Chương 30: Hồn khí (2)

Editor: Bắp

Beta: Nhóc

------------------------------------------------------

Mộ Vinh Hiên mất vợ lúc còn trẻ, chỉ còn con gái là Mộ Linh và Mộ Vân, vẫn rất yêu thương các con, bây giờ hắn kêu người hầu gọi Mộ Tử đi qua, hiển nhiên là muốn đòi công lý cho con gái.

Bạch Vi sợ con gái chịu thiệt, kiên trì muốn cô đợi Mộ Dung Thừa trở về.

Mộ Tử khịt mũi coi thường.

Mộ Dung Thừa ngày nào về mà không phải nửa đêm? Nếu như thật sự hắn nghe lời Bạch Vi về, trên đường kiểu gì cũng tốn một đống thời gian. Ví dụ như kẹt xe này.

Mộ Tử liên tục nói với Bạch Vi không có chuyện gì, sau đó cùng người hầu đi lên nhà chính.

Trên đường đi, người hầu luôn nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.

Mộ Tử vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhàn nhạt, nhu thuận đáng yêu, phảng phất hồn nhiên không biết chính mình sắp gặp đại họa.

Người hầu im lặng thở dài: Ai, Mộ Tử tiểu thư lại bị bọn họ bắt nạt rồi.

Đám người hầu Mộ gia đều biết, hai chị em Mộ gia kia kiêu căng ương ngạnh, ai đắc tội các cô, người đó liền gặp xúi quẩy!



Mộ Tử đi vào phòng khách, cảm thấy một ánh mắt thù địch quét qua.

Cô không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Mộ Linh, còn người bên cạnh hả hê đứng nhìn, là Mộ Vân.

Mộ lão gia tử phong lưu cả đời, khiến cho các con trai của ông tuổi người này càng xa người kia.

Nhỏ nhất là Mộ Dung Thừa năm nay 24 tuổi, mà lớn tuổi nhất là Mộ Vinh Hiên, đã ngoài năm mươi rồi.

Hắn bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn có chút mập ra, mặt mày mang theo nét cười, thoạt nhìn như trưởng bối hiền lành hài hòa.

“Tử Tử.” Mộ Vinh Hiên hướng Mộ Tử vẫy tay, dáng tươi cười ấm áp, nói: “Thân thể đã khỏe hơn chưa?”

Mộ Tử nhếch môi, như có chút câu lệ nở nụ cười: “Khỏe hơn chút ạ.”

Mộ Vinh Hiên nói: “Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở ngoài tỉnh họp, chuyện của em cũng vừa mới biết, về sau cũng không nên làm chuyện điên rồ như vậy, ở bên ngoài ủy khuất thì nên nói với người nhà, không thể mang mạng mình ra đùa giỡn.”

Một chữ không nhắc đến việc con gái bị thương.

Mộ Linh ngồi bên rất bất mãn, làm nũng dùng cùi chỏ đẩy Mộ Vinh Hiên, lại bị ba ba nghiêm khắc liếc lại.

Mộ Linh bẹp miệng, mặt mũi tràn đầy mất hứng.

Mộ Tử chỉ xem như không có việc gì, nói khẽ: “Lại để mọi người lo lắng.”

Tuy rằng những người này không quan tâm sống chết của Mộ Tử, nhưng mà những gì cần nói thì sẽ nói.

Mộ Vinh Hiên nở ra nụ cười tươi, yêu thương như cha nói: “Tuổi em còn nhỏ, nhất thời xúc động cũng khó tránh khỏi, người không có việc gì là tốt rồi.”

Giọng nói dừng một chút, liếc mắt nhìn con gái bên cạnh, nói tiếp: “Mộ Linh mấy ngày trước bị ngã sứt môi, bác sĩ nói nếu ngã lần nữa, chỉ sợ hàm răng cũng sẽ không còn. Mấy cô gái nhỏ các em bình thường trong nhà trêu đùa khó tránh khỏi, nhưng nếu như động thủ, thì có chút không hay.”

Mộ Vinh Hiên nói xong, lặng yên nhìn Mộ Tử, ánh mắt hiện ra vài phần nghiêm khắc.

Không hổ là lãnh đạo cao cấp, một phen tiên lễ hậu binh, ân uy đủ cả.

Mộ Tử mở to đôi mắt nai con, trong vô tội có vẻ mê man, lẩm bẩm hỏi: “Mộ Linh ngã kịch liệt như vậy…”

“Đừng có giả vờ giả vịt, chính là cô đẩy.”

Mộ Linh nhìn dáng vẻ vô tội của Mộ Tử làm cho tức giận đến rống to, chạm đến miệng vết thương ở bờ môi, máu tươi từ môi tuôn ra, cô ta đau đến nghẹn ngào kêu đau.

Mộ Tử sợ hãi, lùi ra sau nửa bước, cô giơ cánh tay mình lên, nói: “Mộ Linh, miệng vết thương của tôi vừa khép lại, sức lực không lớn, làm sao có thể đẩy cô??”

Mộ Tử ở ngoài mượn rượu cắt cổ tay, huyên náo xôn xao, Mộ gia có ai không biết.

Da thịt cô trắng muốt mịn màng, mà trên tay có vết sẹo dữ tợn, đối lập càng khiến cánh tay cô mềm mại, giống như nắm mạnh tay liền sẽ gãy vậy, làm sao có thể so sánh với Mộ Linh cao khỏe hơn cô đây?

Tất cả mọi người không tin.

Kể cả Mộ Vinh Hiên.

Mộ Linh sốt ruột chỉ tay vào Mộ Vân: “Chị ý tận mắt nhìn thấy Mộ Tử đẩy con!!!”