Chương 27: Trêu đùa (1)

Editor: Bắp

Beta: Jen

------------------------------------------------------

Mộ Dung Thừa tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, thần sắc tự nhiên, giọng điệu tùy ý: “À, có thể anh nhớ nhầm nha.”

Nhớ nhầm nha…

Anh tùy tiện nói một câu nhớ nhầm, có biết hay không thiếu chút nữa trái tim tôi bay ra ngoài?

Mộ Tử buồn bực bới chén của mình, ngón tay siết chặt hận không thể bẻ gãy cái thìa.

Cô muốn gắp miếng bánh ngọt móng ngựa,cũng muốn ăn bánh kẹp trứng, nhưng ánh mắt Mộ Dung Thừa như bóng như hình, cô không thể không có chút cố kỵ.

Nếu như hắn lừa cô nữa thì làm sao bây giờ?

Có lẽ cô có thể hoàn toàn làm lơ hắn, muốn ăn cái gì liền ăn cái gì.

…Nhưng nếu như?

Nếu như bữa sáng nay có món nào Mộ Tử thật sự không ăn, Bạch Vi sẽ hỏi, cô biết trả lời thế nào đây.

Nói dối rất đơn giản, nhưng che đậy thì rất khó, Mộ Tử không muốn tìm thêm phiền toái.

Cô thành thành thật thật ăn hoành thánh, không hề gắp những đồ ăn khác.

Mộ Dung Thừa giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, môi mỏng khẽ nhếch, cười như không cười, mắt đen hàm chứa ý cười hài hước, thoạt nhìn đặc biệt muốn đánh!

Mộ Tử chán nản.

Bạch Vi tâm tình rất tốt, con cái của mình có thể hòa hòa khí khí một bên ăn điểm tâm, bà cảm thấy thật cao hứng.

Về phần Mộ Tử bên này không được tự nhiên, Bạch Vi chỉ cho là con gái ngại ngùng.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, phần lớn thời gian là Bạch Vi là mẹ quan tâm hỏi han con gái.

Nói đến tình hình của Mộ Dung Thừa, Bạch Vi nhịn không được lại bắt đầu nhắc nhở: “Vẫn nên tìm việc ổn định, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không biết làm cái gì, chúng ta có thể tìm giáo viên dạy cơ bản trước, trước học ít đồ…”

“Để con cùng mấy đứa bạn thương lượng đã, gần đây đang chuẩn bị mở công ty.” Mộ Dung Thừa thuận miệng trả lời, ánh mắt nhìn trên người Mộ Tử lưu luyến bồi hồi.

“Mở công ty?” Bạch Vi kinh ngạc.

Con trai bà chưa bao giờ làm việc đàng hoàng, lại nói muốn mở công ty, trong lòng bà lo sợ bất an.

“À… Cụ thể là công ty làm gì?”

Bạch Vi khẩn trương nhìn con trai, lo lắng bị bạn bè xấu lừa gạt làm ăn trái pháp luật.

Mộ Dung Thừa không chút để ý trả lời: “Cái gì cũng làm.”

Hắn vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tử.

Mộ Tử kinh sợ, vùi đầu ăn đồ ăn, hoàn toàn kháng cự ánh mắt của hắn.

Mộ Dung Thừa đáy mắt hiện lên một vòng tùy ý, chen chân vào dưới bàn cố ý đυ.ng cô.

Mộ Tử đột nhiên từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên!

Cô đẩy cái ghế ra lui vào bước, sắc mặt trắng toát!

“Làm sao vậy?” Bạch Vi bị lại càng hoảng sợ.

Mộ Tử muốn nói lại thôi, ánh mắt mơ hồ, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Trông thấy một con chuột, bị dọa…”

Cô cũng không thể nói, vừa rồi là Mộ Dung Thừa đυ.ng cô, mà cô theo phản xạ tưởng bị xà quấn lên người.

Mắt cá chân bị quấn quanh bó sát vẫn còn xúc cảm, thật khiến da đầu người ta run lên!

“Có chuột?” Bạch Vi khẩn trương đứng lên, nhìn quanh bốn phía: “Ở đâu?”

Bạch Vi thực sự sợ hãi loài vật như chuột với gián, cảm thấy dọa người, cũng cảm thấy ảnh hưởng đến sức khỏe.

“Khả năng nó chạy ra bên ngoài rồi ạ.” Mộ Tử thần sắc cứng ngắc, xấu hổ kéo ghế lại vị trí, cũng không nghĩ muốn ngồi xuống.

Thầm nghĩ cách hắn thật xa.

Người đàn ông này vừa nguy hiểm vừa xảo quyệt, ánh mắt nhìn cô như ánh mắt nhìn con mồi, cô phải cảnh giác!

“Mẹ, con ăn no rồi, con về phòng trước đây.” Mộ Tử thu lại tâm tình, cố gắng trấn định.

Biểu hiện bài xích rõ ràng.

Mộ Dung Thừa thâm thúy nhắm mắt lại, ám quang lay động, khóe môi càng lộ ra ý cười thú vị.

Bạch Vi đang trong phòng ăn tìm kiếm dấu vết của chuột, nghe vậy nói: “Được, bát đũa để đấy đi, lát nữa mẹ cất dọn, miệng vết thương của con còn chưa khỏe, đi lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Mộ Tử hướng cầu thang đi tới.

Kết quả Mộ Dung Thừa cũng theo hướng cô đứng dậy đi tới.

Mộ Tử không chút suy nghĩ đi nhanh hơn. Đối với nam nhân phía sau tránh như rắn rết.

Nam nhân thân cao chân dài, nhẹ nhàng vài bước liền đuổi đến, ở góc cầu thang túm được Mộ Tử đang muốn vào phòng.

“Anh muốn làm gì vậy?” Mộ Tử tóc gáy đều muốn dựng thẳng lên… Vội la lên: “Buông tay!”