Chương 23: Thăm Dò

Editor: Bắp

Beta: Jen

------------------------------------------------------

Tư Tư?

Thú cưng?

Mộ Tử sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm Mộ Dung Thừa hơn nửa ngày, mới ý thức tới hắn nói chính là ‘Mộ Tử’

Với tư cách thiếu nữ phản nghịch hắc ám, nuôi mãng xà làm thú cưng không phải là chuyện rất bình thường sao?

Mộ Tử ở trong chăn của Mộ Dung Thừa có vẻ như không muốn ra.

Cô gượng cười hai tiếng, nói: “Vậy sao… Ha ha, một thời gian ngắn không thấy, Em đều nhận không ra rồi.”

Sự khác biệt của xà chỉ đơn giản là độ dài mà thôi, làm gì có chuyện không nhận ra?

Hơn nữa… cho dù thật sự không nhận ra, cũng sẽ không sợ thành cái dạng này.

Mộ Dung Thừa khẽ nheo đôi mắt lạnh sâu, mắt dừng trên người cô thật lâu.

Em gái của hắn, từ lúc ra viện, biến hóa thật là kinh người…

Mộ Tử bị hắn nhìn hãi hùng khiếp vía, cố gắng nở một nụ cười ngây thơ, “Anh?”

Mộ Dung Thừa môi mỏng dương cao, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị quỷ dị.

Mộ Tử thần kinh căng thẳng, cảm thấy Mộ Dung Thừa thoạt nhìn không có ý tốt, Mộ Dung Thừa lại không nhanh không chậm xuống giường…

Một khi cách xa ánh mắt của Mộ Dung Thừa, Mộ Tử toàn thân nhẹ nhõm không ít.

“Những ngày em nằm viện, Tư Tư không có người chăm sóc, mẹ nhờ anh chăm sóc nó một thời gian.” Mộ Dung Thừa như đang cùng cô nói chuyện phiếm, thò tay đem mãng xà ôm lên, đỡ đầu rắn đưa qua cho Mộ Tử: “Muốn mang nó về sao?”

Mộ Tử nhoáng một cái chui vào chăn!

“Không cần!” Cô trốn bên trong nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng nhìn ra cô rất sợ hãi, còn cố ý dùng xà dọa cô, hắn quả nhiên không có ý tốt!

Mộ Tử trong chăn mơ hồ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Mộ Dung Thừa, trong lòng càng gào to nam nhân này ác liệt lại vô liêm sỉ.

“Đem xà thả trở về đi! Trong phòng tối như mực, nhỡ đâu dẫm phải nó thì làm sao.” Cô nói.

Mộ Dung Thừa ánh mắt sáng quắc nhìn quả núi nhỏ trên giường kia, khóe môi tươi cười mở rộng, mang theo vài phần tà khí.

Vật nhỏ còn rất biết tìm lý do.

“Sao từ lúc ra viện, lá gan lại nhỏ đi vậy.” Mộ Dung Thừa thả lại rắn vào ổ, quay trở lại, cách chăn mỏng vỗ vỗ cô: “Đi ra đi”

Mộ Tử lập tức xấu hổ.

… Hắn vừa mới đập mông của cô…

Cô đỏ mặt, có chút lúng túng từ trong chăn đi ra.

Đại mãng xà trên sàn nhà đã biến mất, lúc này cô mới yên tâm bò xuống giường.

“Có nữ sinh nào không sợ rắn chứ? Trước kia nuôi cũng chỉ là hiếu kỳ, cho nên vẫn là để lại cho anh nuôi đi thôi…” Mộ Tử cúi đầu, một bên sửa sang lại tóc tai tán loạn của mình, một bên vẻ mặt trấn định mà nói.

Cô nói dứt lời, một lúc sau vẫn không thấy Mộ Dung Thừa đáp lại.

Mộ Tử cảm thấy kỳ quái, quay đầu về phía sau nhìn lại…

Bây giờ vừa thấy, cả người cô nhất thời đứng hình tại chỗ.

Mộ Dung Thừa dựa vào tủ đầu giường im lặng nhìn cô, hắn không mặc quần áo… Không, cũng không phải hắn cởi toàn bộ, ít nhất còn ăn mặc một cái qυầи ɭóŧ góc bẹt.

Tuy cô biết rõ đi ngủ đâu ai mặc nhiều quần áo, vẫn không nhịn được mặt đỏ tới mang tai.

Đôi mắt muốn di chuyển sang chỗ khác, nhưng cảm thấy làm như vậy sẽ khiến cho cục diện càng thêm xấu hổ, bọn họ là anh em, nếu như cô phản ứng quá độ, ngược lại lộ ra không bình thường.

Mộ Tử ép buộc chính mình tự nhiên nhìn thẳng Mộ Dung Thừa.

Cơ bụng rắn chắc, khiêu gợi lại câu dẫn, cánh tay tùy ý chống lên giường tủ có chút uốn lượn, lười biếng nhưng không để người ta thấy chán chường.

Hắn ngày thường tuấn lãng bất phàm, khí chất lãnh ngạo, thân thể cũng cực kỳ cường tráng, cơ bắp đường cong, không có sự thô lỗ của cơ bắp căng phồng.

Mộ Tử phải thừa nhận, mặc dù tên này rất vô liêm sỉ, nhưng thân hình của hắn… rất tốt.

Mộ Thừa Dung yên tĩnh nhìn cô như vậy, ánh mắt thâm thúy yên lặng, lộ ra khác thường.

Mộ Tử tim đập mạnh hai cái, không hiểu có chút hốt hoảng.

“Mẹ bảo em đến…” Bởi vì khẩn trương, Mộ Tử nói chuyện có chút cà lăm: “Bảo em nói với anh, đi qua ăn điểm tâm… Anh rửa mặt rồi tranh thủ thời gian đi đi.”

Cô vội vàng giải thích nguyên nhân chính mình ở đây, gấp không chờ nổi muốn rời khỏi.

Vừa bước đến cửa, nam nhân sau lưng lên tiếng gọi cô…

“Tô Tử.”