Chương 3: Anh trai độc miệng

Editor: Bắp

Beta: Jen

------------------------------------------------------

Bạch Vi nhíu mày, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tử Tử tuổi còn nhỏ, con bé chỉ nhất thời không nghĩ ra, con không nên nói như vậy với con bé!”

“Cũng bởi vì mẹ nuông chiều nó, mới có thể dưỡng thành ngu ngốc như vậy. ” Coi như mẹ ruột, Mộ Dung Thừa cũng không lưu tình nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử đỏ ửng.

Hắn mắng cô ngu ngốc!

Khi còn sống, cô là nữ công tố viên giỏi nhất thành phố Thanh Giang, được mệnh danh là nữ thần sắc đẹp trí tuệ. Có cư dân mạng còn thân thiết gọi cô là Aster Léya.

Biết Aster Léya là ai không? - Nữ thần công bằng phụ trách thế giới loài người ở Hy Lạp cổ đại!

Tô Tử từ nhỏ được người ta khen ngợi mà lớn lên, chưa từng có người nào nói cô ngu ngốc.

… Không lẽ, cô thật sự rất ngu ngốc.

Ngốc đến mức bị gϊếŧ, nhưng không biết ai là hung thủ.

Tô Tử cắn môi không lên tiếng, đôi mắt to đen có chút ủy khuất, có oán giận.

Cô ẩn nhẫn thái độ làm cho Mộ Dung Thừa phải lau mắt nhìn lại, nếu như bình thường, Mộ Tử đã sớm rống to hét ầm lên như bệnh tâm thần rồi.

Bất quá, Mộ Dung Thừa không quan tâm, ngoài miệng không chút lưu tình, giọng nói lạnh lùng mang theo một ít ghét bỏ : “ Cũng không soi lại mình, lại muốn dựa vào tự tử để kéo chân người đàn ông đó, không bằng trực tiếp đi phẫu thuật thẩm mỹ”

“Dung Thừa!” Bạch Vi thực sự tức giận : “Sao con có thể nói như thế với em gái con chứ!”

“Con nói sai sao?” Mộ Dung Thừa mỉa mai cười một tiếng: “À, không chỉ khuôn mặt này, nhớ rõ đem đầu óc cũng trang điểm lại một cái, vì đàn ông mà tự tử, thực sự rất có tiền đồ.”

Tiếng nói cuối cùng, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau nhức.

Chỉ có điều thoáng qua tức thì, nhanh giống như là ảo giác.

Tô Tử khó có thể tin trừng mắt nhìn Mộ Dung Thừa, bị hắn dùng lời ác độc mắng đến sợ ngây người.

Đây là anh trai sao? Rõ ràng là kẻ thù mà?!

Bạch Vi dường như không có cách nào để đối phó với đứa con trai này, đau đầu nói: “Tử Tử đã làm sai chuyện, con với tư cách là anh trai có thể từ từ dạy con bé, có thể… đừng nói những lời đả thương con bé như thế không? Con bé còn nhỏ, lớn lên rồi sẽ không làm những điều đó nữa.”

Mộ Dung Thừa nhếch môi, đối với những lời Bạch Vi nói rõ ràng không để vào tai, hờ hững nói: “ Con bé đã không có việc gì rồi, con đi trước.”

Bạch Vi hỏi: “Em gái con đang bị bệnh, con còn đi đâu?”

Mộ Dung Thừa bước chân ngừng lại, khuôn mặt lạnh lùng không chút ấm áp: “Bạn gái của con bị bệnh, hiện đang trong bệnh viện này, con đi xem thử.”

Bạch Vi nghe vậy ngẩn người, bà biết rõ con trai bà bên ngoài tiếng xấu cỡ nào, nữ nhân bên cạnh có thể nói giống như cưỡi ngựa xem hoa, chưa bao giờ ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên bà nghe Mộ Dung Thừa nhận có bạn gái.

Nghĩ nghĩ về tuổi con trai mình bây giờ, cũng nên tính rồi, Bạch Vi nói: “Vậy con chăm sóc cho người ta, đợi con bé tốt rồi, mang về nhà ăn cơm một bữa.”

Mộ Dung Thừa nhíu mày, thần sắc lần nữa trở nên lạnh lùng.

“Để sau đi.” Hắn trả lời, đi ra phòng bệnh.

Bạch Vi thở dài, quay đầu trấn an con gái: “Anh trai con lần đầu có bạn gái, khó trách sẽ coi trọng chút, trong khoảng thời gian con hôn mê, anh trai con kỳ thực rất lo lắng cho con đấy.”

Tô Tử khóe miệng co giật, cảm giác đầu mình có một dãy đường màu đen.

Lần đầu có bạn gái? Mẹ của con ơi, người đừng có đùa con, con của người, bạn gái nhiều như minh tinh thay quần áo chưa bao giờ cùng một loại, kiểu dáng phong cách lại còn phong phú.

Bạch Vi cũng biết rằng lời nói của bà rất khó thuyết phục, biểu lộ ngượng ngùng: “Tử Tử à, con đừng nóng giận, trở về mẹ nhất định sẽ bắt anh trai xin lỗi con.”

Tô Tử không biết nên nói người mẹ của cô ngây thơ, hay giả ngây thơ như thế nào đây?

Có thể không bị Mộ Dung Thừa làm tức chết, cô đã tạ ơn trời rồi.

“Mẹ cho con cái gương.” Cô sờ lên mặt mình, so với việc đột nhiên xuất hiện mẹ cùng với anh trai, cô càng quan tâm bộ dạng bây giờ của mình hơn.