nghĩ bậy, mau ngủ đi.

Nhìn xem anh không thể trả lời, anh ấy trốn tránh nó khiến tôi nghi ngờ lời nói của anh, hành động của anh, tôi lại có cảm giác mối quan hệ của chúng tôi xuất hiện một vết nứt rất sâu. Tôi lại không biết nó bắt đầu từ đoạn nào mà ra, anh ấy càng không muốn nói.

Mối tình từ thời đi học về sau luôn phải chia tay, chúng tôi cố gắng 6 năm cùng nhau đã là một chuyện khó, nhưng chuyện khó hơn vẫn chờ ở phía trước.

Tôi cũng biết không thể ngăn anh ấy gặp gỡ đồng nghiệp được, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mà bắt đầu nghi ngờ.

Anh ấy chưa bao giờ đi xe chung với người phụ nữ khác ngoài tôi, anh ấy hứa với tôi. Anh ấy hứa cả đời không cùng người phụ nữ nào xuống phố, chỉ cùng tôi. Anh ấy hứa, hứa rất nhiều, rất nhiều khiến tôi tin lời nói đó và khắc sâu trong tim để bây giờ nó lại khiến tôi hoài nghi!